Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1448 - Chương 1454: Một Nhà Ba Người

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1454: Một nhà ba người

"Nào, biểu muội, gian phòng này còn giữ lại cho ngươi, về sau ngươi cứ ở nơi này!"

Cánh cửa cọt kẹt mở ra, Trác Phàm chỉ cái phòng lúc hắn chữa thương cho nàng, hiện tại vẫn sạch sẽ như cũ, cười nói đùa.

Hít hít mũi, nàng nhìn Trác Phàm thật sâu, trong lòng trở nên ấm áp, nhìn hắn đầy cảm kích.

Thời gian qua bị truy đuổi, sống như chó mèo, lần này nàng trở lại nơi nàng đã dưỡng thương, trong lòng vô cùng ấm áp, giống như nhà nàng.

Giơ tay làm tư thế mời nàng ta đi vào, Trác Phàm quay người lại, chậm rãi rời đi.

Nhìn bóng lưng dần biến mất kia, nữ nhân trầm ngâm một chút, đột nhiên kêu lên: "Mấy ngày nay, ta nhìn thấy ngươi cùng con trai ngươi đi du ngoạn khắp nơi."

Trác Phàm nhướng mày, ngừng bước, quay đầu qua nhìn về phía nàng: "Thế nào, không được sao?"

"Ngươi đối lệnh lang. . . Thật tốt!" Nhìn chằm chằm hắn, nữ nhân nhẹ nhàng lên tiếng. "Mười ngày này các ngươi đi khắp nơi Phi Vân Thành, có thể nhìn ra được, cha con các ngươi rất hòa hợp."

Trác Phàm kỳ quái."Đương nhiên rồi, ta là phụ thân hắn, chuyện này thì có gì không đúng?"

"Thế nhưng ngươi nói ngươi vứt bỏ thê tử?" Ánh mắt nàng hoài nghi nhìn hắn. "Ngươi lo lắng cho nhi tử như thế, không thể nào làm chuyện như vậy với mẫu thân hắn."

Ánh mắt hắn khẽ híp lại, bật cười ra tiếng. "Nữ nhân là nữ nhân, nhi tử là nhi tử, nam nhân chia điểm này rất rõ ràng. Một đứa trẻ như ngươi thì biết cái gì?"

Trác Phàm không nói gì thêm, thản nhiên rời đi, khoảnh khắc hắn quay người trong mắt lại toát ra vẻ đau thương, khẽ thở dài lắc đầu.

Trừng mắt nhìn Trác Phàm, nữ nhân kia cảm giác hắn trêu nàng, trong lòng giận dữ, nhưng nghĩ lại, cảm giác có chút kỳ quái, thái độ Trác Phàm thay đổi thất thường, điều này khiến nàng cảm giác hắn khá bí ẩn, như đang cất giấu bí mật nào đó.

Nghĩ như vậy, nữ nhân kia không trở lại gian phòng của mình, mà xoay người đi về phía hậu viện.

Giữa trời, trăng sáng sao thưa.

Ánh trăng phủ sáng bàn đá trước hậu viện, Cổ Tam Thông đang chơi đồ chơi khắc gỗ, vô cùng vui vẻ. Tuy hiện tại hắn đã hơn ba trăm tuổi, nhưng tâm tính trẻ con chưa mất đi.

Mấy ngày nay, Trác Phàm bỏ nhiệm vụ, dẫn hắn du ngoạn khắp thành trì, khiến hắn cảm nhận tình phụ tử đã mất từ lâu, đồng thời cũng kích thích tính tình trẻ con ẩn sâu trong người hắn, hắn quấn lấy Trác Phàm, đòi mua nhiều đồ chơi cho bé bảy tám tuổi.

Lúc này hắn đang chơi đùa khá vui, chợt nghe tiếng xé gió mà tới, một bóng người uyển chuyển đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn.

