"Hơn nữa, hắn còn là ngoại nhân, bây giờ còn chưa được chúng ta tín nhiệm, loại chuyện nguy hiểm liên quan toàn tộc này, vẫn phải từ người bản tộc đi làm mới được!"
Nghe được lời này, Thượng Quan Ngọc Lâm nhắm hai mắt đau khổ lại, thật không còn gì để nói.
Ba lão già các ngươi có ý là, loại chuyện đi chịu chết này vẫn cứ phải do bản tộc nhân đi thì tốt hơn hả?
Bà mẹ các ngươi, sao mấy người các ngươi không đi! Thượng Quan Ngọc Lâm oán thầm, lại bắt đầu nghĩ đến kế thoát thân.
Chợt, Thượng Quan Ngọc Lâm ưỡn ngực, chính khí lẫm nhiên nói: "Khởi bẩm ba vị cung phụng, ta cảm thấy các ngươi đối xử với Cổ huynh thực sự quá bất công. Có lẽ trước hôm nay, chúng ta còn không thể hoàn toàn tín nhiệm hắn, nhưng từ hôm nay, từ chuyện đi khắp thành tìm kiếm ta, cái tâm không rời không bỏ của hắn đối với ta đã hiện rõ, hắn hoàn toàn đáng giá tín nhiệm. Ngài nói đúng không, cữu cữu?"
Nói tới đây, Thượng Quan Ngọc Lâm liền quay đầu sang bên cạnh xin ý kiến.
"Ừm, xác thực như thế!" Thượng Quan Phi Hùng gật đầu nói: "Chuyện này, ta vừa định nghiên cứu thảo luạn với mấy vị cung phụng, Ngọc Lâm đã nói ra, vậy ta cũng thuận lời, chuyện hôm nay là vậy, rõ ràng đã bên cạnh Nhất Phàm không có người của chúng ta giám thị, nhưng hắn lại không có tâm phản bội chúng ta, có thể thấy, hắn chắc là cực kỳ trung thành đối với chúng ta. Ta muốn lệnh cấm túc phụ tử hai người bọn họ có thể được huỷ bỏ. Chúng ta nên coi bọn họ như là một thành viên của Thượng Quan gia chúng ta, mà lại từ chuyện hôm nay có thể thấy, đứa nhỏ này còn rất có hiệp khí, không mưu mà hợp với gia phong của Thượng Quan gia chúng ta!"
Ba vị cung phụng nhìn nhau, sau một hồi suy tư thì gật đầu: "Phi Hùng, ánh mắt ngươi rất khá, vậy cứ theo lời ngươi đi. Nhưng nhiệm vụ phái đi dò xét vương phủ..."
Cung phụng còn chưa nói hết lời, Thượng Quan Ngọc Lâm đã hung hăng ôm quyền, chân thành tha thiết khẩn cầu: "Ba vị cung phụng, xin cho Cổ huynh cơ hội, hắn thật sự rất nỗ lực, muốn gia nhập Thượng Quan gia chúng ta!"
Thấy tình cảnh này, Thượng Quan Phi Hùng hài lòng gật đầu, đã bị tình nghĩa giữa hai người làm cho cảm động. Chỉ là hắn không rõ, làm sao hai người chỉ đi ra ngoài với nhau một chuyến, thì đã tình chân ý thiết như thế?
Chẳng lẽ đây chính là nam nhân tình hoài sau khi cùng chung hoạn nạn? Ừm, nhất định là như thế!
Thượng Quan Phi Hùng suy nghĩ chắc hẳn phải vậy, bèn nói: "Ba vị cung phụng, Cổ Nhất Phàm là luyện đan sư, cho dù là thất phẩm, cũng đã rất đáng quý. Nói không chừng, hắn thật có cơ hội được vào vương phủ. Ta cảm thấy nên để bọn họ cùng tham gia, người nào trúng tuyển, đều có ích lợi đối với chúng ta a!"
