Phanh phanh phanh...
Từng hỏa long đều đang va chạm kịch liệt trên đỉnh đầu, mỗi một lần va chạm đều đem hỏa diễm cùng đan dịch trong thể nội bắn ra, sau đó trong nháy mắt dung hợp thành một.
Cứ như vậy, chỉ trong chốc lát, Trác Phàm liền hoàn thành tinh luyện, ngưng tụ cùng thành đan.
Sau cùng, tất cả hỏa long cùng hảo diễm đụng vào một chỗ, sau đó chậm rãi co vào, hoà vào một khỏa đan hoàn tròn trịa ở giữa, lần luyện đan của Trác Phàm, cũng hoàn toàn kết thúc.
Ong ong ong...
Từng trận không gian ba động vang lên, viên đan hoàn kia giống như một mặt trời nhỏ, phóng thích ra ánh sáng cùng nhiệt độ của chính mình, đan khí cuồn cuộn mà tản ra phía ngoài, khiến người ta chỉ vừa nghe, lại có một cảm giác sung sướng đê mê, nhất thời Long Tinh Hổ Mãnh lên!
"Cái này. . . Đây thật là linh đan thập nhất phẩm?"
Tròng mắt hung hăng co lại, hai tên luyện đan sư Mạnh Phi Thiên cùng Tiết Định Tiên cũng đã hoàn toàn ngây người. Chỉ ngây ngốc đứng ở nơi đó, không biết nên làm cái gì mới tốt, thậm chí hỏa diễm trong tay mình đều bị dập tắt, một tay dược tài cũng đều hủy, lại cũng không nhận ra, chỉ ngơ ngác mà nhìn chỗ đó.
Tất cả mọi người cũng giống vậy, tất cả đều giống như bị đứng hình, hai mắt có chút si mê mà ngửa đầu nhìn lên, miệng há to như có thể bỏ vào một quả trứng vịt.
Bà mẹ ngươi, động tĩnh vừa rồi lớn như vậy, lại là đang luyện đan sao? Thế mà lại còn có thể luyện như thế, thật chưa bao giờ nghe thấy!
Thượng Quan Khinh Yên đứng bên cạnh Trác Phàm, cũng có chút giật mình lo lắng, nàng còn chưa bao giờ thấy qua một luyện đan sư nào, có thể đem linh đan luyện đến chói lọi nhiều màu như vậy. Chỉ có Trác Phàm, mới có thể đem việc luyện đan buồn tẻ, luyện thành một mảnh hoa lệ lãng mạng sinh cơ bừng bừng như thế!
Xem ra cho dù Thượng Quan gia bị bại lộ, cái mạng nhỏ của hắn cũng được bảo trụ, tiếp theo liền tìm cách xúi giục hai phe giao tranh, cuối cùng, hắn ngồi ngư ông đắc lợi thì được a!
Ánh mắt khẽ híp một cái, Trác Phàm khóe miệng nổi lên một vệt cười quỷ quyệt khó người phát hiện!
"Cổ tiên sinh, mời lên đài đến, không hề nghi ngờ, ngài đã là vương giả của lần Đan Hội này!" Nắm chặt tay, Bách Lý Kinh Vĩ khẽ khom người, làm ra một cái thủ thế, là đang muốn Trác Phàm đi lên đài.
Không khỏi sững sờ, Trác Phàm lại khiêm tốn khoát khoát tay, bật cười nói: "Đại nhân khách khí, lúc này mới thi vòng hai mà thôi, lại còn có một vòng nữa, kiếm Vương đại nhân có vừa mắt tại hạ hay không, vẫn có chút khó nói!"
"Yên tâm đi, lấy tài năng của tiên sinh, Phi Vân Kiếm Vương nhất định sẽ vừa ý!" Cười nhẹ lắc đầu, Bách Lý Kinh Vĩ tâm hoa nộ phóng, khóe miệng cười muốn tới ót, đánh cược nói: "Tại toàn bộ Trung Châu, thập nhất phẩm luyện đan sư đều chỉ đếm được trên đầu ngón tay, còn tẻ giống như tiên sinh từ xưa đến nay cũng không có bao nhiêu, Kiếm Tinh đế quốc chúng ta, chính là đang cần dạng người đại tài như tiên sinh a. Có lẽ không tới trăm năm, tiên sinh ngài cũng đã trở thành đại lục đệ nhất luyện đan sư, đến lúc đó giá trị của ngài càng thêm tang cao!"
Nghe được lời này, trong lòng Trác Phàm cười thầm, tiểu tử này đem hắn khen lên đến tận trời, cũng thật là để hắn có xiu xíu đắc ý.