Lập tức, Cổ Tam Thông phát giác ra được, nhưng lại làm bộ không phát hiện, tiếp tục vuốt đồ chơi trong tay, ai bảo Trác Phàm yêu cầu hắn giả bộ thành một đứa trẻ bình thường chứ?

"Cổ Tam Thông. . . Đúng không?"

Nữ nhân tươi cười đi đến bên cạnh hắn, nhìn đồ chơi trong tay hắn, bật thốt lên: "Wou, thật xinh đẹp, cha ngươi mua cho ngươi à?"

Lạnh lùng liếc nhìn nàng, Cổ Tam Thông từ chối cho ý kiến: "Có việc mau nói, có rắm mau thả, không có việc gì trở về phòng mà ngủ!"

Ách!

Nữ nhân kia nghe thấy bị nghẹn đến không nói nên lời, da mặt không nhìn được hung hăng co rút, tiểu quỷ này sao lại chảnh vậy chứ?

Ồ không, chuyện này chắc không có quan hệ gì với đứa trẻ, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, chắc hắn bị ảnh hưởng từ phụ thân mình, lão nương nhịn.

Cố gắng kiềm chế cơn tức giận trong lòng, nữ nhân chỉnh lại nét mặt, cười khẽ hỏi: "Tam Thông, đối với tỷ tỷ không thể nói như vậy, như vậy rất không lễ phép!"

"Đối với một nữ nhân chỉ kiếm muốn thịt cha con chúng ta, tiểu gia cần lễ phép với ngươi cái rắm ý." Hừ nhẹ một tiếng, Cổ Tam Thông từ chối cho ý kiến.

Phốc!

Nữ nhân tức giận muốn thổ huyết, thân thể run rẩy.

Người ta nói cha nào con nấy thật đúng mà, hai cha nhà này nói chuyện không có một câu ôn hòa, câu nào cũng chọc thương đeo gậy, khiến người ta tức chết.

Nhưng không sao cả, cha có vấn đề không liên quan gì đến con cả, lão nương nhịn!

Nữ nhân lại nở nụ cười còn khó coi hơn khóc, nhìn Cổ Tam Thông nói: "Hài tử, chúng ta có thể nói chuyện không? Tỷ tỷ muốn hỏi ngươi mấy vấn đề."

"Có gì mau nói, có rắm mau thả!" Liếc xéo nhìn nàng, Cổ Tam Thông không quan tâm, nhẹ giọng nói.

Lửa giận trong lòng lần nữa phát lên, nữ nhân kia cắn chặt hàm răng, nuốt xuống, ha ha nói: "Ha ha ha. . . Tiểu hài tử rất có cá tính. Vậy tỷ tỷ cũng dứt khoát hỏi ngươi, cha ngươi thật sự vứt bỏ mẹ ngươi à?"

Cổ Tam Thông dừng chơi đùa đồ chơi, qua rất lâu, mới lại cầm lên, lạnh lùng nói: "Vâng!"

Nữ nhân kia có chút thất vọng, nàng không nghĩ đến kết quả này.

"Vậy ngươi thích mẹ ngươi không?"

"Thích lắm!"

"Cha ngươi làm như vậy, ngươi không hận cha ngươi sao?"

"Không hận!"

"Vì sao?" Nữ nhân ngạc nhiên hỏi.

Bỗng dưng trầm mặc, Cổ Tam Thông yên tĩnh nhìn đồ chơi trong tay, lại than nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: "Nếu như cha ta kiên trì ở cùng với mẹ, thì mẹ ta sẽ chết, ngươi cảm thấy cha nên làm thế nào?"

Cái gì?

Thân thể nàng chấn động, trong nháy mắt ngây người!

"Tiểu Tam Tử, còn ở hậu viện chơi cái gì? Tuổi này của con nên ngủ sớm thôi." Đúng lúc này, Trác Phàm đột nhiên hét lớn.

Cổ Tam Thông không nhìn nữ nhân kia nữa, nhanh chóng đi về chỗ gian phòng Trác Phàm "Cha ta gọi ta, ta về thôi!"

