Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1461 - Chương 1467: Ủy Thác Trách Nhiệm

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1467: Ủy thác trách nhiệm

"Thì ra là thế, thần binh Đông Châu, Trùng Thiên Kiếm, lại bị Thượng Quan Phi Vân mang đến Trung Châu!" Sau khi biết tất cả mọi thứ, Trác Phàm gật đầu, thản nhiên nói: "Khó trách lần này Thượng Quan gia tộc dốc hết toàn lực, coi trọng như vậy, nguyên lai là vì Thần binh trấn châu!"

Thượng Quan Ngọc Lâm giương mắt nhìn hư không chung quanh chỉ toàn màu đen, tuy không biết Trác Phàm đang ở đâu, nhưng vẫn nghi hoặc nói thì thào: "Sư phụ, lúc trước không phải ngài nói đã biết hết rồi sao, làm sao ta thấy ngươi giống như đến tận giờ mới biết ý đồ của chúng ta vậy?"

"Lắm miệng!" Trác Phàm khẽ quát, rồi cười lạnh: "Vi sư biết một số, không biết một số, bây giờ đang hỏi ngươi cái gì, ngươi thành thật trả lời là được rồi. Nếu dám có chỗ giấu diếm, lại trùng hợp là những lời vi sư biết kia, hừ hừ. . ."

"Biết biết rồi, đồ nhi tuyệt không dám có chút giấu diếm!" Thượng Quan Ngọc Lâm vội vã gật đầu hô lên, trong lòng lại oán thầm. Lão gia hỏa này, thật đúng là giảo hoạt. Hắn cứ hư hư thực thực như thế, nếu mình không nói ra toàn bộ, gần như chắc chắn lại bị lão hành hạ cho chết đi sống lại.

Ai mà biết lão già này cấy vào trong thân thể của mình thứ quái quỷ gì, một khi ngọn lửa màu vàng óng kia nổ tung từ bên trong, chỉ sợ mình sẽ sáng nhất cả cái thành này!

Vừa nghĩ đến đây, Thượng Quan Ngọc Lâm thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu. Xem ra mình buộc phải làm một tên phản đồ của Thượng Quan gia òi.

Sớm đã nhìn ra hắn tâm thuật bất chính, Trác Phàm tin tưởng hắn sẽ không đối tử trung đối với Thượng Quan gia, khi hắn đứng trước tánh mạng và danh dự, bảo mệnh sẽ là hàng đầu, cho nên có thể tin tưởng lời của hắn, có thể sử dụng đại thiếu gia này thật tốt một phen.

Trác Phàm tiếp tục dò xét: "Đồ nhi ngoan, nếu vi sư muốn thanh Trùng Thiên Kiếm thì sao? Ngươi sẽ bán mạng cho Thượng Quan gia, hay là sẽ nguyện ý hiến kiếm tới cho vi sư?"

"Sư phụ, việc này còn phải nói sao, cái mạng nhỏ của ta đều đã nằm trong tay ngài rồi, ta đương nhiên phải lấy kiếm tới đổi mạng chứ!" Thượng Quan Ngọc Lâm thở dài, khổ sở nói

Trác Phàm hơi sững sờ, ngay sau đó liền cười to lên: "Ha ha ha. . . Không tệ không tệ, tiểu tử rất thức thời nha. Đã như vậy, lão phu có thể yên lòng ủy thác trách nhiệm cho ngươi rồi."

Thượng Quan Ngọc Lâm nhướn mày hỏi: "Trách nhiệm gì?"

Trác Phàm lắc đầu: "Bây giờ còn chưa thể nói, chờ thời cơ đến, lão phu sẽ liên hệ với ngươi, bây giờ việc ngươi cần làm là hảo hảo ở lại Thượng Quan gia, an tâm làm việc, đừng có làm ra chuyện rắc rối gì khác. Chờ lão phu có sắp xếp, sẽ lập tức cần ngươi đi làm. Đến lúc đó, sẽ là thời khắc ngươi vì vi sư mà lập xuống công lao hãn mã!"

Tuy rất không tình nguyện, Thượng Quan Ngọc Lâm vẫn bất đắc dĩ cúi thấp đầu, ôm quyền khom người đáp: "Vâng, sư phụ!"

Giữa rừng núi tĩnh mịch đã không còn mảy may tiếng động nào. Thượng Quan Ngọc Lâm nhìn hai bên, gọi thử: "Sư phụ. . . Sư phụ? Ngươi vẫn còn đó chứ?"

Chỉ có gió đêm vù vù đang thổi, chứ không hề có tiếng người!

"Móa, thật đi rồi hả?" Thượng Quan Ngọc Lâm hận mắng một tiếng, sau đó hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trời, lòng đầy phiền muộn. Hắn thật không biết là gặp vận rủi kiểu gì, vậy mà lại gặp phải loại chuyện này, còn đần độn u mê phải làm một tên phản đồ, bị lão ma đầu bắt giữ.

