Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn hai cha con Trác Phàm càn rỡ cười to, chỉ biết lắc đầu, không còn gì để nói.
Hai cha con đến tột cùng nghĩ như thế nào trong đầu vậy, còn chưa lên làm phú nhị đại, lại đã bắt đầu tưởng tượng hão huyền rồi, cái gì gọi là có người khi dễ, báo ra danh hào Thượng Quan gia, thì không ai dám động thổ trên đầu thái tiế? Là các ngươi đang muốn khi dễ người khác mới đúng đó.
Thượng Quan gia mình tại Đông Châu nổi danh là danh môn vọng tộc, có tri thức hiểu lễ nghĩa, đừng bởi vì hai kẻ không nên thân bị bất đắc dĩ được nhận vào mà làm bại hoại danh dự của cả gia tộc a!
Nghĩ tới đây, tất cả mọi người bất đắc dĩ nhìn về phía Thượng Quan Phi Hùng.
Gia chủ, đây là tên dở hơi bị ngài nhắm trúng, ngài đến xử lí đi!
Thượng Quan Phi Hùng cũng đau đầu vỗ trán, run rẩy không thôi, liên tục cười khổ, làm sao hắn lại vô duyên vô cớ đi nhận cháu ngoại như này chứ!
Còn nữa, vừa rồi chẳng qua là hắn muốn tạo chút giao tình, thuận miệng nói như vậy thôi. Nhưng méo thể ngờ được, trên đời còn thật có người vô sỉ như thế, thuận cán leo lên trên nhận thân nhân!
Quả thực vô lại mà! Thật sự là nghìn tính vạn tính, không ngờ tới chủ nhân nhà này lại là con người lưu manh như thế a!
Có điều, trong khi tất cả mọi người thể hiện rõ vẻ khinh đối với hai cha con Trác Phàm, lại duy chỉ có Thượng Quan Khinh Yên cùng hai người cười lên ha hả, hoan hỉ không thôi. Đại khái là bởi vì mấy ngày nay ở chung, vị đại tiểu thư này đã có chút hòa hợp với hai cha con, hoặc là thật hiểu về hai cha con.
Thấy hai người Trác Phàm không biết xấu hổ, không biết vô sỉ làm việc như thế, chẳng những không phiền chán, có chút vui vẻ nói: "Uy, như vậy thì ngươi thật sự thành biểu ca của ta nha!"
Trác Phàm sững sờ, quay đầu nhìn nàng, lại bất đắc dĩ bật cười lắc đầu.
Biểu ca. . . Con mẹ nó ai muốn làm biểu ca ngươi, tất cả chỉ là bất đắc dĩ a!
Nếu suy nghĩ lúc này cảu Trác Phàm bị Thượng Quan Phi Hùng biết được, nhất định sẽ tức giận đến sôi lên. Xin người, Thượng Quan gia ta nguyện ý thu ngươi làm cháu ngoại, đó là phúc phận ngươi đã tu luyện được mấy đời, được làm cá chép vượt long môn, bà nội nhà ngươi lại còn ghét bỏ.
Hừ, thật là ngày chó!
Có điều, bây giờ Thượng Quan Phi Hùng tất nhiên không biết những điều này, chẳng qua là cảm thấy đột nhiên có thêm hai con hàng như thế, còn có khả năng sẽ làm Thượng Quan gia mất hết danh dự, hắn chỉ đang nghĩ đây có lẽ là sai lầm lớn nhất đời này.
Nhưng hắn thân là nhất gia chi chủ, nhất ngôn cửu đỉnh, lời đã ra miệng, không thể thu lại. Cho nên chỉ đành thở dài một tiếng, phất phất tay nói: "Đã như vậy, các ngươi làm màn cửa của Thượng Quan gia ta đi, ngăn trở Phi Vân vương phủ kiểm tra, cho các ngươi một công. Đợi xong việc này, các ngươi hồi Đông Châu cùng lão phu, tất có trọng thưởng!"
