Một buổi sáng sớm, Trác Phàm mang tiểu tam tử đi tới một gian phòng, nhưng bọn họ mới đến gần cửa, thì lại đột nhiên dừng bước, cả hai liếc nhìn nhau, sau đó đều cười nịnh nọt, khoan thai nói: "Các vị tiền bối, chào buổi sáng, hahaha. . ."
Nguyên lai lúc này phía trước cửa chính đã được trấn giữ bởi hai bóng người cao lớn, đều là Dung Hồn cảnh, phát ra khí thế cường hãn cuồn cuộn.
Lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, hai tên đại hán bỗng vung tay lên, cản bọn họ lại.
Trác Phàm sững sờ, không hiểu nhìn bọn họ, chờ câu trả lời, một vị đại hán cười lạnh, khinh thường nói: "Xin lỗi, Cổ tiên sinh, ngài bây giờ là cháu ngoại của gia chủ. Vì sự an toàn của ngài, ngài không nên đi ra ngoài đâu!"
"A. . . A, thì ra là thế, bây giờ thân phận của ta khác rồi, quý giá hơn trước nhiều đúng không, ha ha ha. . ." Trác Phàm giật mình, ngay sau đó như một người hiểu chuyện, cười nói: "Các ngươi suy nghĩ cho sự an toàn của cha con chúng ta, muốn bảo hộ chúng ta, đúng không. Hắc hắc hắc, vậy làm phiền rồi!"
Sau đó Trác Phàm khom lưng cúi đầu, mang tiểu tam tử dần dần lui về phía sau, sau đó quay người rời đi.
Hai đại hán liếc xéo hai người, cả hai nhìn nhau, cả hai đều cười nhạo.
Bên kia, vừa đi xa, sắc mặt Cổ Tam Thông liền trầm xuống, cắn răng thầm mắng: "Lũ khốn kiếp này, tu hú chiếm tổ chim khách, còn giam lỏng chúng ta, hừ!"
"Nghĩ thoáng chút đi, tiểu tam tử, ta không phải đã nói với ngươi rồi sao? Hôm qua là thời gian tiêu dao cuối cùng của chúng ta!" Trác Phàm cười nhạt an ủi: "Nhưng mà cũng đúng lúc, bọn họ cấm túc chúng ta, vậy chúng ta có thể quan sát xem bọn họ đang làm gì. Đợi bọn họ có hành động, đánh nhau chết sống với Phi Vân vương phủ, chúng ta lại ngư ông đắc lợi, hoàn thành nhiệm vụ của chúng ta!"
Cổ Tam Thông gật đầu, tỏ vẻ hiểu, nhưng vẫn còn có chút bực tức không thuận mà thở dài nói: "Aizz, chỉ là chẳng biết lúc nào đám rùa đen rút đầu này mới có hành động, chúng ta lại phải bị giam lỏng tới khi nào đây?"
"Ha ha ha. . . Yên tâm đi, không bao lâu nữa, bởi vì bọn họ ở đây càng lâu, sẽ càng nhiều một phần nguy hiểm. Bọn họ còn muốn hoàn thành nhiệm vụ hơn cả chúng ta rồi an lành về nhà ấy chứ!" Trác Phàm bật cười sờ sờ đầu Cổ Tam Thông, trong mắt lóe lên tinh mang, dường như tất cả mọi thứ đều đã nằm trong lòng bàn tay, cười nhạt nói: "Bây giờ việc chúng ta cần làm là chỉ có chờ!"
Cổ Tam Thông bất đắc dĩ gật đầu. Tốt a, mình tiếp tục làm tù nhân một lần nữa a, dù sao lúc ở Thiên Vũ cũng phải làm không ít. . .
Đột nhiên, một tiếng cười khẽ như chuông bạc vang lên: "A, các ngươi mới vừa từ bên ngoài trở về sao?" Không cần phải nói, nghe được giọng nói quen thuộc, hai người liền biết vị đại tiểu thư kia lại tới.
Quả nhiên, một làn gió thơm lướt qua, Thượng Quan Khinh Yên đến trước mặt bọn họ, mà lại vừa thấy Cổ Tam Thông liền không nhịn được nhào tới ôm, bóp bóp cái mặt non nớt của hắn, cười nói: "Tiểu tam tử, đêm qua có nhớ cô cô hong?"
Trác Phàm trợn mắt, từ chối cho ý kiến, nha đầu này, chỉ là một đêm không gặp, chứ đâu phải là mấy năm không gặp mà bắt người ta phải nhớ!
Còn nữa, ngươi với tiểu tam tử lấy đâu ra nhiều tình cảm như thế, có quỷ mới nhớ ngươi!
Quả nhiên, Cổ Tam Thông cũng nghĩ như thế, lạnh lùng nói: "Có quỷ mới nhớ ngươi!"
