Đêm khuya, tầng tầng mây đen lay động theo gió nhẹ, rồi lại dần dần tản ra, lộ ra ánh trăng trong sáng. Từng luồng ánh sáng trắng noãn như bạc, chậm rãi chiếu xuống đại địa lạnh lẽo, cũng chiếu lên trên thân một con người khốn khổ.
Người kia có vẻ bị thương thật nặng, áo quần rách nát, khuôn mặt đã khó có thể phân biệt dung nhan, hai má sưng lên thật cao, tựa như đầu heo bầm tím!
. . .
Người kia bị ánh trăng chiếu xuống khiến cho tỉnh lại, cuối cùng khôi phục tri giác, chậm rãi mở ra cặp mắt hơi có vẻ mông lung.
"Đây là nơi nào? Ta. . . Ta làm sao vậy. . ." Trong hai con ngươi dường như vẫn còn có vẻ giật mình lo lắng, đầu óc vẫn không tỉnh táo lắm, rồi rất nhanh hắn khôi phục lại trí nhớ, bỗng nhiên ngồi dậy, nhìn bốn phía, lại chợt hét to lớn tiếng: "lão biến thái đâu, hắn ở đâu?"
Nhưng bất luận hắn trái xem phải xem, lại căn bản không thấy một ai cả.
Rất lâu, người kia mới gật đầu, thì thào không ngừng, an lòng nói: "Ảo giác, những thứ này nhất định đều là ảo giác, căn bản không có lão biến thái, cái gì cũng chưa từng xảy ra, tất cả đều chỉ là một giấc mộng của ta, ha ha ha. . ."
Ba! Đột nhiên, một hòn đá nhỏ bay tới gương mặt sưng lên thật cao, cảm giác đau đớn thấu tim khiến hắn không chịu nổi mà ứa nước mắt, cả người co giật. . .
Ngay sau đó là một thanh âm quen thuộc vang lên: "Đồ đệ ngoan, ngươi nói ai là lão biến thái vậy?"
Người kia nghe vậy lập tức giật mình, câm như hến.
Không sai, là giọng của lão ma đầu kia, đây không phải một giấc mộng, lão ma đầu lại còn chưa rời đi!
Thượng Quan Ngọc Lâm sắp khóc rồi, kêu gào nói: "Sư phụ, đồ nhi không dám, đồ nhi đang chửi mắng đám người Phi Vân vương phủ. Đám lão biến thái kia, thân là hộ vệ Phi Vân Thành, không làm việc cho tốt, sao ai cũng có thể chui vào thành vậy chứ. . ."
Thượng Quan Ngọc Lâm vừa kêu gào, vừa tìm lý do, nhưng càng nói thanh âm lại càng thấp, đến sau cùng căn bản đã nhỏ bé như muỗi kêu, nhưng hàm răng lại đang nghiến ken két.
Không sai, hắn xác thực hận những hộ vệ vương phủ, làm sao lại không cố gắng trị an, đến cả lão ma đầu như này đều có thể mò vào trong thành, quá không an toàn rồi.
Cơ mà, hắn lại không nghĩ, nếu trị an của Phi Vân Thành thật tốt, cả đám người Thượng Quan gia bọn họ làm thế nào mà ở đây được?
Trác Phàm ẩn từ một nơi bí mật gần đó, thản nhiên nói: "A. . . Đồ đệ, ngươi đang mắng đám người Phi Vân vương phủ a. Đúng, đúng là nên mắng, bỏ rơi nhiệm vụ, thật là ai cũng có thể mò vào thành a, ha ha ha. . ."
"Có điều, chúng ta cũng nên cảm tạ bọn họ, nếu lúc trước bọn họ không cà lơ phất phơ, qua loa cho xong chuyện, chúng ta làm sao có thể sống đến giờ được? Phải biết, nơi này chính là trọng địa có kiếm vương tọa trấn!"
Thượng Quan Ngọc Lâm xấu hổ đỏ mặt lên, biết lão gia hỏa này đang châm chọc hắn, lập tức im miệng, không dám lên tiếng nữa.
"Được rồi, bây giờ thể cốt ngươi yếu như vậy, 100 khấu đầu bái sư lễ, ta cho nợ, không cần dập nữa!" Trác Phàm đạm mạc nói, Thượng Quan Ngọc Lâm nghe thế liền sáng mắt lên nói "Thật sao? Tạ ơn sư phụ, tạ ơn sư phụ, ha ha ha. . ."
Trên miệng thì nói như vậy, chứ thực ra trong lòng hận muốn chết.
Sư phụ? Hừ, lão ma đầu bất tử này, đừng nói bây giờ lão tử không dập đầu trước ngươi, coi như thật dập đầu thì sao, lão tử không nhận lão biến thái ngươi làm sư phụ. Chờ lão tử trở về, có cữu cữu, sẽ lập tức trở mặt không nhận ngươi nữa.
