Cười khổ một tiếng, thân thể người kia lắc một cái, tránh thoát sự dây dưa của hộ vệ, phiền muộn thở dài một hơi: “Thì ra là vậy, đa tạ đại nhân chỉ điểm, xem ra là ta không hiểu tâm ý của Giải đại nhân. Ai, cả đời tham gia nhiều tràng Đan Hội như vậy, đều cùng người đấu đan thuật, hôm nay lại bị thất bại. Ha ha… Nhưng mà như vậy cũng tốt, mặc dù ta bị đào thải, nhưng cũng là bị đào thải trong may mắn. Chư vị, cáo từ, chúc các ngươi đạt được thứ tự tốt!”
Hung hăng ôm mọi người ở đây, người kia mỉm cười, quay ngoắc người đi ra ngoài vương phủ, không cần tới những hộ vệ kia đuổi, hắn cũng đã tự đi ra ngoài.
Tôn nghiêm của luyện đan sư, không thể bị chà đạp như vậy!
Mọi người còn lại ở đây nhìn thấy bóng lưng vừa cao ngạo vừa thoải mái kia, trong lòng ngũ vị tạp trần, nụ cười nhàn nhạt sau cùng kia, không biết là cười nhạo hay là thất lạc, lại luôn lưu lại trong đầu mọi người, vức đi không được, khiến trong lòng khó chịu.
“Đại nhân, ta bỏ quyền!”
Rốt cục, có người đứng ra cúi đầu thật sâu về phía Bách Lý Kinh Vĩ, thăm thẳm lên tiếng: “Xem ra tại hạ cũng không thích hợp ở đế đô, vẫn là làm một tên tiêu dao Đan Sư vẫn tốt hơn!”
Liếc sâu hắn một cái, Bách Lý Kinh Vĩ khẽ gật đầu: “Có nguyện vì đế quốc hiệu lực hay không là do bản thân các ngươi, bằng tâm mà làm, ta cũng sẽ không cưỡng cầu!”
“Đa tạ đại nhân!” Cúi đầu thật sâu, người nọ cũng lập tức quay người, rời đi vương phủ!
Đột nhiên lúc này, người chọn rời đi càng lúc càng nhiều, bởi vì trong lòng bọn họ, tuy công danh lợi lộc rất quan trọng, nhưng cũng phải giữ vững ranh giới cuối cùng, đó là lòng tự tôn của luyện đan sư!
Thế là, còn chưa tiến vào vòng thi thứ hai, những người này đã kết bè kết lũ rời đi hết, sau cùng cũng chỉ có hơn trăm người ở lại.
Nhìn thấy tình cảnh này, Thượng Quan Phi Vân đang núp trong bóng tối không khỏi thổn thức một trận: “Tiểu tử Bách Lý Kinh Vĩ này không phải tôn sùng Gián Thần nhất sao, sao hôm nay lại nói ra lời nói tiểu nhân như thế, làm mất đi một cơ hội tốt chiêu mộ người hiền a, việc này cũng thật không giống phong cách chiêu hiền đãi sĩ ngày thường của hắn!”
“Ha ha ha… Phi Vân huynh, ngươi có phải bị hồ đồ rồi hay không, ngươi cho đây là Đan hội thật sự sao?”
Trong mắt lóe qua tinh quang, Đan Thanh Sinh bật cười lên tiếng: “Đừng quên, Bách Lý Kinh Vĩ hiện đang tìm người của Thượng Quan gia, bây giờ những người có cốt khí kia đều đi hết, càng ít người ở lại thì càng dễ phân biệt. Dù nói thế nào, nơi này ai cũng có thể đi, nhưng duy người họ Thượng Quan lại đi không được. Điểm này, chắc Bách Lý Kinh Vĩ đã ngờ tới, nên mới nói ra lời nói đáng giận như thế đi.”
Thận thể chấn động một chút, Thượng Quan Phi Vân vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía Đan Thanh Sinh nói: “Ngươi nói… Trong những người này có người họ Thượng Quan sao? Nhưng vừa rồi tiểu tử này đã đuổi đi một đám người, có lẽ bên trong có người của Thượng Quan gia thì sao?”
“Không không không, Bách Lý Kinh Vân làm việc, chưa từng có sơ hở, điểm này chúng ta cũng hiểu rõ!”
