Người kia run rẩy nhìn lại chính mình, rồi lại nhìn nhìn hai hàng nhân mã bên cạnh, chỉ biết khổ cười nói: "Các ngươi nói chúng ta trông như ăn cướp sao?"
Nghe được lời này, mọi người liếc nhìn nhau, đều cười khổ lắc đầu!
"Gia chủ, đừng nghe tên tiểu dân phố phường này ngông cuồng nói bậy, tu giả Thần Chiếu ngũ trọng, có thể biết cái gì chứ?"
"Đúng vậy a, gia chủ ngài đừng nghe miệng hắn nói bậy, ngài anh minh thần võ, sao lại bị nói là vô lại? Hắn chỉ là bị dọa sợ, hồ ngôn loạn ngữ thôi!"
"Không sai, không sai. . ."
"Đúng đấy, chính là như vậy. . ."
Mọi người liền nháo nhào cả lên, trong ánh mắt nhìn về phía Trác Phàm, đầy là vẻ nhạo báng. Thậm chí, còn có người khinh bỉ bĩu môi, hoặc không thèm để ý hắn, cứ yên tĩnh nhắm mắt dưỡng thần.
Người trung niên cầm đầu chậm rãi khoát khoát tay nói: "Aizz, không thể nói như thế!" Hắn có vẻ là người hiểu tình lý nhân nghĩa, bèn hướng về Trác Phàm, nói tới nói lui: "Cái gọi là tình ngay lý gian, chúng ta tùy tiện xông vào phòng người khác như thế, bị người ta coi thành kẻ xấu, có thể thông cảm được. Nhưng chúng ta tâm chính, không thể bởi vì chuyện quá khẩn cấp, hoàn toàn bất đắc dĩ mà làm ra mấy chuyện như bè lũ xu nịnh, giết người phóng hỏa, lạm sát kẻ vô tội. Nếu là như vậy, có khác gì Thượng Quan Phi Vân, đây là sỉ nhục của thị tộc chúng ta!"
Mọi người cùng đứng dậy, cúi người, đồng thanh hô lên: "Gia chủ minh xét!"
Người trung niên kia gật đầu, lần nữa nhìn về phía Trác Phàm, cười nói: "Tiểu huynh đệ, thực không dám giấu giếm, lần này chúng ta đến đây, đột nhiên quấy rầy quý phủ, thật sự là bị bất đắc dĩ, chỉ vì tạm thời lánh nạn, mong rằng ngươi có thể miễn cưỡng thu lưu mấy ngày, đại ân đại đức này, ta vô cùng cảm kích!"
Nói rồi, người trung niên kia đứng dậy, từ xa xa cúi đầu trước Trác Phàm.
Trác Phàm thầm gật đầu trong lòng, mặc kệ mục đích của người này khi làm thế là để thu mua nhân tâm, mua danh chuộc tiếng, hay là thật sự có tri thức hiểu lễ nghĩa, chiêu hiền đãi sĩ. Tóm lại, làm một thượng vị giả, có thể làm được điểm ấy, đã rất đáng quý, có điều. . .
Trác Phàm liếc mắt nhìn mọi người chung quanh, xẹp miệng, khoát khoát tay, đầy bụng ủy khuất, thử dò xét nói: "Đại ca, dù sao ngươi đã đặt đao trên cổ cha con chúng ta, đừng nói là muốn nhà của ta, coi như ngươi kêu ta lôi ra cứt nhét vào miệng, ta cũng phải làm a!"
Phốc! người trung niên kia cười khẽ một tiếng, bọn người còn lại nghe thế cũng không ngăn được mà cười rộ lên.
"Tiểu huynh đệ, không nghiêm trọng đến như vậy, chúng ta chỉ là tạm thời mượn, sẽ không tổn thương các ngươi!"
"Ai mà tin nổi? Cả đám các ngươi ai nấy đều mạnh hơn ta nhiều, muốn giết ta không phải dễ như bóp chết con kiến?" Trác Phàm u oán nhìn mọi người, sịt sịt mũi nói: "Đại ca, các ngươi đến từ đâu vậy?"
