"Thừa tướng đại nhân, hai vị vương gia, tiểu tử kia chắc chắn là tặc tử Thượng Quan gia, không thể sai được!"
Trong một gian đại sảnh tráng lệ, chủ vị có ngồi ba nhân ảnh. Bên trái là thừa tướng Bách Lý Kinh Vĩ, ở giữa là Phi Vân Kiếm Vương, Thượng Quan Phi Vân, bên phải là Trảm Long Kiếm vương, Đan Thanh Sinh.
Ba người lạnh nhạt nhìn bóng người toàn thân đẫm máu, đã bị đánh cho mặt mũi bầm dập trước mắt. Ánh mắt người kia đầy vẻ oán độc, máu không ngừng chảy ra từ mũi, tiếp tục kể: "Ba vị đại nhân, các vị nhất định phải tin tưởng ta, tiểu tử kia chắc chắn là người Thượng Quan gia phái tới chà trộn vào Phi Vân vương phủ ta!"
Bách Lý Kinh Vĩ thở dài nói: "Aizz, người nhà họ Thượng Quan quá cuồng vọng a, đến địa bàn của chúng ta còn dám hành sự cao điệu như vậy?"
Đan Thanh Sinh cười nhạo lắc đầu: "Đúng vậy a, nếu lão phu vào khu vực của địch nhân, tất nhiên là có thể điệu thấp thì tận khả năng điệu thấp, ít gây chuyện mới tốt, làm sao có thể tùy tiện cuốn vào phân tranh vớ vẩn kiểu này?"
Bách Lý Kinh Vĩ lần nữa nhìn người kia, giọng điệu chợt trở nên lạnh lùng: "Ngươi lặp lại lần nữa cho ta, ngươi dám khẳng định, người kia có quan hệ với Thượng Quan gia sao?"
"Ây. . . cái này. . ." Người kia trì trệ, ngập ngừng không nói ra lời.
Đùng một tiếng thật lớn, Bách Lý Kinh Vĩ vỗ bàn, hét lớn: "Bản thừa tướng phái ngươi đi trước ra ngoài tìm hiểu tình hình, là để ngươi dò xét được chút tin tức có giá trị, không phải để ngươi vênh váo tự đắc, lấy tư trả thù công!"
"Đúng vậy a, thám tử nên điệu thấp hành sự mới phải!" Đan Thanh Sinh lại xùy cười: "Hộ vệ vương phủ chúng ta ngày bình thường hung hăng càn quấy quen rồi, để bọn họ điệu thấp, chỉ sợ rất khó a, ha ha ha. . ."
Người kia ủy khuất, vội vàng giải thích: "Hai vị vương gia, thừa tướng đại nhân, ta thật sự đã rất điệu thấp hành sự mà!"
"Nếu ngươi điệu thấp, vì sao người ta lại đánh ngươi?" Thượng Quan Phi Vân giận quát lên.
Người kia đầy bụng ủy khuất, đúng vậy a, sao hắn lại đánh mình chứ? Mình mới tâm hự vài câu với hắn thôi mà!
Bách Lý Kinh Vĩ mỉm cười lắc đầu: "Trên đời không có ngẫu nhiên tuyệt đối, ra chuyện tất có nguyên nhân. Trước vương phủ có nhiều luyện đan sư như vậy, tất cả đều bình an vô sự, vì sao lại chỉ có ngươi xảy ra chuyện? Mà đối phương không đòi mạng ngươi, chỉ là giáo huấn một phen, đối phương cũng không có vẻ như nhìn thấu thân phận hộ vệ của ngươi. Nếu không, người bình thường tuyệt đối không dám động vào ngươi, người nhà họ Thượng Quan thì đã lấy mạng ngươi."
"Nhưng bây giờ, hai loại kết quả đều không xảy ra, ngươi lại bị đánh. Sau đó trở về, nói cho chúng ta biết người đánh ngươi là người nhà họ Thượng Quan? Ha ha ha. . . Ngươi coi chúng ta là đám ngu ngốc, hay là coi Phi Vân vương phủ là chỗ cho ngươi làm xằng làm bậy?"
"Không không không. . . Ta không có, ta không có như vậy!" Người kia vội vã xua xua tay, lúc này đã tỉnh hồn lại, sợ hãi đến toàn thân run rẩy.
Bách Lý Kinh Vĩ tiếp tục nói: "Thật sao, ngươi không có? Vậy ta hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, ngươi cảm thấy người kia thật sự là người nhà họ Thượng Quan sao?"
"Ây. . . cái này. . ." Người kia run lên, lại nghẹn lời.