Cứ như vậy, hắn chỉ có thể ủ rũ cúi đầu quay trở về, yên lặng chờ lão ma đầu liên hệ hắn. Còn nữa, bị lão biến thái đó giày vò một ngày, hắn cũng không biết lão ma đầu là Thần Thánh phương nào, thật quá phiền muộn. Hắn mệt mỏi lắc đầu, rồi kéo lấu thân thể tàn tạ, mặt ủ mày chau, dần dần biến mất khỏi cánh rừng rậm.

Ngay khi hắn hoàn toàn ẩn mình vào cảnh ban đêm, không gian đột nhiên rung động, Trác Phàm xuất hiện ngay chỗ vừa rồi của hắn. Ngẩng đầu nhìn bóng lưng chán nản của tên thiếu gia không may mắn, Trác Phàm cười tà dị: "Lần này, trong tay lão tử rốt cục có một quân cờ. Không còn phải làm người đứng xem tùy thời chuẩn bị nhặt nhạnh chỗ tốt, bàn cờ lớn này, lão tử có thế thay đổi càn khôn, ha ha ha. . ." Sau tiếng cười, Trác Phàm dần dần biến mất. . .

Trong nhà cổ Phi Vân Thành trong đại sảnh, rộng rãi, trong không gian tối tăm lóng lánh ánh nến, Thượng Quan Phi Hùng ngồi tại chủ tọa, hai mắt chăm chú nhìn cửa lớn phía trước, vẻ mặt ngưng trọng. Thượng Quan Khinh Yên đi tới đi lui trong đại sảnh, gấp gáp như con kiến trên lò lửa, tâm thần bất định bất an.

Cổ Tam Thông cũng yên lặng ngồi bên cạnh, đang có vẻ buồn bực ngán ngẩm, lại thoải mái mà loay hoay đồ chơi trong tay, dường như hoàn toàn không thèm để ý.

Đạp đạp đạp. . . Từng tiếng bước chân gấp rút vang lên, hai người vội vàng mở to mắt nhìn, liền thấy một tên hộ vệ Thượng Quan gia vội vã đi đến.

Thượng Quan Khinh Yên vội vàng tiến về phía trước một bước, ngăn người kia lại, gấp rút hỏi: "Thế nào, bọn họ trở về rồi sao?"

Người kia khom người cúi đầu nói: "Khởi bẩm gia chủ, tiểu thư, biểu thiếu gia cùng vị Cổ tiên sinh kia còn chưa trở về, đều không có chút tin tức nào!"

Nghe thế, Thượng Quan Phi Hùng đờ người ra, rồi không thể làm gì khác hơn là thở dài, khoát khoát tay, cho người kia lui: "Aizz, đi xuống đi!"

Thượng Quan Khinh Yên lại lo lắng đến dậm chân, oán giận nói: "Thật không biết biểu ca mang Cổ tiên sinh đi nơi nào, làm sao muộn như vậy vẫn không trở về? Cha, bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ!"

Thượng Quan Phi Hùng suy nghĩ một lát, trầm trọng lắc đầu, giữ im lặng!

Thượng Quan Khinh Yên nhìn Cổ Tam Thông vẫn đang thờ ơ loay hoay đồ chơi, ngạc nhiên nói: "A, tiểu tam tử, bây giờ cha ngươi vẫn chưa trở lại, ngươi không lo lắng sao?"

Trong nội tâm, nàng biết rõ, quan hệ của hai cha con rất tốt, cả ngày dính vào nhau, nhưng vì sao bây giờ lão tử mất tích cả ngày, nhi tử lại không có chút lo lắng nào vậy? Thật quá không phù hợp lẽ thường.

Cổ Tam Thông giương mắt liếc nàng một cái, rồi lại tiếp tục loay hoay đồ chơi, đồng thời thản nhiên nói: "Cha ta có thể xảy ra chuyện gì? Cho dù muốn xảy ra chuyện, cũng là ra chuyện của người khác!"

"Cái gì, đây là ý gì?" Thượng Quan Khinh Yên sững sờ hỏi.

Cổ Tam Thông lại không nói lời nào nữa, chỉ là mỉm cười sâu xa thần bí. Điều này làm tiểu cô nương chưa trải đời như Thượng Quan Khinh Yên càng thêm như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, trong mắt tràn ngập mê vẻ nghi hoặc.

Đột nhiên, từng tiếng bước chân gấp rút truyền tới, một gã hộ vệ vội vã chạy đến đại sảnh, vui mừng kêu lên: "Gia chủ, tiểu thư, biểu thiếu gia trở về rồi!"

"Thật sao?" Thượng Quan Phi Hùng khẽ giật mình hô lên, rồi vội vàng đứng lên, đi ra ngoài. Thượng Quan Khinh Yên nghe thế cũng vội vã đuổi theo.