Mà lại, ngươi nhớ kỹ cho ta, lần sau đừng để bổn công tử gặp được ngươi, nếu không nhất định dẫn người lột da ngươi, hành hạ ngươi ngươi, nện đứt xương ngươi, hừ hừ hừ. . .
Ngoài mặt Thượng Quan Ngọc Lâm cảm động đến rơi nước mắt, nhưng trong lòng thì giọng căm hận chửi mắng. Trác Phàm từ một nơi bí mật gần đó quan sát, đương nhiên cũng biết đại khái hắn đang nghĩ gì, bèn nói tiếp: "Dập đầu lễ tạm thời trì hoãn, nhưng danh phận hai thầy trò chúng ta vẫn xem như đã quyết định, ngươi không được lật lọng đâu đó!"
"Vâng vâng vâng, sư phụ yên tâm, đồ nhi tuyệt không như vậy!" Thượng Quan Ngọc Lâm không ngừng gật đầu, giả cười đáp.
Trác Phàm ngửa mặt lên trời cười dài một tiếng, lại chợt lắc đầu nói: "Đồ đệ ngoan, vi sư cũng đã được mấy trăm tuổi rồi, nếu dễ dàng như vậy đã tin tưởng ngươi, ta lăn lộn trên đại lục nhiều năm như vậy coi như là công toi rồi!"
"Không không không, sư phụ, người nhất định phải tin tưởng ta, ta thật nhận ngài, quyết chí thề không đổi. . ." Thượng Quan Ngọc Lâm vội vã khoát khoát tay, biểu thị trung tâm.
Trác Phàm lại xùy cười một tiếng, cười nhạt nói: "Được rồi, ngươi không cần nhiều lời, sư phụ không phải người dễ gạt, cho nên sớm đã có chuẩn bị, ngươi cởi áo ra nhìn xem. . ."
"Ngươi muốn làm gì?" Thượng Quan Ngọc Lâm giật mình, theo bản năng hỏi lại, ngay sau đó vội vàng ôm chặt thân thể, trong mắt tràn đầy vẻ cảnh giác. Lão biến thái biểu hiện ra ngoài mấy thứ đam mê thực sự quá quái lạ, ai mà biết hắn còn có cái kiểu dở hơi gì, thật sự là không thể không phòng a!
Trác Phàm lại bật cười nói: "Yên tâm đi đồ nhi, mặc dù sư phụ là ma đạo kiêu hùng, có chút dở hơi, nhưng duy chỉ không có đam mê Long Dương, ngươi yên tâm đi. Còn nữa, cho dù vi sư thật muốn làm gì ngươi, ngươi thấy ta còn phải chờ tới bây giờ sao?"
Thượng Quan Ngọc Lâm nghe vây liền nghiêm túc suy tư, xác thực như thế, không nghi ngờ gì, vậy là hắn thống thống khoái khoái vén áo lên, lộ ra thân thể toàn là vết thương. Nhìn một thân thương thế của mình, đến chính Thượng Quan Ngọc Lâm cũng giật mình, hận ý càng lên cao, đây đều là do lão biến thái cho hắn!
"Bây giờ, ngươi vận chuyển nguyên lực thử đi!" Trác Phàm khoan thai nói.
Nghe hắn, Thượng Quan Ngọc Lâm liền vận công. Kết quả là, chẳng mấy chốc, chuyện thần kỳ phát sinh. Tại lồng ngực đã có hơi lõm xuống, bốn chữ lớn đột nhiên hiển hiện ra.
Ma đạo bại hoại!
Thượng Quan Ngọc Lâm bị cả kinh trợn mắt hốc mồm, khó có thể tự kiềm chế, chỉ lồng ngực mình, đã hoàn toàn cà lăm: "Này. . . này. . . Đây là có chuyện gì?"
"Ha ha ha. . . Đồ đệ a, ma đạo chúng ta luôn luôn không được người ta chào đón, cho nên bình thường nhập bọn với chúng ta, đều phải khắc lên mấy chữ này, để làm nhắc nhở. Chớ nên hạ thấp tư thái, đừng có làm mấy chuyện của bọn chính đạo tông môn!"
Trác Phàm ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng, nụ cười quỷ quyệt vạn phần, "Cho nên a, về sau ngươi nhất định phải xông xáo thiên hạ với vi sư, còn kế thừa vị trí Thượng Quan gia gì đó, ngươi không cần nghĩ nữa. Chắc hẳn bọn họ sẽ không để người khắc bốn chữ này trên ngực làm chủ trì quan gia đại cục a, người ta là danh môn vọng tộc, sao có thể khoan nhượng loại tì vết này?"
Thượng Quan Ngọc Lâm tức giận đến phổi như muốn nổ tung, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sư phụ, ngươi là muốn hủy ta sao. Sở cầu cả đời của đồ nhi là sự tự hào vô thượng khi cần quyền Thượng Quan gia, khi đó chúng ta cùng hưởng thành quả đó a, ngài vạn vạn không nên đoạt đi tất cả củ ta. . ."