Bách Lý Kinh Vĩ lắc đầu, không để ý hắn nữa, mà chuyển hướng sang Thượng Quan Phi Vân đang mặt đầy nộ khí, cười nhạt nói: "Phi Vân Kiếm Vương, hắn là người của ngươi, ta chỉ là mượn dùng hắn mà thôi, bây giờ xảy ra loại chuyện như này, ta không tiện tham gia xử trí. Chỉ là. . . nếu thám tử của ngài đều là mấy đám lấy việc tư trả thù công như này, ngài còn có thể nghe được lời nào là chân tướng sao? Một vị Kiếm Vương mà tình hình của địa bàn mình đều không rõ, có thể bảo chứng bản địa được sao. . ."
"Ha ha ha. . . Không nói nữa, dù bản tướng nói thế nào thì cũng chỉ là người ngoài, nơi này là khu vực của Phi Vân Kiếm Vương, ta không nên nhúng tay quá nhiều mới đúng, mà Đan Vương đại hội cũng sắp bắt đầu rồi, vậy ta đi thay ngài chủ trì đây:3, ha ha ha. . ."
Bách Lý Kinh Vĩ cười to một tiếng, rồi thản nhiên đi ra ngoài, trong phòng vẫn còn Đan Thanh Sinh chẳng hề để ý mọi chuyện, chú hề thám tử bị dọa đến run lẩy bẩy, còn có Thượng Quan Phi Vân đang vô cùng tức giận.
Rắc! Thượng Quan Phi Vân nắm chặt tay lại, hai con ngươi lạnh lẽo chuyện hướng tới người kia, làm cho người kia giật mình, không ngừng run rẩy, gằn giọng nói: "Ngươi nói lại lần cuối, người kia thật có quan hệ với Thượng Quan gia? Hay là ngươi bị đánh, nên nói bừa?"
Thám tử sợ hãi rụt rè, ấp a ấp úng đáp: "Vương. . . Vương gia, người kia. . . kia. . . Người kia quả thật không bình thường, khẳng định có vấn đề!"
Thượng Quan Phi Vân nghe vậy thì gật đầu, chợt vung mạnh tay lên, oanh một tiếng, đập người kia thành đám sương máu, toàn bộ thần hồn đều phá tán.
Thượng Quan Phi Vân tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Đám tiểu tử này thành sự không có bại sự có dư, ngày bình thường hoành hành bá đạo thì thôi, hôm nay lại làm ta mất mặt trước tên Bách Lý Kinh Vĩ kia, hừ!"
Đan Thanh Sinh vỗ nhè nhẹ vai hắn, cười nhạt nói: "Aizz, Phi Vân huynh không cần phải quá buồn bực. Bách Lý Kinh Vĩ là thừa tướng đế quốc, tuyệt không đơn giản, muốn lừa gạt hắn nào dễ như vậy!"
Thượng Quan Phi Vân không kiên nhẫn phất phất tay, lại chỉ có thể thở phào một hơi, tức giận nói: "Con mẹ nó ai muốn lừa gạt hắn, không phải là đám nhãi con này làm việc bất lợi. . ."
"Ha ha, ngươi không hiểu ý a!" Đan Thanh Sinh cười nhạt nói
Lúc này, Thượng Quan Phi Vân mới như hiểu ra, tức giận nhìn Đan Thanh Sinh nói: "Ngươi có ý là, ngày bình thường đám nhãi con này đã lừa gạt ta, phải tới khi Bách Lý Kinh Vĩ đến, mới bị vạch trần?"
Đan Thanh Sinh vội vàng đứng dậy, cười nhẹ nói: "Băng dày ba thước không phải chỉ do một ngày lạnh, hôm nay bọn họ dám mượn danh nghĩa cúa ngươi, lấy công báo tư thù, có thể thấy được ngày bình thường cũng là do ngươi bỏ bê quản giáo a! Thực chỉ một điểm này, Bách Lý Kinh Vĩ nhắc ngươi vẫn rất kịp thời. . ."
Nhưng mà mới nói tới đây, đã thấy sắc mặt Thượng Quan Phi Vân càng ngày càng âm trầm, Đan Thanh Sinh bất đắc dĩ khoát khoát tay, cười nhạt nói: "Ách, thôi thôi, không liên quan lão phu, lão phu không biết gì hết. Ha ha ha. . . Đúng rồi, nghe nói trong hầm rượu của ngươi trân tàng không tệ, lão phu đi lấy vài chén rượu uống, ngươi không ngại chứ, ha ha ha. . ."
Rồi cực nhanh xông ra ngoài, chỉ là, những lời giễu cợt vừa rồi còn truyền rõ vào trong tai Thượng Quan Phi Vân. Thượng Quan Phi Vân cắn răng, vẻ tức giận trên mặt càng nặng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Con mẹ nó, lũ khốn kiếp này làm lão tử mất hết mặt mũi, lão nhi Đan Thanh Sinh này còn dám giễu cợt lão tử. Hừ, xem ra sau này lần, lão tử phải chỉnh đốn Phi Vân vương phủ mới được. . ."