Ách! Thượng Quan Khinh Yên buồn bã nhíu mày, rồi cười khổ nói: "Tiểu tam tử, ngươi. . . Vẫn là có cá tính như vậy a!"
"Mau buông ta xuống, ta muốn trở về ngủ!" Cổ Tam Thông nghiêng đầu đi, lạnh như băng nói.
Thượng Quan Khinh Yên sững sờ, cảm thấy rất kỳ quái, làm sao đứa nhỏ này cứ có thái độ lạnh nhạt với nàng như vậy, còn tức giận, nàng có chọc tức gì nó đâu?
Nàng không hiểu nhìn về phía Trác Phàm, Trác Phàm bật cười một tiếng, lúng túng nói: "Ách, ngươi chớ để ý, nó lại thế ấy mà, có gì không vừa ý là bực tức, lẽ ra hôm nay ta đáp ứng dẫn nó đi ra ngoài chơi, kết quả. . . Ách, ngươi cũng biết đấy, bây giờ thân phận ta đã khác, người ta lo lắng cho an nguy của ta, đề nghị ta tốt nhất ở lại trong phòng, đừng có đi ra ngoài, cho nên đứa nhỏ này. . ."
"Cái gì, ngươi nói bọn họ giam lỏng các ngươi?" Thượng Quan Khinh Yên trừng mắt thốt lên, "Đây chính là trạch viện của các ngươi, chúng ta ở tạm chỗ này đã là nợ các ngươi, sao bọn họ có thể làm như thế, đây không phải là tu hú chiếm tổ chim khách sao? Hừ, tại sao Thượng Quan gia chúng ta có thể có kẻ vô sỉ như thế? Tiểu tam tử đừng tức giận, hôm nay cô cô nhất định sẽ đưa ngươi ra ngoài!"
Nói rồi, Thượng Quan Khinh Yên biến cả người trở nên đầy sương lạnh, hùng hùng hổ hổ ôm Cổ Tam Thông đi đến ngoài cửa.
Trác Phàm nhếch miệng lên, lộ ra nụ cười tà ác, bộ dáng xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, rồi cũng vội vàng đuổi theo!
So với lúc trước thì hoàn toàn là hai loại thái độ, hai đại hán nhìn thấy Thượng Quan Khinh Yên đến, liền vội vàng khom người, cung kính nói: "Tiểu thư!"
Thượng Quan Khinh Yên tức giận trừng mắt bọn họ, chửi ầm lên: "Các ngươi đã làm cái gì, nơi này là Cổ Phủ, dựa vào cái gì lại hạn chế cha con Cổ gia đi lại? Chẳng lẽ các ngươi thật đúng là cường đạo, cưỡng chiếm trạch viện nhà người ta sao? Thượng Quan gia ta coi trọng nhất lễ nghĩa liêm sỉ, các ngươi đều quên sạch sẽ rồi hay sao?"
"Tiểu thư thứ tội, chuyện này. . ." Hai người vội vàng khom người nói, sau khi nhìn nhau, lại có chút khó khăn nói: "Đây đều là ý của gia chủ, chúng ta chỉ là phụng mệnh hành sự mà thôi!"
Thượng Quan Khinh Yên giật mình: "Cha ta? Làm sao có thể, hôm qua ông ấy còn nói các ngươi phải đối xử tử tế với cha con bọn họ, thậm chí còn nhận cháu ngoại. . ."
Hai người kia vội vàng giải thích: "Vâng vâng vâng, đại khái bởi vì gia chủ quá mức thương yêu mới nhận biểu thiếu gia, sợ hắn xart ra chuyện, mới không muốn hắn đi ra ngoài a, dù sao bây giờ bên ngoài không yên ổn. . ."
Lại bị Thượng Quan Khinh Yên ngắt lời: "Vớ vẩn!"
"Đừng tưởng rằng bản tiểu thư không biết gì cả, bọn họ với Thượng Quan gia chúng ta đâu có quan hệ mật thiết như vậy, bọn họ cũng chẳng phạm lỗi gì, đi quanh Phi Vân Thành có thể xảy ra chuyện gì? Các ngươi muốn giam lỏng bọn họ mà thôi. Hừ, các ngươi mang cả ta đến đây, bây giờ thế mà làm ra loại chuyện này, tránh ra cho ta, hôm nay bản tiểu thư muốn mang tiểu tam tử cùng Cổ tiên sinh đi ra ngoài!"
Ách, cái này. . . Hai người nhìn nhau, ra vẻ làm khó, không biết nên làm thế nào.
Trác Phàm chỉ đứng nhìn, không chen vào nói, hắn muốn sử dụng Thượng Quan gia mở đường cho hắn, nên tránh để một số kẻ của Thượng Quan gia rảnh hơi, coi hắn không ra gì mà gây sự, nhưng hắn lại không thể ra tay ở trước mặt mọi người, nên hắn muốn tất cả mọi người biết, Đại tiểu thư Thượng Quan gia chính là chỗ dựa của phụ tử bọn họ, tránh một số người nhàm chán cố ý gây chuyện!
