"U, đây không phải Trương đại sư sao? Làm sao, ngài cũng tới xem náo nhiệt?"
"Chứ còn gì nữa, khó được cơ hội cá chép vượt long môn, lão phu há có thể không tới? Lý tiên sinh, ngươi không phải cũng vậy sao, muốn bằng một lần hành động trèo lên đỉnh, trở thành khách quý của Kiếm Tinh hoàng thất?"
"Đâu có đâu có, ta không có hy vọng xa vời như vậy, chỉ là thuần túy đến tham gia náo nhiệt mà thôi, ha ha ha. . ."
Một buổi sáng sớm, trời mới vừa tờ mờ sáng, gà trống còn chưa gáy, trước cổng chính Phi Vân vương phủ, đã hối hả tụ tập đầy ắp một đám người. Tất cả đều là luyện đan sư từ bốn phía nghe được tiếng gió, mộ danh mà đến.
Có điều, trong bọn họ, có lẽ thật sự có người là luyện đan sư, nhưng còn có một bộ phận thuần túy chính là đầu cơ trục lợi. Mưu toan có thể mèo mù gặp cá rán, cho dù không có luyện đan thuật xuất chúng, cũng muốn dựa vào bản lĩnh tuyệt học, lẫn vào trong đội ngũ, lên thẳng cao tầng Kiếm Tinh đế quốc!
Một đám người tập hợp một chỗ, hoặc trêu chọc, hoặc nhẹ điệu, hoặc thăm hỏi lẫn nhau, lại đều rất thần bí, không lộ ra một chút thông tin nào cho người khác, đều làm tốt chuẩn bị lực lượng mới xuất chiêu cho cả thiên hạ.
Tuy mỗi người đều cười rất ấm áp, nhưng trong lòng mỗi người đều hiểu, đáy lòng tất cả mọi người đều có sự lãnh mang, đang hung hăng nhìn chằm chằm những đối thủ cạnh tranh!
Nhìn từng gương mặt dối trá, Trác Phàm và Thượng Quan Khinh Yên xuất hiện.
Nọn họ vừa mới đến, lập tức có người tiến đến hỏi, "A, cô nương, cô cũng là luyện đan sư sao? Thật là hiếm có a!"
Kì thực sớm có mục đích, thám thính hư thực: "Luyện đan sư nhiều năm hun khói lửa cháy, ít có nữ tử nguyện ý làm việc này. Cô nương lại hi hữu là một nữ luyện đan sư, thực sự khiến người ta bội phục bội phục!"
Thượng Quan Khinh Yên cười nhạt một tiếng, chậm rãi lắc đầu, chỉ Trác Phàm nói: "Huynh đài hiểu lầm rồi, gia huynh mới là luyện đan sư, ta chỉ là đến đây với hắn mà thôi!"
"Ây. . . Hắn là luyện đan sư?" Người kia quay đầu nhìn Trác Phàm, ngay sau đó cười khinh miệt nói: "Nguyên lai huynh đài mới là luyện đan sư tới tham gia Đan Vương đại hội a, kính đã lâu kính đã lâu, a đúng, bên kia có người quen, ta đi chào hỏi trước đây, chúng ta hẹn gặp lại sau a!"
Nói rồi, người kia lập tức rời đi, đi đến chỗ đám người khác, giả đến mức rất quen thuộc, cười to nói: "Ha ha ha. . . Các vị luyện đan sư thực lực hùng hậu, không biết là đến từ đâu. . ."
"Cái này. . ." Thượng Quan Khinh Yên sững sờ, không hiểu nhìn về phía Trác Phàm: "Người này là ai vậy, còn tưởng rằng hắn thật đối xử với mọi người đều nhiệt tình, sao mới nói không tới hai câu lại đã chạy đến nơi khác dông dài vậy?!"
Trác Phàm mỉm cười lắc đầu: "Hắn nhiệt tình với ngươi, bởi nếu ngươi là luyện đan sư, lấy tu vi của ngươi, sợ rằng sẽ là người cạnh tranh có thực lực, hắn chỉ là đến thăm dò hư thực mà thôi. Kết quả hắn thấy ta chỉ là Thần Chiếu ngũ trọng, nên không còn hứng thú. Dù sao nói chung, công lực của luyện đan sư chặt chẽ tương liên với tu vi của bản thân mà!"
"Cái gì, ngươi nói hắn xem thường ngươi?" Thượng Quan Khinh Yên trừng mắt, thở phì phò mắng to: "Người này quá mắt chó coi thường người khác, cho dù thực lực ngươi yếu, luyện đan thuật kém, nhưng tốt xấu còn là luyện đan sư đường đường chính chính tới tham gia Đan Vương đại hội, ít nhất còn hơn mấy kẻ cố làm ra vẻ, đục nước béo cò, bản cô nương bình sinh coi thường nhất loại người này, hừ!"
