Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1451 - Chương 1457: Đông Châu Đệ Nhất Thị Tộc 2

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1457: Đông Châu đệ nhất thị tộc 2

Ách! Trác Phàm sững sờ, ngay sau đó liền bật cười một tiếng. Lão gia hỏa này, thật là có người nguyên tắc, nhưng lại không bảo thủ, còn thật tìm cho mình lối thoát a. Cưỡng chiếm phòng người ta, còn cứng rắn làm thân thích, thật thú vị. . .

Trác Phàm thở ra một hơi thật dài, giả bộ đầy vẻ không tình nguyện, bất đắc dĩ nói: "Đại ca à. . ."

Nhưng lại bị người trung niên kia nghiêm mắt răn dạy: "Gọi cữu cữu!" Còn thật coi mình là trưởng bối của Trác Phàm.

Trác Phàm bất đắc dĩ trợn mắt, không thèm chấp nhặt nữa, vào thẳng chủ đề: "Hai cha con chúng ta rời khỏi Tây Châu, mua được chỗ trạch viện này, liền phát hiện con gái của ngươi trọng thương ngã xuống đất. Ta là một luyện đan sư, mạng của con gái ngươi là được ta cứu. Kết quả mấy ngày trước đây bị Phi Vân vương phủ kiểm tra, con gái của ngươi uy hiếp ta để ta nhận nàng, lừa dối vượt qua kiểm tra, vốn là ta thu lưu nàng đã rất nguy hiểm, cả ngày nơm nớp lo sợ, bây giờ các ngươi lại đến nhiều người như vậy, nếu bị điều tra ra. . ."

"Được rồi, ta hiểu ý ngươi!" Người trung niên gật đầu, rồi sắc mặt nghiêm lại, trịnh trọng nói: "Tiểu huynh đệ, tiền căn hậu quả ta đều đã nghe Yên Nhi nói lại, ngươi có thể chấp nhận nguy hiểm tính mạng thu lưu nàng, còn cứu nàng một mạng, ta là phụ thân, ta tất nhiên mười phần cảm tạ. Nhưng chuyến này của chúng ta liên quan đến tánh mạng của hàng vạn sinh linh Đông Châu, chỉ có thể thành công, không thể thất bại. Vì thế, có một số việc, tuy ta rất không muốn, nhưng có chút bất đắc dĩ phải làm, căn nhà này, chúng ta nhất định phải ở lại!"

"Bởi vì chúng ta thực sự không tìm được nơi đặt chân nào tốt hơn nơi này cả. Ngươi cũng biết đấy, bây giờ bên ngoài tra xét rất nghiêm, thỉnh thoảng còn bị kiểm tra đột xuất, bây giờ Yên Nhi bởi vì ngươi mà có thân phận, dù ngươi không muốn phối hợp, nàng vẫn có thể hoàn toàn ngăn trở kiểm tra bên ngoài!"

Trác Phàm hoảng hốt: "Ngươi có ý gì, giết người diệt khẩu hay sao?"

Người trung niên vội vã khoát khoát tay nói: "Không không không, ta chỉ là muốn nói, hi vọng các ngươi có thể phối hợp với chúng ta, đừng éo chúng ta phải làm chuyện quá bỉ ổi!"

Rồi lại thở dài: "Chúng ta sẽ không làm gì phụ tử các ngươi, nhiều lắm là giam lỏng mà thôi. Chỉ cần chúng ta làm xong chuyện, sẽ lập tức thả các ngươi. Đương nhiên, nếu như các ngươi nguyện ý phối hợp, vậy thì sẽ là tốt nhất. Dù sao, ngươi là cháu ngoại của ta mà, không phải sao? Ha ha ha. . ."

Trác Phàm hiện ra sắc mặt có chút do dự, nhìn Cổ Tam Thông bên cạnh, phảng phất đang vì sự an toàn của hài tử mà cân nhắc, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu: "Vậy làm thế nào ta mới có thể tin các ngươi sẽ không tổn thương cha con chúng ta?"