Đúng vào lúc này, một tiếng quát nhẹ vang lên: "Biểu muội, cữu cữu gọi ngươi đi một chuyến. Còn có Cổ huynh và đứa bé kia, cùng đi đi!"
Nghe được lời này, hai đại hán thở dài ra một hơi, gia chủ rốt cục triệu hoán Đại tiểu thư đi. Nếu không, cứ giằng co tiếp nữa, bọn họ càng thấy khó xử!
"Ta đi gặp cha ta trước, lát nữa lại đến nói chuyện rõ với hai tên các ngươi, hừ!"
Thượng Quan Khinh Yên ôm lấy Cổ Tam Thông xoay người rời đi, rồi quay sang nói với Trác Phàm: "Cổ tiên sinh, chúng ta cùng đi gặp cha ta, đòi lại công đạo!"
Trác Phàm cười nhạt một tiếng, gật đầu, rất tự nhiên đi theo sau nàng.
Nhưng một bóng người lại bỗng dưng cản ở trước mặt hắn, hắn không phanh chân lại kịp, liền đụng vào, còn bị chấn lui về phía sau năm bước mới dừng lại.
Giương mắt nhìn lên, lại chính là Thượng Quan Ngọc Lâm mới vừa tới truyền lời.
Trác Phàm cười lạnh, thật sự là nói đau đầu thì đau đầu đến. Hôm qua va chạm, hôm nay lại va chạm, rõ ràng là muốn nháo sự a!
Mà lúc này, Thượng Quan Khinh Yên đang nổi nóng, ôm Cổ Tam Thông đi xa, không phát giác được Trác Phàm đã bị cản lại.
Xa xa nhìn nàng dần dần biến mất, Thượng Quan Ngọc Lâm mới quay đầu nhìn Trác Phàm, khinh thường cười lạnh: "Về sau cách xa tiểu thư ra, cha con nghèo hèn các ngươi dù có trèo được lên cành cây cao, cũng không thành được phượng hoàng đâu!"
Nói xong, Thượng Quan Ngọc Lâm mới cười nhạo quay người rời đi.
Trác Phàm hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm hắn, bật cười lắc đầu.
Aiz, đây chính là con cháu thế gia a, không có thiên phú, tầm nhìn lại hạn hẹp. Ngươi chỉ biết đến cái danh vị Thượng Quan gia, làm sao biết lão tử có truy cầu càng cao hơn cái danh rách của ngươi? Trác Phàm căn bản khinh thường tranh giành đến cùng với hắn, vẫn bình tĩnh đuổi theo. . . Rất nhanh, mọi người lần lượt đến đại sảnh, Thượng Quan gia chủ, Thượng Quan Phi Hùng đã chờ từ sớm ở chỗ đó, vừa thấy mặt phụ thân mình, Thượng Quan Khinh Yên liền phàn nàn.
Thượng Quan Phi Hùng khoát khoát tay, không hổ là nhất gia chi chủ, loại chuyện nhỏ nhặt này rất nhanh bị đẩy đến đám người thuộc hạ: "Ha ha ha. . . được rồi, lão phu chỉ là để bọn họ bảo vệ tốt cha con bọn họ mà thôi, ai biết đám người kia không hiểu chuyện, về sau lão phu nhất định sẽ răn dạy thật tốt!"
Sau đó trực tiếp tiến vào chính đề, nhìn về phía Trác Phàm nói: "Nhất Phàm, bây giờ ngươi là người nhà họ Thượng Quan, nên gánh vác một phần trách nhiệm với Thượng Quan gia ta. Bây giờ mấy lão già chúng ta không tiện đi lại trong thành, như vậy nhiệm vụ vào trong thành tìm hiểu tin tức sẽ giao cho ngươi. Khinh Yên, Ngọc Lâm, các ngươi một sáng một tối, ở bên cạnh hiệp trợ!"
Thượng Quan Khinh Yên nghe vậy liền sáng mắt lên, vui vẻ nói: "Nhỏ như Tam tử mà cũng có thể ra ngoài sao?"
"Đương nhiên!" Thượng Quan Phi Hùng gật đầu, "Lão phu đã nói rồi, đó là hạ nhân hiểu lầm ý của lão phu, lão phu chưa từng có hạn chế bọn họ!"
"Quá tốt!" Thượng Quan Khinh Yên lập tức kinh hỉ kêu to, ôm lấy tiểu tam tử đung đưa, tiểu tam tử cũng rất nể mặt mà mà nở một nụ cười ngây thơ.
Chỉ có Trác Phàm, hai mắt loạn chuyển, không biết đang suy tư điều gì. . .