Nhưng bọn họ lại làm sao biết được, thám tử kia bị chết có bao nhiêu là oan sức. Hắn thật sự đã tìm được mật thám của Thượng Quan gia, chỉ là mèo mù vớ cá rán mà thôi. Nhưng dù là như thế, hắn vẫn đã có công, tuy bản ý của hắn vẫn là muốn mang công trả tư thù! Đáng tiếc những cao tầng này quá mức khôn khéo. Cho nên nói người tính không bằng trời tính, thật không sai.
Vận mệnh, thật rất trọng yếu a. . .
Hậu hoa viên Phi Vân vương phủ, trước bình đài của một tòa ngọc thạch rộng lớn, nơi đây đã tập trung đầy người, xa xa nhìn lại, có tới hơn ngàn người. Đám người hối hả được đưa tới nơi này, không có người quản. Kết quả là, lại tốp năm tốp ba, bắt đầu thảo luận, trò chuyện các kiểu.
"Này này, ngươi nhìn bên kia xem, trưởng lão Tiết gia, Tiết Định Tiên, luyện đan sư cửu phẩm hiếm có, nghe nói sắp xung kích luyện đan sư thập phẩm đó!"
"Cái gì, là hắn sao, đan Vương đại hội lần trước ở đế đô hình như cũng có hắn tham gia, bài vị toàn bộ Trung Châu, hắn xếp vị trí thứ hai mươi đó! Lần này hắn tới tham gia tuyển bạt, đệ nhất khẳng định là hắn!"
"Không không, vậy chưa chắc, các ngươi lại nhìn bên kia đi!"
Một người đã đầy vẻ thán phục nhận định nhân tuyển Đan Vương, nhưng một người khác lại khinh bỉ lắc đầu, rồi chỉ một hướng khác, nơi đó có một lão giả thân mặc bạch phục, nói: "Thần đan Mạnh Phi Thiên, đan Vương đại hội lần trước đã nhập mười vị trí đầu!"
"Cái gì, nhập mười vị trí đầu không phải trực tiếp được triệu nhập đế đô nhận chức à, sao lại xuất hiện ở đây, còn đi đoạt bát cơm với chúng ta?"
"Hắc. . . Ai biết được, đám lão quái vật này, mỗi người đều có một kiểu dở hơi, không biết trong đầu đang suy nghĩ cái gì, đã công thành danh toại, lại cứ thích đi chơi náo nhiệt như này!" Người kia bất đắc dĩ lắc đầu, mê mang nói.
Người khác cũng cảm thán liên tục, một trái tim đã chìm đến đáy cốc. Không biết danh ngạch trúng tuyển đế đô lần này sẽ cần lấy mấy người, nếu danh ngạch quá ít, còn phải cạnh tranh với những cường giả này, bọn họ thật sự là nửa xu hi vọng đều không có a.
Cùng lúc đó, hai đại tuyển thủ đứng đầu đã chạm mắt với nhau, mà lại vừa thấy mặt, giữa hai người liền như có một tia sét, tràn ngập mùi thuốc súng.
"Tiết lão đầu, ngươi cũng tới sao?"
"Hừ hừ, khu vực Phi Vân Kiếm Vương chưởng quản, Tiết gia chúng ta là thế gia luyện đan trong vòng nghìn dặm, mọi người đều biết. Nếu lão phu không đến, tuyển chọn luyện đan sư này há có thể xứng với danh xưng Đan Vương đại hội?"
Mạnh Phi Thiên cười to một tiếng, dương dương đắc ý nói: "Hắc hắc. . . Khẩu khí thật là lớn, đế đô Đan Hội lần trước đứng sau lão phu năm bậc, thế mà ở trước mặt lão phu còn dám lớn tiếng không biết ngượng như thế. Tiết Định Tiên, ngươi thật sự là chẳng biết xấu hổ a! Ha ha ha. . ."
Tiết Định Tiên nghe vậy thì tức giận đến ria mép loạn run, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mạnh Phi Thiên, ngươi có biết rõ kẻ sĩ ba ngày không gặp, lau mắt mà nhìn hay không. Huống chi Đan Hội đế đô lần trước đã là chuyện của mười năm trước, bây giờ thuật luyện đan của hai người chúng ta ai cao ai thấp, còn chưa thể kết luận được đâu!"
"Ha ha ha. . . Tốt, vậy lão phu sẽ lại cho ngươi biết tư vị bại trận là như thế nào?" Mạnh Phi Thiên ngửa mặt lên trời cười dài. . .