"Vâng, cữu cữu!" Trác Phàm nở nụ cười hồn nhiên, nói ra lời này đã không chút mập mờ hay thẹn thùng nào. Còn Thượng Quan Phi Hùng nghe vậy lại đau thắt tim. Nhìn đứa cháu ngoại mà mình thân sinh, ngọc thụ lâm phong, cao lớn uy mãnh cỡ nào, rồi nhìn lại cái tên cháu ngoại mà mình nhận vơ trên đường nào, chỉ thấy bỉ ổi, ánh mắt con buôn, mà khóc không ra nước mắt.
Haizz, hắn đã làm tốt chuẩn bị trở về bị toàn tộc chế giễu!
Thượng Quan Phi Hùng thở một hơi dài, phất phất tay, dường như đã rất mệt mỏi, khó khăn nói: "Được rồi, mọi người tán đi."
Nói xong, Thượng Quan Phi Hùng cũng đứng lên, đi đến hậu viện!
Lúc này, Trác Phàm chạy chậm đến bên người Thượng Quan Phi Hùng, ân cần nói: " Cữu cữu, để ta chuẩn bị một gian phòng tốt cho ngài!"
Hắn làm vậy, lẽ ra là quan tâm, nhưng bây giờ, mọi người lại chỉ thấy hắn hiển thị rõ thái độ a dua, còn cười đầy mị tục: "Ha ha ha. . . Ngài đi chậm thôi, cháu ngoại đưa ngài trở về phòng!"
Thượng Quan Phi Hùng ghét bỏ lắc đầu, qua loa nói: "Không cần, chúng ta đã tìm được phòng rồi, ngươi chỉ cần an giữ bổn phận là được!"
Nhưng Trác Phàm lại mặc kệ, bướng bỉnh nói: "Như vậy sao được, ta phải tận hiếu a!"
Tận hiếu thằng cha ngươi, vừa rồi là lão tử lỡ mồm! Thật sai lầm mà!
Thượng Quan Phi Hùng nất đắc dĩ trợn trắng mắt, cười khổ giật giật bàn tay, muốn đẩy Trác Phàm ra. Trác Phàm lại cứ như kẹo da trâu, nịnh hót dính sát lấy người hắn, chết cũng không buông, khiến cho hắn biết nên làm gì!
Đùng một tiếng! Không biết là ai, bỗng nhiên giữ mạnh lấy bả vai Trác Phàm, ngay sau đó hất bay hắn ra xa, khiến hắn lui lại năm bước, mới miễn cưỡng ngừng lại được.
Giương mắt nhìn lên, thấy là đứa cháu ngoại chính quy của Thượng Quan Phi Hùng, Thượng Quan Ngọc Lâm.
Thượng Quan Ngọc Lâm lạnh lùng nhìn Trác Phàm, ánh mắt đầy vẻ khinh thường, đồng thời dìu lấy tay Thượng Quan Phi Hùng, dần dần rời đi. Mà Thượng Quan Phi Hùng tất nhiên không có bài xích, tùy ý để hắn dìu đi.
Mọi người cũng buồn bực ngán ngẩm nhún nhún vai, liếc mắt nhìn nhau, yên lặng cười cười, khinh bỉ nhìn lướt qua hai người Trác Phàm, rồi đều từ tản đi.
Chỉ là, những tiếng cười nhạo lại cứ một cách lạ lùng nào đó truyền vào trong tai hai phụ tử hắn.
"Hừ hừ hừ. . . Cóc ghẻ ăn thịt thiên nga!"
"Aiz, Thượng Quan gia ta vậy mà phải thu nhận hai tên vô lại, thật là mất mặt a!"
"Thôi đành vậy, ai bảo người ta vận khí tốt, danh hào Thượng Quan gia, đủ cho hai tên tạp chủng này dùng tới mấy đời. . ."
. . .
Cổ Tam Thông cắn răng, nắm chặt hai tay lại, đang lúc không nhịn được mà muốn động thủ, lại chợt bị Trác Phàm kéo về, chậm rãi lắc đầu.