Nhìn Cổ Tam Thông tuổi còn nhỏ, lại vô cùng kiên nghị nàng ta không khỏi choáng váng, con trai giống cha, con đã như vậy rồi huống chi là cha.

Người kia. . . Có vẻ không xấu như hắn ta tỏ vẻ.

Sau khi Cổ Tam Thông đi vào gian phòng, Trác Phàm lẳng lặng ngồi trước bàn, bất đắc dĩ liếc nhìn hắn, chán nản nói: "Nói với con bé kia nhiều như vậy làm gì?"

"Không có gì, chỉ không muốn mỗi lần nhìn thấy cha nàng ta lại vô duyên vô cớ mắng cha thôi."

"Nàng mắng thì mắng, dù sao ta cũng không phải người tốt lành gì, bị mắng cũng không ít lần."

"Nhưng con không muốn nghe nàng ta mắng cha, cha là cha của con đó." Hít thật sâu một hơi, Cổ Tam Thông buồn bực ngán ngẩm bò lên giường, sâu xa nói: "Trước kia người nào mắng cha, con liền đánh người đó, giờ thì cha không cho con động thủ, con chỉ muốn giảm thiểu người mắng chửi cha thôi."

Trác Phàm liếc nhìn hắn, vui vẻ gật đầu, con trai ngoan. . .

Qua một đêm tu luyện, sáng sớm ngày hôm sau, Trác Phàm và Cổ Tam Thông sảng khoái tinh thần, mở cánh cửa, lần nữa đi ra ngoài.

Cổ Tam Thông tươi cười nhìn Trác Phàm nói: "Cha, nha đầu kia đã trở về, chúng ta còn nhẹ nhõm tự tại đi chơi nữa không ?"

"Đương nhiên, chúng ta càng nhẹ nhõm càng tự tại càng tốt, dù sao cá lớn vẫn chưa mắc, ha ha ha. . ." Khẽ cười một tiếng, Trác Phàm gật đầu nói.

Nghe vậy, Cổ Tam Thông hô to một tiếng, nhảy cẫng chạy ra ngoài cửa, hưng phấn giống như đứa bé.

Trác Phàm nhìn thấy khẽ gật đầu, tận hưởng khoảnh khắc vui vẻ của hai cha con.

Thế nhưng đúng lúc này, một bóng người xinh đẹp cản trước mặt bọn họ, định thần nhìn lại chính là nữ nhân kia.

Trác Phàm nghi hoặc hỏi: "Ngươi muốn làm gì? Ta và Tiểu Tam Tử muốn đi ra ngoài!"

"Vậy thì thật là tốt, mang theo ta đi thôi!" Nữ nhân kia cười vui vẻ nói.

Trác Phàm: "Mang theo ngươi? Vì cái gì?"

"Đúng vậy, hai cha con chúng ta đi du ngoạn, sao phải mang ngươi theo ? Thật mất hứng, hừ!" Cổ Tam Thông tỏ vẻ ghét bỏ, bĩu môi khinh thường.

Nhìn Cổ Tam Thông nhăn nhăn gương mặt dễ thượng tạo thành mặt quỷ, nữ nhân lại nhìn Trác Phàm, hùng hồn nói: "Ta làm sao biết sau khi các ngươi rời khỏi đây có đến Phi Vân vương phủ tố giác ta không chứ? Cho nên, ta nhất định phải giám sát toàn bộ hành trình của các ngươi."

Trác Phàm trầm ngâm một chút, khóe miệng nhếch lên, gật gật đầu.

"Được, cô nương nguyện ý thì cứ theo hai cha con chúng ta, chỉ cần ngươi không sợ hiểu lầm!"

"Hiểu lầm?"

Mày nhíu chặt, nàng không hiểu rõ ý của hắn. Trác Phàm nhếch miệng lộ nụ cười tà dị. . .

Nửa canh giờ sau. . .

