Giữa rừng rậm thâm thúy, hai tiếng xé gió lần lượt vang lên, ngay sau đó, hai bóng đen lóe qua, giao thoa lẫn nhau, đến khi dừng lịa, mới mới lộ ra hai thân ảnh quen thuộc.
Một người trong đó có vẻ mặt anh tuấn, khuôn mặt tuấn tú, toàn thân tản ra khí tức cường giả Dung Hồn cảnh cuồn cuộn, tất nhiên là Thượng Quan Ngọc Lâm. Người còn lại, tuy diện mạo bình thường, nhưng trong hai con ngươi lại thâm thúy không tả xiết, lộ ra một cỗ khí tức thần bí, chính là Trác Phàm đi phía sau.
Trác Phàm nhìn rừng trúc mênh mông phía trước mặt, trong mắt giả bộ có vẻ nghi hoặc, rồi chợt nhìn sang Thượng Quan Ngọc Lâm nói: "Ây. . . Đại biểu ca, phía trước có cái gì kỳ quặc à, làm sao ta chẳng thấy cái gì vậy?"
Mẹ nó, ai là đại biểu ca của ngươi, hỗn trướng lưu manh, lại còn thật coi làm thân thích. Khó trách biểu muội bị hắn hoa ngôn xảo ngữ, mê đến thần hồn điên đảo.
Thượng Quan Ngọc Lâm bất đắc dĩ trợn mắt, thầm mắng một tràng, nhưng trên mặt vẫn là lộ ra một nụ cười yếu ớt, chỉ chỉ chỗ thâm thúy phía trước, sắc mặt trở nên quỷ dị: "Cổ huynh, ta nhìn thấy hộ vệ Phi Vân vương phủ đi vào trong đó, nhưng ta không tiện ra mặt, xin ngươi thay ta đi dò xét tra. Nếu gặp phải bọn họ, ngươi cứ nói ngươi đến trong núi ngắm cảnh, nhất định không có vấn đề, haha. ."
Trác Phàm khẽ chau mày, cố nhìn rõ hơn, nhưng vẫn khó hiểu nói: "Thật sao? Sao ta không thấy có dấu vết người từng đi qua đây vậy?"
Thượng Quan Ngọc Lâm nhẹ nhàng đẩy đẩy hắn về phía trước, nụ cười vl càng hiện rõ trên mặt, thậm chí âm thanh đều trở nên quyến rũ mê hoặc tà dị: "Ngươi cứ đi vào đi, sẽ không sai đâu, thật có hộ vệ Phi Vân vương phủ đi qua nơi này, không biết đã đi làm cái gì, ngươi đi tìm hiểu, nhất định có thể lập xuống đại công cho cữu cữu. . ."
"Vậy sao, ta sẽ lập được đại công. . ." Trác Phàm liền lay động, nghe hiểu ý của Thượng Quan Ngọc Lâm, bèn từng bước một tiến về phía trước.
Thế nhưng Thượng Quan Ngọc Lâm lại cố ý lui về phía sau, chờ Trác Phàm đã hoàn toàn biến mất khỏi mắt hắn, ánh mắt hắn lại bỗng dưng trở lên băng lãnh. Thậm chí, trong ánh mắt băng lãnh còn có sát ý. . .
Hô! Đột nhiên, Thượng Quan Ngọc Lâm đánh ra một chưởng trùng Trác Phàm.
Trác Phàm run lên, giật nảy cả mình, tuy hắn sớm biết Thượng Quan Ngọc Lâm có ý đồ không tốt, nhưng vẫn không ngờ được, tiểu tử này lại thực có can đảm xuống tay với hắn. Dù sao, đây không phải là chuyện một người, mà quan hệ an toàn của tất cả mọi người Thượng quan gia đã đến đây. Hắn là gia chủ Cổ gia có thân phận rõ ràng ở Phi Vân Thành, nếu hắn xảy ra chuyện, hộ vệ của Phi Vân vương phủ một lần nữa đến điều tra, vậy bọn họ còn có thể giấu được sao?
Chắc chắn bị người ta bắt gọn, như chuột bị mèo đuổi, chạy trốn khắp thành!
Liên lụy quá lớn, Thượng Quan Ngọc Lâm không giống loại người đần độn, hẳn là sẽ không phải kẻ không biết phân rõ nặng nhẹ như thế.
Trác Phàm cảm thấy rất ngờ vực, do dự trong khoảnh khắc, một chưởng này, hắn nên tránh hay là không tránh đây?
Nếu tránh đi, thực lực của hắn nhất định bại lộ, có lẽ còn phải làm thịt tiểu tử này, giết người diệt khẩu. Nhưng như vậy, sau khi trở về còn phải tìm lời giải thích đáng tin, nếu không rất dễ khiến Thượng Quan gia hoài nghi.
