"Như vậy, chuyện thái tử là giả sao?" Trong một gian đại sảnh rộng rãi, đẹp đẽ, tráng lệ. Một người trung niên khuôn mặt như ngọc, phong thần tuấn lãng, lẳng lặng ngồi trên vị trí thủ tọa, nhẹ nhàng gõ gõ bát trà trong tay, một đôi mắt giống như tia điện có thể xuyên thấu hết thảy, nhìn về phía bên trái nói.
Mà chỗ đó có một người trẻ tuổi đang mỉm cười, nhìn qua cực kỳ điềm tĩnh, trông như một vị thư sinh yếu đuối, quanh người không có chút bá khí của nam tử nào cả. Có điều, một đôi song đồng sâu không thấy đáy lại có thể làm cho người trung niên trên thủ tọa lên kia lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, thái độ không dám chậm trễ chút nào.
"Thừa tướng đại nhân, ngươi đang đóng kích cho ta xem sao?" Người tuổi trẻ kia lạnh nhạt nói, rồi chợt cười lên: "Ha ha ha. . . Đây chính là vấn đề tại hạ muốn thỉnh giáo Phi Vân Kiếm Vương, gần hai tháng trước, quý phủ phát sinh đại sự như thế, mấy trăm cường giả tuyệt thế đại náo vương phủ, vì sao Kiếm Vương không bẩm báo tình hình thực tế về cho đế đô?"
Không sai, người trung niên cầm đầu kia chính là một trong cửu đại Kiếm Vương Trung Châu, chủ nhân Phi Vân vương phủ, kẻ từng là đệ nhất cao thủ Đông Châu, Thượng Quan Phi Vân.
Còn người trẻ tuổi này thì là số ít mấy người trong Kiếm Tinh đế quốc có thể sánh vai cùng với Cửu Kiếm Vương, người chấp chưởng đế quốc, quyền thế ngập trời, thừa tướng đế quốc, Bách Lý Kinh Vĩ!
Bách Lý Kinh Vĩ ngàn dặm xa xôi từ đế đô đi đến Phi Vân vương phủ, còn vừa vào cửa liền khoa tay múa chân với hộ vệ vương phủ, thả ra tin tức thái tử trọng thương, mời chào luyện đan sư cả nước. Bây giờ, hắn vậy mà nói, đây là tin tức giả, làm Thượng Quan Phi Vân mười phần ảo não. Cảm thấy tiểu tử này có vẻ tu hú chiếm tổ chim khách, đảo khách thành chủ.
Xin người, cho dù ngươi là thừa tướng đế quốc, nhưng ngươi đến khu quản hạt của ta, lại sai sử thủ hạ của ta như nô tài của ngươi, nếu có làm việc với nhau trước thì thôi, nhưng hắn lại không báo cáo mình một tiếng, nhất thời khiến mình có cảm giác bị mất quyền lực, trong lòng khá là tức giận.
Sắc mặt Thượng Quan Phi Vân không tốt, lạnh lùng đáp: "Chỉ là mấy tên tặc tử vớ vẩn, chẳng lẽ Thượng Quan Phi Vân ta không giải quyết nổi sao? Loại chuyện nhỏ nhặt này, cần phải báo cáo đế đô sao?" Rồi sau đó nhìn về phía bên tay phải, thản nhiên nói: "Nếu mọi thứ đều báo cáo lên đế đô, há không phải thể hiện rằng Cửu Kiếm Vương chúng ta đều bất tài sao? Ngươi nói xem có đúng không, Đan huynh?"
Ừng ực ừng ực. . . Một người đang cầm ố hồ lô rượu đã vàng, ngửa mặt lên trời uống rượu, dường như hoàn toàn không để ý đến bọn họ đang nói cái gì, phải đến khi Thượng Quan Phi Vân lên tiếng hỏi, người kia mới chậm rãi đặt bầu rượu xuống, ngửa mặt lên, lộ ra khuôn mặt của một lão già nát rượu quen thuộc.
Nếu Trác Phàm có ở đây, nhất định sẽ giật nảy cả mình, đệ nhất cao thủ Tây Châu, Đan Thanh Sinh, vậy mà xuất hiện ở đây!
Đan Thanh Sinh nấc rượu mấy cái, sờ sờ cái mũi đỏ, phảng phất có chút men say, khẽ cười nói: "Phi Vân huynh, đây là chuyện của ngươi và Bách Lý thừa tướng, không có quan hệ gì với lão hủ. Các ngươi cứ thương lượng, nhưng chớ có liên luỵ lão già ta vào, ta chỉ là đến hộ vệ, xong việc còn phải đưa thừa tướng về đế đô thôi, ha ha ha!"
"Lần này làm phiền Trảm Long Kiếm vương, nhưng lộ trình trở về chắc là rất thái bình, sẽ không cần làm phiền ngài nữa!" Bách Lý Kinh Vĩ nhẹ nhàng cúi người nói, sau đó lại nhìn về phía Thượng Quan Phi Vân: "Phi Vân Kiếm Vương, trước mặt người rõ ràng, không nói tiếng lóng. Nếu đám người xuất hiện ở quý phủ hai tháng trước chỉ là tiểu mao tặc, quý phủ sẽ bị đại náo đến câm như hến, toàn bộ Phi Vân Thành đều thần hồn nát thần tính sao? Bản tướng tới đây, cần gì phải mời Trảm Long Kiếm vương đến hộ tống?"
Thượng Quan Phi Vân run run, không nói gì, vẻ mặt âm trầm, giữ im lặng!
Bách Lý Kinh Vĩ cười nhạt một tiếng, chậm rãi đứng lên, mở miệng nói: "Thực Kiếm Vương và bản tướng đều rất rõ ràng, lần này đại náo quý phủ, là cao thủ Thượng Quan gia các ngươi. Mà mục đích của bọn họ chắc chắn là thanh kiếm bị Kiếm Vương ngài mang đến Trung Châu, trấn châu chi bảo của Đông Châu, Thiên Thần Kiếm! Về thần kiếm trấn châu của bốn châu, lão tổ tông muốn được chứng kiến từ lâu. Lần này Kiếm Vương có thể mang thần kiếm đến, thực sự là công lao to lớn, nếu như lão tổ tông biết rõ, nhất định sẽ rất mừng rỡ. Bản tướng ở đây, thay lão tổ tông cảm tạ Kiếm Vương ngài!"
Nói rồi, Bách Lý Kinh Vĩ liền bái hạ trước Thượng Quan Phi Vân.
Tròng mắt Thượng Quan Phi Vân run run, nhìn chằm chằm người trước mắt, sắc mặt có chút động, lại không nói lời nào.
Bách Lý Kinh Vĩ không để ý, rồi lại đứng thẳng lên, sắc mặt như thường nói: "Có điều, bây giờ lão tổ tông đang lúc bế quan, không thể biết được tin tức này, không tiện đích thân đến đây xem kiếm. Nhưng nếu trong lúc này, thần kiếm bị cướp, ngày sau lão tổ tông biết được, chẳng phải sẽ rất không vui sao? lão nhân gia nhất định sẽ phẫn nộ. . ."