"Chà, Cổ tiên sinh, ngài lại mang theo lệnh lang đến đây du ngoạn à, ngài đúng là một người cha hiền lành, lại dẫn hài tử đi mười ngày. Lần này càng tốt hơn, ngay cả phu nhân đều mang đến. . ."

"Đúng vậy, vị phu nhân này thật sự là quốc sắc thiên hương, khó trách ngài vẫn luôn giấu trong phủ không cho ra ngoài, làm sao hôm nay lại mang ra, ha ha ha. . ."

. . .

Trên đường, ba người Trác Phàm đi lại như thường ngày, từ xa bỗng truyền đến tiếng hò hét. Trác Phàm chỉ cười nhạt gật đầu, không rảnh để ý.

Nữ nhân đi bên cạnh, nghe vậy xấu hổ đỏ cả mặt.

Rốt cuộc nàng cũng biết, hiểu lầm lúc nãy Trác Phàm nói là cái gì, có chút oán giận nói: "Sao ngươi không giải thích với bọn hắn, ta không phải phu nhân của ngươi, là biểu muội ngươi!"

"Không có cách nào giải thích, những người này miệng quá trơn tru, có giải thích cũng vô dụng, ta cũng không muốn để ý tới, chỉ là những chuyện ngoài đường mà thôi."

Khóe miệng hơi vểnh lên, Trác Phàm từ chối cho ý kiến, có điều ánh mắt hắn thỉnh thoảng để ý đến động tĩnh bốn phía. Theo hắn đoán, vài ngày trước nữ nhân này phải ẩn núp, không thể liên lạc được với đồng bọn, hiện tại ban ngày ban mặt đi khắp nơi, dễ dàng liên hệ hơn.

Mà đây cũng là nguyên nhân hắn nguyện ý mang nữ nhân đi ra ngoài, dẫn rắn xuất động.

"Chờ một chút, các ngươi là ai?"

Đúng lúc này, một đội đội tuần tra đi qua, ngăn bọn hắn lại. Nữ nhân kia vừa căng thẳng, muốn bỏ chạy, lại bị Trác Phàm kéo lại.

Trác Phàm trấn tĩnh tự nhiên cười nói: "Chúng ta là tiền môn viện Cổ gia!"

Lấy ra một tấm ngọc giản, tỉ mỉ xem qua, người kia nhìn thấy không sai mới phất tay nói: "Thì ra là Cổ gia ở gần đây, Cổ Nhất Phàm, Cổ Tam Thông, Cổ Khinh Yên. . . Được rồi, các ngươi có thể đi!"

Đội tuần tra quay người, tuần tra nơi khác

Nữ nhân này cảm thấy thật kỳ quái, đội tuần tra lại dễ dàng bị lừa như vậy sao?

Dường như biết suy nghĩ trong lòng nàng, Trác Phàm khẽ cười nói: "Ngươi đừng quên, vài ngày trước chúng ta đã đăng ký qua, trong ngọc giản có thân phận và tướng mạo của chúng ta. Chúng ta bây giờ chính thức trở thành một nhà ba người Phi Vân Thành."

"Vậy mấy ngày qua ta còn chạy gì chứ, thấy bọn chúng cứ như chuột thấy mèo vậy" Không nhịn được, nữ nhân kia lập tức ngẩn ra.

Bật cười một tiếng, Trác Phàm bất đắc dĩ nhún nhún vai: "Đúng vậy, ta cũng không biết ngươi chạy cái gì? Cái này gọi là. . . Có tật giật mình. . ."

"Mặt mày gian xảo. . ." "Đầu trâu mặt ngựa. . ."

Bỗng dưng, cha con Trác Phàm lại bắt đầu trêu chọc, khiến nữ nhân kia tức giận đến đỏ bừng cả mặt. Thế nhưng bọn họ không chú ý tới, trong một góc tối tăm có một đôi mắt sáng ngời nhìn bọn họ chăm chú.

Bình Luận (0)
Comment