Đùng một tiếng, Thượng Quan Phi Vân vỗ bàn, hét lớn, trong mắt đầy vẻ tức giận: "Hừ, ngươi lấy Bất Bại Kiếm Tôn uy hiếp ta?"
Bách Lý Kinh Vĩ chậm rãi lắc đầu, sắc mặt vẫ bình thản, thở dài nói: "Phi Vân Kiếm Vương chính là Kiếm Vương chi tôn được lão tổ tông thân phong, ngang bằng hoàng thất, tại hạ không dám như vậy. Tại hạ chỉ trình bày một sự thật, đến lúc đó lão tổ tông nổi giận, chỉ sợ không chỉ có Kiếm Vương, mà toàn bộ Kiếm Tinh đế quốc có quan hệ với việc này, cũng không thoát được. Cho nên sau khi ta biết việc này, ta liền ngựa không dừng vó chạy tới nơi này, còn cầu thái tử điện hạ và Hoàng thất phối hợp, bây giờ, thái tử đã không bước chân ra khỏi nhà, tin tức thái tử trọng thương được truyền đến toàn bộ Trung Châu, chính là vì muốn trợ Kiếm Vương tiêu diệt kẻ trộm, giữ vững được thần kiếm, cùng một nhịp thở với chúng ta a, chúng ta nhất định phải chân thành hợp tác mới được!"
Thượng Quan Phi Vân suy nghĩ thật lâu, nộ khí trên mặt dần dần tán xuống.
"Cho dù ngươi phát tin tức này ra, thì có ích lợi gì? Bọn họ lại không ngốc, thật chẳng lẽ sẽ ngu dốt chui vào Phi Vân vương phủ sao?"
"Ha ha ha. . . Kiếm Vương không cần lo, ta đoán thời điểm sàng chọn luyện đan sư, sẽ hẳn là thời điểm kẻ trộm Thượng Quan gia sa lưới!"
Bách Lý Kinh Vĩ nở nụ cười tà dị, trong mắt lóe lên tinh mang: "Người sẽ mắc sai lầm, không phải là bởi vì ngốc, mà là bởi vì tham! Tham chính là điểm yếu lớn nhất của một người, không có người sẽ không cắn câu. Ta biết rõ lần thứ nhất bọn họ đánh bất ngờ vương phủ, chính là lấy cứng đối cứng, nhưng lại tổn thương thảm trọng. Nếu lần thứ hai đánh bất ngờ, nếu vẫn lây cứng đối cứng, phần thắng của bọn họ vẫn rất thấp, nhưng hẳn là bọn họ sẽ không làm vậy."
"Như thế, không bằng chúng ta cho bọn họ một cơ hội, lấy Trùng Thiên Kiếm làm mồi nhử, dùng sàng chọn luyện đan sư làm đường, trải bằng con đường đánh bất ngờ vương phủ cho bọn họ. Chỉ là, một khi bọn họ đến, chúng ta sẽ đóng cửa đánh chó, để bọn họ không chạy thoát được. Như thế, Đông Châu vì là Thượng Quan gia cầm đầu, qua ngày đó, chiến lực Đông Châu sẽ tổn thất hơn phân nửa, chính là tiện cho cho chúng ta ngày sau thẳng tiến Đông Châu, có thể nói là trừ được họa lớn a!"
Thượng Quan Phi Vân gật đầu: "Nguyên lai thừa tướng đại nhân có ý này, không chỉ là muốn bảo vệ Trùng Thiên Kiếm, càng quan trọng hơn là vì làm chuẩn bị đại chiến đột tiến Đông Châu!"
"Ha ha ha. . . Tại hạ không phải đã nói rồi sao, tham là điểm yếu lớn nhất của con người, tại hạ cũng khó có thể thoát khỏi điểm này a." Trong mắt Bách Lý Kinh Vĩ hiện lên vẻ cơ trí, khoan thai nói: "Có thể có một cơ hội nhất cử lưỡng tiện như thế, cớ sao mà không làm?"
Thượng Quan Phi Vân trầm ngâm nửa ngày, rồi gật đầu: "Thừa tướng đại nhân quả nhiên trí tuệ vững vàng, bản vương bội phục. Nhưng Thượng quan gia không có cao thủ luyện đan gì, ngươi lấy việc tuyển luyện đan sư để trải đường cho bọn họ, bọn họ sẽ đi sao?"