Người trung niên kia lập tức đáp:"Danh dự, danh dự của Thượng Quan gia ta!"

Trác Phàm giật mình, hét to lên: "Thượng Quan gia? Chẳng lẽ các ngươi là đệ nhất thị tộc Đông Châu, Thượng Quan gia tộc?"

Người trung niên kia cũng lập tức hét lớn: "Không sai, lão phu là chủ nhà họ Thượng Quan, Thượng Quan Phi Hùng!"

Sau đó chỉ nữ nhi của mình cùng người tuổi trẻ kia, giới thiệu: "Đây là nữ nhi của ta, Thượng Quan Khinh Yên, và cháu ngoại của ta, Thượng Quan Ngọc Lâm. Những người ở đây đều cung phụng trưởng lão của Thượng Quan gia ta!"

Trác Phàm cả người chấn động, quả thực không thể tin được, đệ nhất gia tộc Đông Châu, tất cả cao của Thượng Quan gia thủ lại đều tới nơi này, rồi hắn lại chợt giật mình, dò hỏi: "Nói như vậy, một trong Cửu Kiếm Vương, Phi Vân Thành chủ, Thượng Quan Phi Vân là. . ."

Nhắc tới người này, ánh mắt Thượng Quan Phi Hùng liền trở lên âm trầm, giọng nói băng lãnh đáp: "Hắn là đệ đệ của ta!"

Rồi hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Có điều, từ khi hắn phản bội Đông Châu, tìm đến Bất Bại Kiếm Tôn, lão phu đã không có người đệ đệ này! Lần này đến đây, chỉ là muốn lấy lại từ hắn một chí bảo đã bị hắn đánh cắp từ Đông Châu! Tiểu huynh đệ, hi vọng ngươi có thể nể tình bốn châu chúng ta liên minh, có thể giúp bọn ta chcuts sức lực, giúp chúng ta lẩn trốn một thời gian!"

Trác Phàm thầm run lên, nhìn sâu vào hai mắt cơ trí của Thượng Quan Phi Hùng, hung hăng gật đầu: "Yên tâm đi, cữu cữu, tất cả mọi người là người của mình, ta nhất định sẽ trợ giúp Thượng quan gia chúng ta hoàn thành đại kế lần này!"

Có vẻ như là bị cỗ hào khí này làm cho hôn mê đầu óc, Thượng Quan Phi Hùng hung hăng gật đầu, hét to nói: "Được. . . ấy, chờ chút, ngươi nói cái gì?" Nhưng rồi rất nhanh kịp phản ứng, sững sờ nói: "Ngươi. . . Ngươi gọi ta là gì?"

Trác Phàm cười hắc hắc, chẳng biết xấu hổ nói: "Cữu cữu a, không phải ngài nhận ta làm cháu ngoại sao, làm sao nhanh như vậy đã quên rồi?"

Nói rồi, Trác Phàm còn vỗ vỗ đầu Cổ Tam Thông, vẻ mặt đắc ý nói: "Tiểu tam tử, về sau chúng ta chính là danh môn vọng tộc. Chờ cữu cữu trở lại Đông Châu, chúng ta cũng đến đó, khi đó có tên nào dám khi dễ hai người chúng ta ta, chúng ta báo danh hào Thượng Quan gia, ta xem ai còn dám động thổ trên đầu thái tuế? Mình rốt cuộc không cần phải sống những ngày tháng trốn chui trốn nhủi nữa, ha ha ha. . ."

Cổ Tam Thông nghe thế cũng liên tục gật đầu, cười tà nói: "Đúng, sau đó mình lại tìm một cơ hội dẫn người giết trở lại Tây Châu, xử lý sạch sẽ đám sukvat dám đuổi giết chúng ta, đoạn tuyệt hậu hoạn!"

Nghe hai người nói vậy, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người!

Bà mẹ nó, rồi hai cha con nay còn một bộ nhát gan sợ phiền phức, bây giờ lại quay ngoắt một cái, thay hình đổi dạng ôm bắp đùi, quá vô sỉ rồi. . .

Bình Luận (0)
Comment