"Cha, con muốn cái này, muốn cái kia, còn cái kia nữa. . ."
Trên đường lớn huyên náo, ba người Trác Phàm như một nhà ba người du ngoạn khắp nơi, vô cùng vui vẻ, Cổ Tam Thông nổi tính trẻ con, nhìn hai bên đường phố thứ gì cũng đều muốn, liên tiếp chọn mười mấy thứ.
Trác Phàm cũng nổi tâm tính thổ hào, không chút quan tâm, lập tức xuất ra linh thạch, ra tay hào phòng ném cho bán hàng rong, hào khí nói: "Được, mua hết, mua hết, ha ha ha. . ."
"Cảm ơn khách quan! Cảm ơn, cảm ơn. . ." Những người bán hàng thấy khách tới mua, vui mừng vô cùng.
Cổ Tam Thông ôm lấy một đống đồ chơi mới lạ, cười tươi như hoa, mặt mũi hạnh phúc dào dạt. Nữ nhân ở bên cạnh nhìn thấy vậy cũng vui vẻ lây.
"Thổi người đường, thổi người đường. . ."
Chợt, một tiếng hô lớn trên đường, Cổ Tam Thông vừa quay đầu, nhìn người đường cắm đầy sáng loáng, được một lão hán vừa gánh đi, vừa rao lớn trên đường, hắn mở mở lớn hai mắt, ngạc nhiêu hỏi: "Cha, đó là cái gì?"
"Ừ, đồ đó trông thì ngon mà không dùng được, không cần để ý!" Liếc nhìn từ xa, Trác Phàm biết rõ, nhẹ nhàng nói.
Thế nhưng Cổ Tam Thông nhìn từng dãy người đường, mắt hắn sáng lên, rất thích thú.
Nhìn thấu được suy nghĩ của Cổ Tam Thông, hai mắt nữ nhân kia tỏa sáng, vui vẻ cúi người trước mặt hắn nói:"Tiểu Tam Tử, tỷ tỷ mua cho ngươi được không?"
Cổ Tam Thông trầm ngâm một chút, quay đầu nhìn về phía Trác Phàm, trưng cầu ý kiến của hắn.
"Ha ha ha. . . Dù sao nha đầu này ở nhà chúng ta ăn không ở không, cũng phải bỏ ra chút tài lộc chứ."
Trác Phàm liếc nhìn nàng, cười ra tiếng: "Tiểu Tam Tử, đừng khách khí, muốn cái gì cứ lên tiếng, không lo lắng gì cả, ăn chết nàng ta!"
Ừm!
Gật đầu một cái, Cổ Tam Thông hưng phấn nhìn hai bên, không chỉ có người đường mà khắp nơi có mười mấy thứ hắn muốn, hắn cười hồn nhiên, duỗi bàn tay non nớt chỉ trỏ.
Khẽ lắc đầu, nữ nhân kia quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Trác Phàm, cắn răng nói: "Ta biết rồi, đứa trẻ này đã bị ngươi dạy hư!"
"Thế nào, ngươi không mua cho ta sao? Đồ lừa đảo, hừ!"
Trác Phàm không nói gì nghiêng đầu đi, trong lòng cười thầm, mặt Cổ Tam Thông chợt trầm xuống, miệng nhỏ chu lên, oán trách nhìn về phía nàng.
Thật sự mà nói, khuôn mặt non nớt của Cổ Tam Thông có lực sát thương cực lớn. Khuôn mặt mũm mĩm hồng hồng tức giận nhìn về phía nàng, trái tim nữ nhân sắp bị hòa tan.
Tiếp đó, nàng không kiềm chế được gật đầu, rực rỡ cười nói: "Yên tâm, Tiểu Tam Tử, tỷ tỷ nhất định mua cho ngươi, tất cả đều mua, ha ha ha. . ."
Cười khẽ một tiếng, nàng ta đứng dậy đi thẳng về phía những cửa hàng, có điều trước khi đi còn trợn mắt trừng Trác Phàm, tức giận bĩu môi, giống hệt Cổ Tam Phong, không biết là tức giận thật sự hay giả vờ.
Trong lòng cười nhạt một tiếng, Trác Phàm không nhìn nàng, lôi kéo tay nhỏ Cổ Tam Thông nhìn về bốn phía, thưởng thức đường phố náo nhiệt.
"Này, một người đường bao nhiêu linh thạch. . ."
Bạch!
Không ngờ khi nữ nhân vừa tới trước cửa hàng kia, lên tiếng hỏi thăm, một tiếng xé gió vang lên, trong nháy mắt bóng đen che miệng nàng lại, nhanh chóng bắt đi.
Chỉ trong phút chốc biến mất trong đám người, những người xung quanh còn chưa phát giác, bóng dáng đã không thấy đâu.