Nhưng mà hắn làm sao biết được, Thượng Quan Ngọc Lâm chỉ là muốn lôi kéo Trác Phàm cùng nhảy vào hố lửa chứ?
Ba vị cung phụng nhẹ nhàng vê vê chòm râu, ánh mắt trao đổi lẫn nhau, rồi có vẻ hơi do dự nói: "Nói như vậy... nên để tiểu tử ngoại lai kia đi thử xem?"
Thượng Quan Phi Hùng vui vẻ gật đầu, Thượng Quan Ngọc Lâm càng vội vàng thúc đẩy việc này: "Đúng vậy a, nhất định phải cho Cổ huynh cơ hội đi thử xem, hắc hắc hắc..."
"Nhưng mà...một ngoại nhân, vẫn khiến đám người lão phu không yên tâm lắm."
"Hắn đi thì cũng được, nhưng bên cạnh nhất định phải có người của chúng ta giám thị, để tránh xảy ra sự cố."
Vừa dứt lời, Thượng Quan Ngọc Lâm bật cười lớn nói: "Vậy thì không có vấn đề, chỉ cần chúng ta có thể coi Cổ huynh làm người một nhà, cho hắn cơ hội tốt để biểu hiện và lập công là được, ha ha ha..."
"Có điều, Nhất Phàm đi làm việc cho chúng ta, chúng ta còn phái người giám thị hắn, chỉ sợ khiến hắn lạnh lẽo trong lòng a!" Thượng Quan Phi Hùng lại nhướng mày, lo lắng nói: "Hôm nay ta xem như nhìn ra được bản chất của đứa nhỏ kia, tuy trên mặt hiện rõ vui cười giận mắng, tâm lại rấtt hiện, Thượng Quan gia chúng ta làm sao có thể đối xử với hắn như thế?"
"Aizz, Phi Hùng, người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết!"
"Đúng vậy a, cữu cữu, Cổ huynh sẽ không để ý việc này đâu!"
Ba vị cung phụng và Thượng Quan Ngọc Lâm cùng lên tiếng khuyên nhủ, nhưng lòng Thượng Quan Phi Hùng vẫn có hổ thẹn, lắc đầu nói: "Tuy nói như thế, nhưng sợ rằng hắn sẽ cảm thấy phản cảm, có ý ly tâm. Không bằng để Yên Nhi đi thôi, lấy danh nghĩa cổ vũ hắn, đồng thời nhận trọng trách giám thị. Bọn họ rất quen biết nhau, hắn hẳn là sẽ không để ý!"
Thượng Quan Ngọc Lâm vội vã lắc đầu nói: "Cái gì, biểu muội? Không nên không nên..."
Nhưng Thượng Quan Ngọc Lâm vừa hô lên, ba vị trưởng lão đã cùng nhau gật đầu nói: "Được rồi, cứ làm như thế đi, Yên Nhi chính là nhân tuyển có một không hai đó!"
"Phi Hùng, vẫn là ngươi nghĩ được chu đáo, cứ theo lời ngươi nói mà làm đi!"
"Ừm, ba người chúng ta đều đồng ý!"
Lập tức đè lời hắn xuống, thành ra bốn người căn bản không nghe thấy hắn lên tiếng phản đối.
Kết quả là, phương án đã được định ra. Trác Phàm làm hạt giống số 2, Thượng Quan Yên Nhi ở một bên phụ trợ kiêm giám thị!
Thượng Quan Ngọc Lâm lại hoàn toàn trợn tròn mắt, hắn vừa mới làm cái gì vậy, đây không phải lại đẩy biểu muội hắn đến bên cạnh tiểu tử kia sao?
Sớm biết như thế, hắn nên im mọe miệng lại, đây thật là biến khéo thành vụng a!
Ba! Thượng Quan Ngọc Lâm hung hăng cho mình một vả. Bốn người thấy vậy liền sững sờ, khó hiểu hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
"Không có gì, ta... ta đau răng..."