Nhưng nếu không tránh. . . Một chưởng này đánh trên người hắn, hắn sẽ phải có phản ứng gì? Phản ứng của một Thần Chiếu cảnh, phản ứng của một Hóa Hư cảnh phản ứng, hay là phản ứng của một Dung Hồn cảnh? Dù sao thân thể hắn rất cường hãn, không dưới Dung Hồn cảnh.
Đón đỡ một chưởng này thì không sao cả, nhưng kết quả sẽ thế nào, còn phải suy nghĩ thêm. Không thể để bại lộ thực lực, rồi buộc phải làm thịt tiểu tử này.
Trác Phàm lâm vào tình thế khó xử, không phải vì an nguy của bản thân, mà là vì an nguy của con lợn kia! :))
Cái này mà để cho Thượng Quan Ngọc Lâm biết, chắc chắn sẽ tức đến ọc máy!
Tốt xấu gì hắn cũng là người nổi bật trong thế hệ trẻ tuổi của Thượng Quan gia, thực lực mạnh mẽ, được cả Đông Châu công nhận, bây giờ tiểu tử này sắp phải chịu của hắn một chưởng, thế mà không phải phản ứng kinh khủng hoảng sợ, mà lại đi cân nhắc về sau làm thế nào để lừa gạt mình, thậm chí suy nghĩ vấn đề có nên giết người diệt khẩu hay không, cứ như thể mình là con kiến mặc cho hắn nắm giẫm vậy, con mẹ nó quá không coi ai ra gì rồi đó!
Chưởng phong mãnh liệt chớp mắt tới gần, Trác Phàm vẫn cứ suy tư, lại chợt sững sờ, nhất thời kịp phản ứng. Cảm thụ cương phong sau lưng, hắn chợt hiểu ra. Một chưởng này, cho dù hắn là Thần Chiếu cảnh, cũng không đến mức mất mạng, tiểu tử này căn bản không nghĩ tới việc giết mình, mà chỉ muốn đánh mình trọng thương thôi.
Đã như vậy, cứ phối hợp với hắn trước đi, chuyện sau đó, sau đó lại nói. . .
Trác Phàm đã có tính toán, thân thể hơi chấn động, quả thực tự làm cho tâm mạch bị thương. Từng tia máu đỏ tươi chảy ra từ khóe miệng. Mà cùng lúc đó, chưởng phong kia cũng đã hung hăng đánh vào trên lưng hắn!
Đùng! Phốc Thời cơ phối hợp đến vừa đúng, dưới một tiếng vang điếc tai nhức óc, Trác Phàm phun máu tươi, ngã xuống mặt đất, sau đó giả bộ ngất đi, không động đậy được nữa.
Thượng Quan Ngọc Lâm cười lạnh, nhìn Trác Phàm trên mặt đất không nhúc nhích, thì thào nói: "Con cóc ghẻ đáng chết, bổn công tử đã cảnh cáo ngươi, đừng có suốt ngày quấn lấy biểu muội, là chính ngươi muốn chết, đừng trách bổn công tử vô tình, hừ hừ hừ. . ."
Nói xong, Thượng Quan Ngọc Lâm chầm chậm đi về phía Trác Phàm, trên tay phải phát ra hàn mang.
Cảm thụ hàn khí dần dần trở nên càng băng lãnh từ sau lưng, Trác Phàm cảm thấy rất kỳ quái, tiểu tử này đến cùng muốn làm gì vậy?
"Tiểu tử, đừng tưởng rằng bây giờ ngươi che trở cho Thượng Quan gia, thì không ai dám động tới ngươi, thì ngươi chẳng có gì phải sợ hãi, hừ!"
Trong mắt Thượng Quan Ngọc Lâm lóe qua một đạo hàn mang, đã đến rất gần Trác Phàm, tay phải băng lãnh chậm rãi nâng lên, mỉm cười quỷ dị: "Mặc dù bây giờ chúng ta phải mượn thân phận của ngươi để ẩn nấp, không nên lấy mạng ngươi, nhưng phế ngươi thì chắc chắn không sao. Tuyệt Mạch Thủ của bổn công tử mặc dù không tính là vũ kỹ cao giai gì, nhưng lại thắng ở chỗ có thể đả thương người trong vô hình. Chỉ cần bổn công tử điểm lên vị trí các đại huyệt trên thân thể ngươi, gân mạch của ngươi sẽ dần dần mục nát thối rữa!"
"Mười ngày sau, gân mạch vận hành không thông; hai mươi ngày sau, tu vi lùi lại, nguyên lực tán loạn; một tháng sau, ngươi sẽ hoàn toàn trở thành một phế nhân. Mà lại, ngươi có tìm cũng không tìm được nguyên nhân. Một tên phế nhân, cho dù có gia nhập Thượng Quan gia, vẫn xứng với biểu muội sao? Hừ, thật sự là truyện cười, ha ha ha. . ."