Một làn gió thơm lướt qua, chẳng biết lúc nào, Thượng Quan Khinh Yên cùng Thượng Quan Phi Hùng rời đi, lại bỗng chạy về, hưng phấn rà qua rà lại khuông mặt mũm mĩm của tiểu tam tử, yêu thích nói: "Tiểu tam tử, bây giờ ta đã chánh thức là cô cô của ngươi, ha ha. . ."
Nhưng mà tiểu tam tử nhìn nàng lại chỉ có ánh mắt băng hàn, rồi lạnh lùng hất tay Thượng Quan Khinh Yên ra, ghét bỏ nói: "Ai mà thèm ngươi làm cô cô của ta, hừ!"
Cổ Tam Thông quay đầu rời đi, không nhìn bất luận kẻ nào, thậm chí Trác Phàm.
Trác Phàm thầm ai thán trong lòng, chỉ có thể thở ra một hơi thật dài, Bất Bại Ngoan Đồng đánh đâu thắng đó năm đó, chưa từng chịu sự nhục nhã như vậy a, lần này. . .
Có lẽ, mình không nên nó khỏi Côn Bằng, dù sao nó còn nhỏ, Côn Bằng sẽ không làm gì nó. Như thế, nó vẫn sẽ là Sơn Đại Vương vô pháp vô thiên. . .
Mình. . . Phải chăng đã làm sai. . . lẽ ra không nên lựa chọn thay tiểu tam tử. . .
Trác Phàm nhất thời lâm vào mê mang. Thượng Quan Khinh Yên sững sờ, có chút không hiểu nhìn hắn hỏi: "Tiểu tam tử làm sao vậy, ta lại chọc tới hắn sao?"
"Không liên quan đến ngươi, tiểu hài tử mà, có gì không vừa lòng là vậy, ngươi chớ để ý!" Trác Phàm bật cười đáp, rồi đuổi Cổ Tam Thông: "Ta đi xem nó thế nào, hẹn gặp lại!"
Nhìn hai người rời đi, Thượng Quan Khinh Yên chau mày lại, trong mắt đầy vẻ lo lắng!
Một bóng người cao lớn uy mãnh đột nhiên xuất hiện ở sau lưng nàng, chính là Thượng Quan Ngọc Lâm, thấy nàng đang chăm chú gì về một phía, liền cười nói: "Biểu muội, ngươi đang nhìn cái gì vậy?"
"Há, biểu ca, vừa nãy ta thấy tiểu tam tử có vẻ như không vui, đến cùng đã xảy ra chuyện gì vậy chứ?"
"Xảy ra chuyện gì? Ha ha ha. . . Một đôi cha con nghèo hèn, trèo lên được cành cây cao Thượng Quan gia, phải vui muốn chết mới đúng, có thể xảy ra chuyện gì được?" Thượng Quan Ngọc Lâm xùy cười đầy khinh thường.
Thượng Quan Khinh Yên lườm hắn, cả giận nói: "Ngươi biết cái gì, bọn họ không phải ngườin hư vậy!"
"Không phải ngườin hư vậy? Thế biểu hiện vừa rôi của bọn họ chẳng khác gì con con buôn thì sao, chỉ cần không mù, tất cả mọi người đều thấy rõ ràng! Vì sao ngươi còn muốn bênh vực bọn họ?"
"Ngươi biết cái gì?" Thượng Quan Khinh Yên hừ nhẹ một tiếng, tức giận quay đầu đi: "Ta sống với bọn họ nhiều ngày, cùng trải qua nghịch cảnh. Hai cha con này phụ từ tử hiếu, tương thân tương ái, tuyệt không phải người tham lam không chừng mực. Nếu bọn họ là người như vậy, bọn họ đã nộp ta lên Phi Vân vương phủ. . ."
"Đó là bởi vì thực lực bọn họ không đủ, sợ ngươi giết bọn họ. . ."
"Không, bọn họ chưa bao giờ có thái độ hoảng sợ hay quá độ khiêm nhượng đối với ta, tuy bọn họ ác miệng, có thể làm cho ta tức chết đi được, những tuyệt không phải người tham sống sợ chết!" Thượng Quan Khinh Yên lắc đầu, kiên định nói: "Bọn họ nhất định còn có điều gì khó nói, vui cười giận mắng chỉ là biểu tượng mà thôi, ngươi đừng có xuyên tạc bọn họ!"