Bọn họ vừa đi ra ngoài đại sảnh, liền thấy khuôn mặt Thượng Quan Ngọc Lâm bị đánh thành cái đầu heo, đang tập tễnh đi đến chỗ bọn họ. Hai người giật mình, lập tức dừng chân lại, nhìn chằm chằm Thượng Quan Ngọc Lâm, cùng nhau kêu lên: "Ngươi. . . Ngươi là ai?"

Cổ Tam Thông vẫn ngồi yên lặng một chỗ, giương mắt nhìn cửa phòng, ngay sau đó xùy cười một tiếng: "Xem đi, ta nói rồi mà, không chừng sẽ có người nào xảy ra chuyện đó, hừ hừ hừ. . ." Rồi lại tiếp tục vuốt vuốt đồ chơi trong tay.

Thượng Quan Ngọc Lâm run run, nhìn cữu cữu cùng biểu muội mà đầy bụng ủy khuất xông lên đầu, đồng thời thấy thân nhân nên xúc động đến phát khóc, càng làm cho hắn không ngăn được nghẹn ngào: "Cữu cữu, biểu muội, ta. . .trở về rồi!"

"Ngươi. . . là Ngọc Lâm?" Thượng Quan Phi Hùng dường như vẫn còn khó mà tin được đây là sự thật, lắp bắp nói.

Lúc này, tên hộ vệ kia vội vã giải thích: "Gia chủ, thật sự là biểu thiếu gia a. Thực lúc hắn vừa trở về, chúng ta cũng hoảng sợ muốn chết, phải từ khí tức quen thuộc của ngài ấy mới phân biệt ra chính chủ!"

Nghe được lời này, Thượng Quan Phi Hùng liền cảm thụ khí tức trên thân hắn, quả nhiên, là Thượng Quan Ngọc Lâm, mà điều này càng làm hắn thêm kinh hãi, giật mình nói: "Đến cùng đã xảy ra chuyện gì, vì sao ngươi lại thành ra như này?"

Thượng Quan Khinh Yên cả kinh, vội vàng hỏi: "Đúng vậy a, Cổ tiên sinh đâu, hắn đâu rồi, hắn không phải đi với ngươi sao?"

Sắc mặt Thượng Quan Ngọc Lâm liền trầm xuống, cảm thấy rất tức giận.

Biểu muội à, chúng ta là thân biểu muội a. Giờ vi huynh đang bị thương thành như vậy, thế mà ngươi không quan tâm vi huynh, vừa mở miệng liền hỏi tiểu tử kia, ngươi có còn biết chúng ta là máu mủ hay không?

Thượng Quan Ngọc Lâm ủy khuất, nhưng không trả lời được. Thượng Quan Khinh Yên lại tiếp tục hỏi: "Biểu ca, Cổ tiên sinh đâu, lúc trước không phải ta đã dặn dò các ngươi, nhất định phải chiếu cố kỹ lưỡng Cổ tiên sinh sao? Làm sao chính ngươi êm đẹp trở về, Cổ tiên sinh lại vẫn mất tích?"

Nghe được lời này, Thượng Quan Ngọc Lâm như muốn phun máu, thật sự muốn hét vào mặt nàng.

Êm đẹp? Biểu muội, ngươi nhìn đi, ngươi xem từ đầu đến chân lão tử có chỗ nào êm đẹp? Động phải một đội tuần tra Phi Vân vương phủ, lão tử vừa định tránh, nhưng người ta thấy ta như nào, còn không đành lòng đến vặn hỏi, như này mà gọi là êm đẹp sao? Tại sao ngươi lại chỉ lo tên nghèo hèn kia chứ? Hắn là gì của ngươi vậy, còn ta là gì của ngươi vậy? Thượng Quan Ngọc Lâm khổ cực, hận không thể ngửa mặt lên trời tru dài một tràn.

Nhưng mà thấy mình cữu cữu còn ở nơi này, nên đành phải mạnh mẽ nín trở về. . .

Đúng vào lúc này, từng tiếng gọi rõ ràng truyền từ ngoài cửa vào: "Đại biểu ca trở lại chưa?" Ngay sau đó, Trác Phàm xuất hiện trước mặt mọi người, chỉ là, hắn đang mồ hôi đầm đìa, khẩn trương hỏi: "Cữu cữu, việc lớn không tốt, ta lạc mất đại biểu ca rồi!"

Hai cha con Thượng Quan Phi Hùng run run rẩy rẩy, nhìn hắn, lại nhìn nhìn Thượng Quan Ngọc Lâm đã không phân rõ được diện mạo, đều không còn gì để nói mà lắc đầu.

Hai tiểu tử này, bọn họ đến cùng đi làm cái gì vậy. . .

Bình Luận (0)
Comment