Ách! Trác Phàm lảo đảo cả người, rồi cười khổ lắc đầu: "Đại tỷ à, cho dù người ta có chướng mắt ta, nhưng tốt xấu gì còn giữ thể diện cho ta. Ngài lại la ó, cái gì mà thực lực yếu, luyện đan thuật kém, oang oang cái mồm ra, mọe. Ngươi có biết ta rất đau đớn hay không, ngươi có biết ngươi chạm vào lòng tự tôn của ta rồi hay không?!"
"Ây. . . Xin lỗi xin lỗi, ta đây không phải bênh vực kẻ yếu cho ngươi a!Thượng Quan Khinh Yên lập lòe cười một tiếng, vội vàng lúng túng nói: "Ta hơi nhanh miệng, không có ý gì khác đâu. Huống hồ, ta cũng chỉ nói sự thật a, ngươi là Thần Chiếu ngũ trọng, luyện đan thuật có tốt đến mấy, cũng có thể mạnh đến đâu? Nếu có thể ủy thác trách nhiệm cho ngươi, tại sao cha ta lại cưỡng bức biểu ca tu luyện đan thuật bảy ngày chứ?"
Phốc! Trác Phàm hận không thể thổ huyết, bất đắc dĩ nói: "Đại tỷ à, làm phiền ngươi về sau tuyệt đối đừng tùy tiện bênh vực kẻ yếu. Đây là do da mặt ta dày, nếu ngươi đổi là người khác, người ta không tức giận đến xấu hổ giận dữ tự tử mới lạ. Ngài nào là bênh vực kẻ yếu a, quả thực là nối giáo cho giặc a!"
Thượng Quan Khinh Yên đỏ bừng mặt nói: "Đáng ghét, còn không phải do hai cha con các người hại?"
Nàng bĩu môi nói: "Mỗi ngày ở với các ngươi, làm cho bản tiểu thư không phân rõ nổi tốt xấu. Hôm trước biểu ca luyện chế bát phẩm đan lại thất bại, phụ thân đang mặt ủ mày chau, lo lắng biểu ca có thể thi được hay không. Ta muốn an ủi ông ấy vài câu, lại thuận miệng nói thành vui tay vui mắt, suýt chút làm ông ấy tức chết. . ."
Phốc. . . Trác Phàm bật cười to lên, Thượng Quan Khinh Yên thấy thế, sắc mặt càng đỏ bừng, giận dữ trừng mắt Trác Phàm, oán giận nói: "Ngươi còn cười, còn cười, không phải đều học của ngươi sao? Người xấu!"
"Ta đâu có dạy ngươi, độc lưỡi này là do ngươi tự học thành tài, đâu có chuyện gì liên quan tới ta, ha ha ha. . ."
"Ngươi còn cười, không cho cười. . ." Thượng Quan Khinh Yên càng bối rối, càng ẩu đả hắn, "Thượng Quan gia chúng ta thư hương môn đệ, nếu không phải cả ngày lăn lộn với các ngươi, bản cô nương có thể bị ảnh hưởng sao? Đều tại ngươi, ngươi không thể làm người khiêm tốn lại một chút sao? Cả ngày lưu manh du côn, làm hư nhi tử, bản cô nương cũng bị ngươi làm hư. . ."
"Sao lại trách ta, ta đâu có kêu cô nương đi theo ta. . ."
"Éo biết, tại ngươi, tất cả là tại ngươi. . ."
Hai người đùa giỡn một trận, dây dưa không rõ, lại còn là ngay trước mặt mọi người, chơi đùa không coi ai ra gì. Và từ nơi xa, một đôi mắt oán độc nhìn chằm chằm bọn họ, hai mắt dần đỏ bừng lên, như muốn chảy ra máu.
Không sai, người này đương nhiên là chú bé đáng thương, Thượng Quan Ngọc Lâm.
Vì để không bị người của vương phủ hoài nghi, Thượng Quan Ngọc Lâm cùng Trác Phàm được người nhà họ Thượng Quan sắp xếp trở thành hai người không quen nhau, tách ra hành động. Trác Phàm ở Phi Vân Thành có thân phận rõ ràng, tất nhiên có thể tùy ý đi lại ngoài sáng. Còn Thượng Quan Ngọc Lâm, không thể không bí mật ra khỏi thành một chuyến, sau đó lại trở lại, giả bộ như những người khác, vì Đan Vương đại hội mà cố ý chạy đến.
Làm thế, tỷ lệ bại lộ sẽ nhỏ đi rất nhiều. Tối thiểu nhất, dù Thượng Quan Ngọc Lâm bị bắt, sẽ không dính dấp đến Trác Phàm, Cổ gia cũng vẫn sẽ an toàn.