"Há, ngươi nói là cùng hưởng?" Trác Phàm đột nhiên nói: "Chuyện này là thật?"
Nghe có vẻ có cơ hội, Thượng Quan Ngọc Lâm vội vàng gật đầu nói: "Không sai, chuyện này là thật, chỉ cần về sau ta làm chủ Thượng Quan gia, ngài là sư phụ ta, một nửa Thượng Quan gia chính là của ngài!"
"Tốt lắm, hay cho tiểu tử ăn cây táo rào cây sung, nếu ngươi cữu cữu nghe được mấy lời này của ngươi, nhất định sẽ tức chết mất. Có điều, lão phu thích, haha. . ."
Trác Phàm cười to một tiếng, hai tay kết ấn, bốn chữ lớn trên ngực Thượng Quan Ngọc Lâm liền biến mất. Thấy thế, Thượng Quan Ngọc Lâm vui mừng trong bụng, hai mắt bốc lửa. Vẻ hưng phấn lộ rõ trên mặt hắn, nhưng Trác Phàm lại lạnh lùng nói: "Đồ nhi ngoan, nhớ kỹ những lời hôm nay ngươi nói. Từ nay về sau, ngươi phải nghe mệnh lệnh vi sư mà làm việc, nếu không, không chỉ cần bốn chữ lộ ra trước ngực, có lẽ. . . cái mạng nhỏ của ngươi cũng xong đấy!"
Thượng Quan Ngọc Lâm chấn động, giật nảy cả mình, chỉ là trong mắt vẫn còn có chút mê hoặc.
"Tại sao bốn chữ lại hiện ra? Ha ha ha. . . Đó là bởi vì, lão phu đã niệm huyết chú cho ngươi." Trong mắt Trác Phàm lóe lên vẻ tàn khốc rồi rất nhanh biến mất, thản nhiên: "Ngươi cũng biết, sau khi ngươi vận chuyển nguyên lực, bốn chữ hiển hiện trước ngực, đó chính là khởi động huyết chú, nếu lão phu không có kịp thời đè xuống chú ấn. Một phút sau, ngươi tất nhiên bạo thể mà chết, thần hồn câu diệt, chết không có chỗ chôn!"
Thượng Quan Ngọc Lâm quá sợ hãi, khó tin trợn lồi cả mắt ra, đầy khủng hoảng nói: "Làm sao có thể?"
"Ha ha ha. . . Không có gì không thể, thủ đoạn của lão phu, ngươi mới làm đệ tử của lão phu, còn chưa biết được nhiều. Muốn biết 97 sư huynh trước đó của ngươi vì sao lại chết không? Hừ hừ hừ. . ."
Trác Phàm híp mắt nói: "Đè lên Thần Trì huyệt trên cánh tay phải của ngươi, vận chuyển nguyên lực đến trên cánh tay phải!"
Nghe thế, Thượng Quan Ngọc Lâm lập tức làm theo, hắn vận chuyển nguyên lực, nghe đùng một tiếng nổ vang, trên cánh tay phải hắn đột nhiên toát ra một cột lửa kim sắc, nổ đoạn cả một đoạn gân mạch của hắn. Máu tươi chảy ra không ngừng, sau đó cánh tay bất lực rủ xuống.
Chấn kinh, tột đỉnh chấn kinh!
Hắn thực sự không ngờ được, lão ma đầu thủ đoạn độc ác như thế, còn thật cấy vào một quả bom trong thân thể của hắn, tùy thời tùy chỗ có thể giết chết hắn a!
Trác Phàm lạnh lùng nói: "Kim Viêm đã coi là lão phu thủ hạ lưu tình đối với ngươi, nếu Hắc Viêm của lão phu vùi sâu vào trong cơ thể ngươi, một khi xuất hiện, cánh tay này của ngươi sẽ lập tức biến mất, nếu không sẽ nguy hiểm cho tánh mạng. Nhưng dù vậy, lần này cũng chỉ là uy lực chín trâu mất sợi lông của Kim Viêm, nếu ngươi không nghe lời. . ."
"Sư phụ, về sau ta nhất định chỉ nghe ngài, ngài muốn ta làm gì, ta tuyệt không hai lời, còn xin ngài thủ hạ lưu tình, giải trừ huyết chú này cho ta!" Sắc mặt Thượng Quan Ngọc Lâm đã vạn phần hoảng sợ, quỳ sụp xuống, không cần Trác Phàm nhắc lại, đã dập đầu như giã tỏi.
Thấy thế, Trác Phàm rốt cục hài lòng mỉm cười: "Rất tốt, đã như vậy, ngươi nói cho ta nghe mục đích thực sự của Thượng Quan gia các ngươi lần này đến Phi Vân Thành đi, một năm một mười nói rõ cho ta."
Thượng Quan Ngọc Lâm nghe vậy liền do dự, nhưng mạng sống đang như treo trên sợi tóc, hắn chỉ có thể gật đầu, bất đắc dĩ thở dài. . .