Đúng vào lúc này, một tiếng như than nhẹ nặng nề giống như lão ngưu truyền vào trong tai hắn: "Thế nhưng. . . Chuyện hôm nay vẫn chính là manh mối a, ngươi không sợ bị Thượng Quan Phi Hùng tra ra được, biết được phẩm tính ngươi nát như thế, sẽ không bao giờ giao nữ nhi cho ngươi sao?" Tất nhiên là không biết từ nơi nào truyền tới.
Thượng Quan Ngọc Lâm đang rất đắc ý, thản nhiên nói: "Sợ cái méo gì, dù sao ta đã nghĩ kỹ lý do, hôm nay tiểu tử này lại không thấy rõ là ai đả thương hắn, ta sẽ nói ta chạm măt hộ vệ Phi Vân vương phủ, chúng ta giao thủ, lúc đó hắn cũng bị đánh lén cho ngất xỉu, là ta cứu hắn trở về. Cho dù Cữu cữu hoài nghi tu vi của hắn bị phế có quan hệ với chuyện hôm nay, thì nhất định tưởng rằng do trọng thương gây nên, làm sao biết là ta ra tay? Ha ha ha. . . ấy, chờ chút, ngươi là ai?"
Thượng Quan Ngọc Lâm đắc ý cười to, lại chợt trì trệ, nhất thời sửng sốt.
Vl, là ai vừa hỏi ta?
"Khặc khặc khặc. . . Tiểu tử, một tên con cháu danh gia vọng tộc như ngươi lại có tâm thuật bất chính, tâm tư ác độc, hạ lưu vô sỉ, cuồng vọng tự đại, thật sự có phần hợp phong phạm ma đạo ta, không bằng rời Thượng Quan gia, mà đi theo lão phu đi!"
Đột nhiên, cả không gian biến thành màu đen, chỉ là trong tích tắc, trên trời dưới đất tất cả đều hóa thành một màu đen kịt, bao vây hoàn toàn Thượng Quan Ngọc Lâm vào bên trong, đồng thời không còn mảy may liên hệ với bên ngoài!
Thượng Quan Ngọc Lâm giật nảy cả mình, thốt lên: "Lĩnh vực thần hồn?"
Rồi rất nhanh, hắn lại cười rộ lên, khinh thường nói: "Hừ, coi như ngươi có lĩnh vực thần hồn, nhưng cũng chỉ là Hóa Hư cảnh, còn muốn vây khốn bổn công tử là Dung Hồn cảnh? Ha ha ha. . . Xem bổn công tử một quyền đập nát lĩnh vực thần hồn của ngươi đây!"
Vừa dứt lời, Thượng Quan Ngọc Lâm liền nâng lên nhất quyền, đập tới một điểm trong không gian.
Cùng lúc đó, một tiếng quát khẽ vang lên: "Khốn Long Tỏa!"
Không biết là cái gì, giống như một con cự mãng, quấn lên thân thể hắn, ngay sau đó thấm vào trong thân thể của hắn, thấm vào tận trong gân mạch nguyên lực, tất cả lập tức trì trệ, không thể lưu chuyển. Lực đạo cường đại cũng lập tức khống chế lại.
Thượng Quan Ngọc Lâm chợt phát hiện, Dung Hồn cảnh như mình đứng trong lĩnh vực thần hồn, lại khó động nổi một đầu ngón tay, hắn quá sợ hãi: "Cái này. . . sao có thể?"
Trong hư không lần nữa truyền ra tiếng cười nhạo: "Khặc khặc khặc. . . Tiểu gia hỏa, thiên địa to lớn, không thiếu cái lạ. Dung Hồn cảnh chưa nhất định có thể thắng được Hóa Hư cảnh, là ngươi quá cuồng vọng!" Làm cho Thượng Quan Ngọc Lâm sợ mất mật, kinh ngạc không thôi.
Người này đến cùng là ai, làm sao lại sử xuất kỳ thuật quỷ dị như vậy được? Dung Hồn cảnh thế mà bị lĩnh vực thần hồn của Hóa Hư cảnh vây khốn, quả thực là thiên cổ chưa từng có a!
Thượng Quan Ngọc Lâm rốt cục có chút rụt rè, hắn nhìn quanh bốn phía, nhưng vẫn chỉ thấy tối một mảnh như mực, điều này làm hắn càng thêm lo sợ lên. Tuy hắn không nhìn thấy đối phương, nhưng có thể chắc chắn là, đối phương đang quan sát hắn một cách rõ ràng.
Bên ngoài, nhìn Thượng Quan Ngọc Lâm bị một con cự long đen nhánh khóa chặt không thể động đậy, biểu lộ mờ mịt sợ hãi, Trác Phàm cười lạnh, hạ giọng, tiếp tục nói: "Tiểu gia hỏa, ta thấy ngươi bỉ ổi vô sỉ, rất có phong phạm năm đó của lão phu, ta rất hài lòng về ngươi. Hôm nay phá lệ thu ngươi làm đồ đêh, ngươi khấu đầu 100 cái cho lão phu, coi là làm lễ bái sư, ha ha ha. . ."