Cao tầng Thượng Quan gia chuẩn bị không thể nói là không tỉ mỉ, chu đáo, lại duy chỉ có không có cân nhắc đến tâm tư vị đại thiếu gia này. Nhìn Trác Phàm cùng biểu muội vui đùa ầm ĩ, Thượng Quan Ngọc Lâm tức giận đến nổ phổi, nhưng lại không có chỗ phát tiết, hắn chỉ có thể nắm chặt quyền, đầu nổi đầy gân xanh!
Đúng vào lúc này, một giọng nói cực kỳ không hài hòa vang lên lần nữa: "A, vị huynh đài này cũng là luyện đan sư sao, còn là cường giả Dung Hồn cảnh nữa?"
Lại chính là tiểu tử mới vừa rồi đi khắp nơi tìm hiểu hư thực của người khác, đi tới trước mặt hắn, dương quang xán lạn nói: "Chắc hẳn luyện đan thuật của huynh đài đã đăng phong tạo cực, có trình độ cửu luyện đan sư phẩm a, không biết sư môn nào. . ."
Thượng Quan Ngọc Lâm không thèm nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ: "Cút!"
Có lẽ là bởi vì quá mức tức giận, nên lời hắn nói có hơi trầm trầm không rõ, làm cho người sững sờ, rồi lại không biết sống chết lần nữa lên tiếng hỏi thăm: "Cái gì, huynh đài nói cái gì?"
Thượng Quan Ngọc Lâm lạnh lùng liếc hắn, đột nhiên nở nụ cười đáng sợ: "Ngươi muốn biết sư môn của ta? Hừ hừ hừ, rất lợi hại đấy, toàn bộ Trung Châu chắc chắn không ai không biết, không người không hay. Nhưng mà dưới ban ngày ban mặt, ta không thể nói ra. Ngươi đi theo ta, ta nói cho ngươi nghe!"
Nói xong, Thượng Quan Ngọc Lâm liền quay người lại, rẽ vào một góc tối tăm, rất nhanh ẩn đi.
Người kia sáng mắt lên, hưng phấn đi theo sau.
Nhưng mà, mới vừa vào ngõ nhỏ kia, liền bị ai đó từ phía sau bịt miệng lại, kéo mạnh vào, ngay sau đó là một trận âm thanh đùng đùng loạn hưởng không dứt.
Nửa canh giờ sau, Thượng Quan Ngọc Lâm chậm rãi bước ra, lúc này trông rất sảng khoái tinh thần, sắc mặt niềm nở hơn lúc trước nhiều, thở ra một hơi thật dài, cười nhạt nói: "Ha. . . sướng quá đi mất!"
Nói rồi, hắn lại lần nữa nhập vào trong đám người. Mà trong góc tối tăm sau lưng lại thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ ai oán.
"Vì... vì sao. . ." Một bàn tay bé bét máu tươi đột nhiên duỗi ra từ trong góc tối tăm, một bóng người nằm sấp mặt đất, từng bước bò ra ngoài, cuối cùng hiện ra một người toàn thân đầy máu, khuôn mặt cũng không rõ, khóc tang chửi mắng: "Ngươi, con mẹ nó, chẳng phải chỉ chuyện phiếm vài câu thôi sao, cần phải độc ác như vậy sao? Đã không có thù giết cha, lại không hận đoạt vợ, phải làm đến mức đó sao, ô ô ô. . ."
Hắn lại làm sao biết, cái nỗi cú trong lòng người kia thật là mối hận đoạt vợ. Có điều, cổ lửa giận này không bị phát lên đầu kẻ gây chuyện, mà lại là hắn, kẻ đen đủi đến quá đúng lúc, là do hắn chạm vào họng súng, chỉ có thể làm vật thay thế. Có thể nói, hôm nay trận đòn này của hắn hoàn toàn là do vận khí không tốt mà thôi, không có gì khác.
Người kia dưa tay lau chút máu trên mặt, oán hận cắn răng nói: "Ngươi chờ đó cho ta, ta muốn đi cáo trạng!"
Cùng lúc đó, cửa lớn Phi Vân vương phủ chậm rãi mở ra, từ bên trong, một hộ vệ Dung Hồn cảnh ôm quyền, hét to: "Các vị luyện đan sư, vương gia cho mời!"
Nói xong, hắn liền quay người lại, đi phía trước dẫn đường.
Bọn người nhìn nhau, ngay sau đó đều hưng phấn mà vội vàng đuổi theo, trong mắt nhấp nháy tinh mang. Dường như vinh hoa phú quý, mọi loại quyền thế, đã dễ dàng nằm trong lòng bàn tay. . .