Chủ cửa hàng vừa ngẩng đầu, thấy phía trước không có ai, nghi hoặc tự hỏi: "Ủa, vừa rồi có người hỏi thăm, sao lại không có? Chẳng lẽ ta ảo giác? Thật là kỳ quái!"
Mày nhíu chặt, chủ cửa hàng nghĩ mãi cũng không ra, cuối cùng cũng không suy nghĩ thêm nữa, tiếp tục hô lớn: "Người đường, người đường, thổi người đường. . ."
Ô ô ô. . .
Một nơi khác, trong bóng tối, nơi không có người qua lại, nữ nhân bị một bàn tay to lớn bụm miệng, nàng không ngừng giãy dụa, ánh mắt vô cùng hoảng sợ.
Thế nhưng dù nàng giãy giụa như thế nào đều vô dụng, bởi vì bàn tay kia giống như thiết trảo, giữ nàng thật chặt, nàng không tránh thoát được một phân.
Bỗng nhiên, trong lòng nàng khẩn trương vô cùng, nàng muốn dùng sức lực bình sinh có được liều một phen.
Hiện tại nàng cũng không thèm để ý tới che dấu thân hình, dù sao, người bắt nàng rất có thể là người Phi Vân vương phủ.
"Yên Nhi, đừng nhúc nhích, là ta!"
Ngay lúc này, khi hiểu được nàng muốn làm gì, người kia khẩn trương, vội vàng lên tiếng ngăn lại.
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, nàng sững sờ, thân thể cũng ngừng phản kháng, sau đó không thể tin được xoay đầu qua, bàn tay to lớn kia rốt cuộc cũng buông nàng ra, xuất hiện trước mặt nàng là một gương mặt anh tuấn quen thuộc.
"Huynh không chết sao biểu ca?"
. . .
Cùng một thời gian, trong lúc hai cha con Trác Phàm đang thưởng thức cảnh đẹp xung quanh, bỗng nhiên phát hiện không thấy bóng dáng nữ nhân kia đâu, không khỏi sững sờ.
"Lạ thật, sao không thấy nữ nhân kia chứ?"
Khẽ giật mình, Cổ Tam Thông không hiểu nhìn về phía Trác Phàm: "Chẳng lẽ vừa rồi đồ con muốn mua nhiều quá nên nàng ta hoảng sợ chạy mất?"
Phốc!
Trác Phàm bất đắc dĩ lắc đầu bật cười: "Nữ nhân kia tu vi Hóa Hư bát trọng, tại Đông Châu cũng không phải nhân vật tầm thường, con muốn những đồ chơi kia tốn bao nhiêu linh thạch đâu chứ? Sao có thể khiến nàng ta hoảng sợ chạy mất? Mà sau này, nàng ta còn có chỗ nào để đi khác chứ?"
"Đúng vậy, qua mười ngày lang bạt giang hồ, nàng ta chịu nhiều khổ sở, theo lý thuyết nàng sẽ không có can đảm một mình đi lại trong Phi Vân Thành." Cổ Tam Thông cũng nhíu mày, tỉ mỉ suy tư, chợt lại giật mình nói: "Chẳng lẽ nàng ta bị người của Phi Vân vương phủ bắt?"
Chậm rãi lắc đầu, Trác Phàm không cho là đúng. "Phi Vân vương phủ là người làm chủ nơi này, muốn bắt nàng ta cứ quang minh chính đại phái cao thủ vây kín bắt là được, cần gì phải lén lút bắt đi? Mà nàng theo chúng ta ra ngoài, nếu nàng bị bắt, chúng ta còn thoải mái ăn chơi được sao!"
"Chuyện này. . ."
"Chỉ sợ. . . Là người của nàng ta đưa đi!"
Cổ Tam Thông nghi hoặc nói, Trác Phàm cũng khẽ cười một tiếng, trong mắt tinh mang lóe lên, sâu xa nói: "Nhìn nha đầu kia ban ngày ban mặt nghênh ngang đi trên đường lớn, đoán chừng bọn họ cũng nhận ra được, muốn bắt nàng trở về hỏi thăm một chút!"
Nghe cũng có lý, Cổ Tam Thông nhìn về phía Trác Phàm, cười mập mờ nói. "Cha, lần này, rốt cuộc cũng câu được cá lớn."
"Đúng vậy, có điều thời gian nhàn nhã của chúng ta cũng nên chấm dứt!"
Trác Phàm vui vẻ cười nói: "Tiểu Tam Tử, hôm nay xem như lần cuối chúng ta du ngoạn, con chơi cho thật thoải mái đi, con còn muốn đi chỗ nào, cha đi cùng con."
"Được, nghe nói ngoài thành Đông ba trăm dặm có phố ẩm thực, hôm nay chúng ta đi ăn khắp nơi!"