"Chính là bởi vì con đường này không quá thông thuận đối với bọn họ, mới càng lộ vẻ chân thực, càng có sức hấp dẫn."
"Yên tâm đi, người cùng đường mạt lộ, ngươi cho hắn con đường quá thông thuận, hắn sẽ không dám đi. Càng là loại đường gập ghềnh, hắn càng muốn thử. Kiếm Vương đại nhân, mấy ngày gần đây, xin ngài chuyển giao quyền điều hành hộ vệ vương phủ cho bản tướng, đồng thời mở thành ra, thu hồi vệ đội tuần tra. Bản tướng cam đoan, không đến nửa tháng, nhất định bắt hết được đám chuột này, để giải lo lắng trong lòng Kiếm Vương!"
Thượng Quan Phi Vân nhìn hắn rất lâu, cuối cùng khẽ gật đầu, biểu thị đáp ứng.
Bách Lý Kinh Vĩ thấy thế liền nở nụ cười hài lòng, ngay sau đó tuỳ tiện nói: "Kiếm Vương đại nhân, nghe nói quý phủ có một kỳ cảnh, không dưới Lôi Ngâm cung của đế đô, có thể mang tại hạ tới kiến thức một phen hay không?"
"Thừa tướng đại nhân xin cứ tự nhiên, hộ vệ trong phủ sẽ dẫn ngươi đi xem!" Thượng Quan Phi Vân gật đầu nói.
Bách Lý Kinh Vĩ cười nhạt một tiếng, cúi người hành lễ: "Đa tạ!"
Trước khi đi, Bách Lý Kinh Vĩ chợt quay đầu, hỏi Đan Thanh Sinh: "Đúng rồi, Trảm Long Kiếm vương, có muốn xem chung hay không?"
Đan Thanh Sinh lại khoát khoát tay nói: "Ha ha ha. . . Lão phu chỉ có hứng thú đối với thi thư họa tửu, thừa tướng đại nhân cứ tự nhiên!" Rồi cầm bình rượu lên tiếp tục uống.
Bách Lý Kinh Vĩ lắc đầu, quay người lại, vừa đi vừa nói: "Ha ha ha. . . Vậy thật quá đáng tiếc, cảnh đẹp cùng thi thư họa là mật thiết tương liên a. . ."
Chờ hắn đi xa, Thượng Quan Phi Vân mới thở dài, nhìn về phía Đan Thanh Sinh vẫn đang uống rượu, lẩm bẩm nói: "Đan huynh, thấy chưa, Bách Lý Kinh Vĩ, bao quát toàn bộ hoàng thất Kiếm Tinh, ngoài mặt thì kính sợ có phép đối với chúng ta, nhưng trong chúng ta có không ít thám tử cảu bọn họ a. Nơi này xảy ra chuyện, vậy mà chẳng mấy chốc đế đô đã biết! Hừ, đây chính là Cửu Kiếm Vương sao?"
"Aiz, Cửu Kiếm Vương cái gì, đều là tướng bên thua mà thôi!" Đan Thanh Sinh mỉm cười lắc đầu, trong mắt lóe lên tinh quang, cuối cùng thở dài ra một hơi, "Thực ta chỉ cần chỗ kia có thể trường bảo thái bình, có thám tử hay không, thật không quan trọng!"
"Ngươi là người chủ nghĩa lý tưởng, chỉ nguyện kiến tạo một đất nước lý tưởng của mình là thỏa mãn, năm đó ta nguyện ý đi theo Bất Bại Kiếm Tôn, không phải vì cái danh hào Kiếm Vương có tiếng mà không có miếng, mà chính là thật sự muốn đi theo cường giả, đánh xuống một thiên hạ thuộc về chính mình!"
"Một ngày nào đó, ta sẽ cầm Trùng Thiên Kiếm, trở thành chủ nhân Đông Châu!"
Đan Thanh Sinh đặt bầu rượu xuống, xùy cười: "Chủ nhân Đông Châu? Aiz, đừng có si tâm vọng tưởng. Một ngày nào đó, toàn bộ đại lục đều sẽ là vật trong túi của Kiếm Tinh đế quốc. Chúng ta chỉ là người quản lý một khu vực mà thôi, căn bản không được gọi là chủ nhân!"
"Đó là ngươi thôi!" Thượng Quan Phi Vân hung hăng lườm hắn, không cam lòng nói: "Ta sẽ không như ngươi, tuyệt đối sẽ không. . ."