Hắn lời dứt lời, lập tức có người quát lớn: "Thế nào, ngươi còn muốn biết xuất thân của chúng ta?" Trác Phàm bị dọa đến co rụt đầu lại, ôm thật chặt lấy tiểu tam tử, hai chân còn run run lùi lại về sau.
Người trung niên lập tức trừng mắt người kia, sau đó khẽ cười một tiếng, thản nhiên nói: "Thực không có gì khó nói, chúng ta đến từ Đông Châu!"
Trác Phàm suy nghĩ một hồi, lại thở dài: "Đông Châu. . . Aiz!"
"Lúc trước ta bị kẻ thù ở Tây Châu truy sát, vốn định đi qua Trung Châu, đào vong tới Đông Châu, nhưng xem ra không may mắn rồi a. Xem ra Đông Châu còn không bằng Tây Châu đây, ngay cả đám người cao thủ như các ngươi cũng phải rơi vào tình cảnh như ta. Có thể thấy được, Đông Châu đúng là còn khó lăn lộn hơn cả Trung Châu a!"
Phốc! Người trung niên kia cười như muốn phun máu, dở khóc dở cười nói: "Tiểu huynh đệ, lão phu nói nửa ngày như thế, ngươi còn coi chúng ta là ăn cướp sao!"
"Không, không dám!" Trác Phàm vội vã khoát khoát tay, sợ hãi nói: "Các vị anh hùng, làm sao ta dám coi các ngươi là ăn cướp? Các ngươi chỉ là ở tạm, tạm thời cầm, tạm thời mượn, còn về sau có trả hay không, ta thật không quan tâm đâu!"
Người trung niên đen cả mặt lại, khẽ vỗ trán một cái, bất đắc dĩ cúi thấp đầu, thở dài thở ngắn. Không ngờ hắn đường đường một gia chủ của danh môn vọng tộc, hôm nay lại bị một tên tiểu quỷ cho là ác nhân giết người phóng hỏa, như này mà truyền về Đông Châu, cao thủ những tông môn kia không cười rơi răng mới lạ!
Có điều, không cần hắn giải thích về Đông Châu, thì một tiếng cười như chuông bạc chợt vang lên. Ngay sau đó, một bóng người uyển chuyển từ phía sau đi tới, cười nhạo: "Phụ thân, ta đã nói rồi, người căn bản không cần gặp hắn, cái miệng ác động của hắn không hợp bốn chữ đường đường quân tử của ngài. Xem đi, ngài đường đường cao thủ Quy Nguyên cảnh, lại bị hắn làm cho tức giận đến đầu bốc lên khói xanh, cần gì phải vậy chứ, ha ha ha. . ."
Hai người Trác Phàm sững sờ, thấy chính là nữ tử thần bí đã biến mất một ngày kia. Mà lại sau lưng nữ tử kia, còn có môt thanh niên anh tuấn, khuôn mặt tuấn lãng, đôi mắt sắc nhọn. Tuổi còn trẻ, không ngờ đã là Dung Hồn cảnh, nếu ở Tây Châu, đã có tư cách tranh giành đệ tử đệ nhất Tây Châu!
Nam tử kia đến trước mặt người trung niên kia, khom người cúi đầu nói: "Cữu cữu!"
Người trung niên khẽ gật đầu cười nhẹ một tiếng, rồi lần nữa nhìn về phía Trác Phàm, chỉ nữ tử kia nói: "Tiểu huynh đệ, đây là nữ nhi của ta, ngươi hẳn đã biết!"
Ách. . . Ân ân ân. . . Trác Phàm vội vã gật đầu, lòng đầy mê mang, không hiểu ý.
"Nghe nói. . . Nàng là biểu muội ngươi?" Người trung niên kia cười to lên: "Đã như vậy, ta là phụ thân nàng, ta chính là cữu cữu của ngươi. Cữu cữu đến nhà cháu ngoại làm khách, sao có thể là ăn cướp chứ? Nói như này có phải ngươi càng dễ hiểu hơn hay không? Ha ha ha. . ."