Ánh mắt khẽ híp một cái, Đan Thanh Sinh thở sâu, thì thào lên tiếng: “Mặc dù chúng ta không biết nguyên tác bài trừ của hắn là gì, nhưng có thể khẳng định, hắn đang dần thu lưới, mà trung tâm, chính là mật thám của Thượng Quan gia.”
Liếc sâu hắn một cái, Thượng Quan Phi Vân trầm ngâm một chút, cũng khẽ gật đầu, thở dài: “Đúng vậy a, Bách Lý Kinh Vĩ, kinh thiên vĩ địa, tuyệt thế kỳ tài…”
“Biểu ca, Đan Hội giống như vậy, vẫn là lần đầu ta nhìn thấy!” Nhẹ lôi kéo tai áo Trác Phàm, trên mặt Thượng Quan Khinh Yên hiện lên vẻ ghét bỏ, chỉ là nàng cũng không dám tỏ thái độ công khai, chỉ âm thầm phát tiết bất mãn của mình.
Ngay cả Đại tiểu thư của Thượng Quan gia đều không ủng hộ ngôn luận của Bách Lý Kinh Vĩ, đừng nói là luyện đan sư. Người còn ở lại đến giờ, trừ ba người thám tử của Thượng Quan gia là bọn họ, đoán chừng tất cả còn lại chỉ là một đám nhu nhược vì quyền thế mà chấp nhận bỏ đi tôn nghiêm của luyện đan sư.
Nhưng như vậy, cũng hợp theo ý của tiểu tử kia!
Quay đầu nhìn về Thượng Quan Ngọc Lâm ở nơi xa, khi nhìn thấy vẻ mặt dương dương đắc ý của hắn, giống như đang cao hứng khi mình được lưu lại, Trác Phàm không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, bậc cười một tiếng.
Tiểu tử này, thật không nhìn ra tình huống càng ngày càng cấp bách sao?
Nguyên tắc sàng lọc của Bách Lý Kinh Vũ vừa rồi, có lẽ người khác nghe không hiểu, nhưng khi hắn nghe xong thì đã hiểu hoàn toàn.
Thượng Quan gia không giỏi luyện đan, điểm này Thượng Quan Phi Vân cũng biết, bởi vậy nên từ lúc Đan Vương đại hội tuyên bố tổ chức, chỉ có mười mấy ngày ngắn ngủi mà thôi.
Trong thời gian ngắn như vậy, để bồi dưỡng ra một đan sư chính hiệu, việc đó căn bản như nằm mơ giữa ban ngày, là nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành. Nhưng để đột kích, làm ra một ngụy luyện đan sư lại dễ dàng hơn nhiều.
Cho nên cuộc tỉ thí vừa rồi, nói là tốc độ, chẳng bằng nói là kế khích tướng.
Nói chung, để bồi dưỡng luyện đan là chuyện năm này tháng nọ, từng bước tiến dần. Bắt đầu từ luyện chế đan dược nhất phẩm, phải đem mỗi phương pháp cùng đan phương thuộc nằm lòng, sau đó mới có thể tấn cấp lên Đan Sư càng cao, bởi vậy có thể thấy nội tình vô cùng hùng hậu.
Có thể nói, đối với một lục phẩm Đan sư, chỉ cần có đan phương, tất cả đan dược dưới lục phẩm hắn đều có thể luyện ra được.
Thế nhưng, một ngụy luyện đang sư được bồi dưỡng ra trong một thời gian ngắn, kêu hắn đi luyện đan dược có phẩm chất cao một chút, điều đó tuyệt đối không có khả năng, hắn chỉ có thể dễ dàng luyện một số đan dược phổ thông mà thôi.
Nói cách khác, nội tình của hắn rất mỏng, cho dù trên tu vi có thể luyện chế hạ phẩm bát phẩm đan, lại vẫn không cách nào luyện ra thất phẩm thượng phẩm, thậm chí cực phẩm. Đây là chỗ đứt gãy. Mà bây giờ, Thượng Quan Ngọc Lâm chính là dạng người như thế.
Có lẽ đã sớm ngờ tới điểm này, Bách Lý Kinh Vĩ lúc ra đề, cũng rất mơ hồ, ám chỉ một chữ nhanh. Cũng đang bức những người không biết luyện đan kia, mau chóng luyện ra đan dược của mình, cũng không yêu cầu phẩm chất thất phẩm.