"Tiểu tử thúi, suốt ngày chỉ biết ăn. . ."
"Dân dĩ thực vi thiên nha, hắc hắc hắc. . ."
Tiếng cười vang lên không ngừng, hai cha con Trác Phàm đã sớm khống chế mọi chuyện, ung dung hưởng thụ cuộc sống tùy ý cuối cùng bên trong Phi Vân Thành.
Mãi cho đến khi trăng lên cao, trời đã quá khuya mới thỏa mãn về nơi ở. Thế nhưng khi bọn họ vừa đẩy cửa bước vào, hai bàn tay to lớn phía sau che kín miệng, không để bọn họ phát ra tiếng động.
Ngay sau đó, cửa lớn nhanh chóng bị đóng lại, hai bóng đen bịt miệng hai người, nhanh chóng đưa vào trong viện, bọn họ đều là cao thủ Dung Hồn.
Cổ Tam Thông giật mình, nắm tay xiết chặt, vừa muốn phản kháng, bị Trác Phàm đưa ánh mắt ra hiệu nên hắn dừng lại. Hai người giả vờ giãy dụa hai lần, qua loa cho xong chuyện liền theo hai người vào trong.
Có điều diễn trò cũng phải làm cho giống, trong lúc đi theo, hai người làm bộ ô ô mấy tiếng, tỏ vẻ liều mạng kêu to, làm đến đỏ mặt tía tai, giống như vận lực khí toàn thân kêu cứu vậy.
Rốt cục, hai người cũng được đưa tới đại sảnh, mà chỗ đó đã sớm ngồi hai hàng cao thủ toàn thân khí thế ngất trời, xem xét qua cũng là cường giả Quy Nguyên cảnh.
Mà ngồi ở vị trí chủ vị là người đàn ông trung niên, tóc mai điểm bạc, mặt chữ điền, nhìn khá hiền lành phúc hậu, cũng là một vị cao thủ Quy Nguyên.
Nhìn thấy người này, Trác Phàm biết rõ cá lớn cuối cùng đã cắn câu rồi.
Hai bóng đen đưa hai người Trác Phàm tới đại sảnh, thấy bọn họ còn đang giãy dụa kêu cứu liền trừng mắt, hét lớn: "Gọi mẹ ngươi chứ gọi, kêu cái gì mà kêu, muốn chết à."
Hai người Trác Phàm giả vờ sợ hãi, lập tức không kêu ra tiếng, run rẩy gật đầu, nhìn về phía mọi người với với ánh mắt lo lắng, sợ hãi.
"Haizzz người ta là chủ, chúng ta là khách, sao có thể đối xử với chủ như vậy, hơn nữa trong đó còn có đứa trẻ."
Đúng lúc này, người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí chủ vị nhíu mày, trách mắng: "Còn không mau buông hai người bọn họ ra, muốn tiếng tăm của danh môn vọng tộc trên vạn năm của chúng ta đều bị hủy sao?"
"Vâng, gia chủ!"
Hai người kia vội vàng khom người cúi đầu, buông hai người Trác Phàm ra, lui về phía sau.
Người trung niên nở nụ cười hiền lành nhìn về phía Trác Phàm định nói chuyện, Trác Phàm đã đau khổ kêu lên: "Các vị đại gia, các ngươi nhất định tìm nhầm người rồi, gần đây ta mới từ Tây Châu đến, không quen chủ nhân nơi này. Nếu các ngươi muốn trả thù, tuyệt đối đừng tìm ta, ta vô tội!"
"Ha ha ha. . . Vị tiểu huynh đệ này, ngươi hiểu lầm rồi, chúng ta không phải tới tìm ngươi trả thù. . ." Cười nhạt một tiếng, người trung niên nói.
Nhưng hắn còn chưa nói xong, Trác Phàm lại giật mình, giả bộ nói: "Không phải trả thù, chẳng lẽ ăn cướp? Trời ạ, ta nghe nói trị an ở Phi Vân Thành rất tốt mà, tại sao có thể như vậy?"
Người trung niên nghe mà lảo đảo, đứng không vững.
Ăn cướp? Hành động của kẻ xấu, còn không bằng trả thù.
"Tiểu huynh đệ, ngươi nghe ta nói, chúng ta không phải. . ."
"Đại gia. . . Đại gia, các ngài cũng thấy rồi đấy, ta chỉ là một tu giả Thần Chiếu cảnh mà thôi, ở Phi Vân Thành ngay cả rắm cũng không bằng, bên người còn mang theo một đứa bé, thật không có bảo bối gì để cho các ngươi lấy. Các ngươi đừng cho là ta mua được nhà của hộ vệ Phi Vân vương phủ thì cho là ta giàu có, thực sự ta rất nghèo. . ."
Người kia còn muốn giải thích, đã bị Trác Phàm lần nữa đánh gãy, than khóc.