"Biểu muội, vì sao ngươi lại cứ bênh vực ngoại nhân vậy!"
"Bọn họ là ngoại nhân sao, ngươi không nghe thấy cha ta nhận Cổ tiên sinh làm cháu ngoại sao?"
"Đó là do cái tên bỉ ổi đó không biết xấu hổ bám lấy chúng ta, cữu cữu là thư hương môn đệ, có bao giờ gặp phải mấy tên lưu manh như này?"
"Hừ, không nói với ngươi nữa, cái thằng phân biệt chủng tộc!" Thượng Quan Khinh Yên khinh thường nói, rồi không để ý đến hắn nữa, quay đầu rời đi.
Để lại Thượng Quan Ngọc Lâm đầy vẻ phẫn nộ, song quyền nắm chặt lại.
Hai tên du côn lưu manh, đồ vô sỉ, xem bổn công tử làm sao xử lí các ngươi. . .
Một phương diện khác, Trác Phàm trở lại trong nhà mình, liền thấy Cổ Tam Thông đang nằm úp sấp trên giường, buồn bực chôn đầu trong gối.
Trác Phàm cười nhẹ lắc đầu, cất bước đi đến, vỗ vỗ mông hắn, cười nói: "Thế nào, tiểu tử thúi, còn tức giận sao? Ha ha ha. . . Nghĩ thoáng chút đi, bọn họ chế giễu chúng ta, là bởi vì chúng ta yếu thế. Mà chúng ta yếu thế, là để bọn họ buông lỏng cảnh giác, càng có thể được bọn họ tín nhiệm, sau đó mới có thể sử dụng bọn họ, để bọn họ xông pha chiến đấu cho chúng ta. Đây là chúng ta lừa bọn họ, chúng ta mới cần chế giễu bọn họ mới đúng, bọn họ chế giễu chúng ta, chỉ càng khiến bọn họ trở nên ngu ngốc hơn thôi, đám ngốc kia bị chúng ta lừa gạt, ha ha ha. . ."
Cổ Tam Thông vẫn không nói gì, cứ nằm sấp như vậy, thật lâu sau mới nói: "Chúng ta đang bị giám thị, năm Dung Hồn cảnh, cách chúng ta trăm thước."
"Ta biết, dù sao chúng ta là ngoại nhân, bọn họ chắc chắn không tin tưởng chúng ta, sợ chúng ta mật báo. Nhưng mà bọn họ tính sai rồi, năm Dung Hồn cảnh muốn giám thị chúng ta, có phải quá ít hay không?" Trác Phàm cười nhạt nói.
Cổ Tam Thông cười rộ lên, ngửa đầu nói: "Đúng đấy, mới năm tên, tiểu gia một quyền xử lý hết bọn chúng. . ."
Cùng một thời gian, trong một gian phòng tối tăm, một tiếng cọt kẹt vang lên, một bóng người chậm rãi đi đến, chính là Thượng Quan Phi Hùng.
Bên trong phòng có ba vị lão giả đang ngồi ngay ngắn trên giường, nhắm mắt dưỡng thần!
Một lão giả mở miệng nói: "Phi Hùng, thế nào rồi?"
Thượng Quan Phi Hùng cúi người, cung kính nói: "Khởi bẩm ba vị cung phụng, chủ nhân nhà này, thật sự chỉ là hai tiểu nhân vật, còn có một hài tử chỉ bảy tám tuổi, có thể yên tâm đặt chân, không giống như bị Phi Vân kia cố ý sắp xếp!"
Lão giả thứ hai gật đầu nói: "Vậy thì tốt, cứ coi đây là cứ điểm, chuẩn bị triển khai kế hoạch thứ hai đi!"
Lão giả cuối cùng chợt hét lớn: "Lần này, chúng ta nhất định phải mang được Thần binh về Đông Châu đại địa!"