Thịnh tình của người ta cũng không thể chối từ, hắn cũng không tiếp tục già mồm, mà đi theo Bách Lý Kinh Vĩ lên trên đài, hưởng thụ ánh mắt sùng kính cùng hâm mộ từ bốn phía.
Thượng Quan Khinh Yên cũng cùng đi theo một bên, đầy mặt xuân quang, cùng có một chút tự hào!
Chỉ có Thượng Quan Ngọc Lâm đang ở nơi xa, nhìn lấy tình cảnh khác biệt với trong tưởng tượng lúc trước của hắn, hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng trong lòng lại tràn đầy bi thương.
Phải biết, hắn mới là thám tử chính quy, muốn vì gia tộc lập công a. Nhưng là bây giờ, cái tên dự bị kia đã thành công đánh sâu vào nội bộ của địch nhân, mà hắn lại vẫn bồi hồi ở đây, không chừng còn sẽ bị đào thải.
Bây giờ nếu xám xịt chạy về gia tộc, không phải sẽ bị tộc nhân khinh bỉ, biểu muội ghét bỏ, ngay cả một ngoại lai cũng không bằng sao? Còn cữu cữu, như vậy làm sao hắn chịu nổi?
Không được, nhiệm vụ lần này, nhất định lão tử phải hoàn thành càng xuất sắc hơn ngươi, mà nếu có cơ hội, thì đem hắn ta đá ra cho chó ăn, mượn đao giết người, để người của Phi Vân vương phủ làm thịt hắn!
Mà tiền đề, chính là mình cũng phải trà trộn vào vương phủ được cái đã!
Nghĩ như vậy, Thượng Quan Ngọc Lâm cũng mặc kệ tất cả, khí thế phóng lên, trong tay hỏa diễm cũng đang thiêu đốt hừng hực, đem các loại dược tài hi hữu, đều ném hết vào, thề nhất định phải luyện ra đan dược tốt nhất từ trước đến giờ!
Những người bên cạnh hắn thấy thế, cũng sững sờ lần nữa.
Đậu phộng, vị anh em này đến tột cùng là làm sao vậy, sao mỗi lần luyện đan, lại giống như đang đấu quyền, đến cùng hắn có oán niệm ra sao với linh đan a?
Bất đắc dĩ lắc đầu, những người kia không biết, cũng không muốn đi tìm hiểu. Hiện tại Trác Phàm đã cho bọn họ một khuôn mẫu tiêu chuẩn, lại nhìn bộ dáng kích động kia của Bách Lý Kinh Vĩ, bọn họ cũng đã hiểu rõ, vòng thứ hai này là so đẳng cấp đan dược.
Kết quả là, bọn họ cũng luyện chế một cách ngựa không cần vó, muốn luyện ra đan dược có đẳng cấp cao nhất của mình, nói không chừng liền có hi vọng tấn cấp!
Hai người Mạnh Phi Thiên nhìn bóng lưng cao ngất đang đi về trên đài, sau một hồi ngốc trệ, mới phản ứng lại được, nhưng sắc mặt đã vô cùng vẻ phức tạp, chặn hắn lại nói: "Chờ một chút, Cổ đại sư!"
Bởi vì linh đan thập nhất phẩm này ra lò, cách xưng hô của hai người đối với Trác Phàm cũng thay đổi. Dù sao lấy thực lực luyện đan của người ta, thế nhưng lại trên cả bọn họ.
Thân thể hơi chậm lại, Trác Phàm xoay người lại, nhìn về phía bọn họ cười nói: "Thế nào, hai vị tiền bối, có chuyện gì thỉnh giáo sao?"
"Ách, không dám không dám, chúng ta sao dám làm tiền bối của Cổ đại sư?"
Vội vã khoát khoát tay, vẻ mặt hai người xấu hổ nói: "Cổ đại sư, vừa nãy ngài luyện chế ra đan dược thập nhất phẩm, là dùng dược tài thập nhất phẩm tự mang sao?"
Lông mày nhíu lại, Trác Phàm liếc nhìn bọn họ một cái thật sâu, lại cười lắc đầu: "Không phải a, vương phủ phát dược tài không cần, sao lại muốn móc tiền túi?"
"Nhưng mà, dược tài mà vương phủ cho, cao nhất cũng mới thập phẩm a!"
"Thì tính sao?"
Từ chối cho ý kiến cười cười, Trác Phàm làm bộ giống như thế ngoại cao nhân, thản nhiên nói: "Dược tài đều có linh tính, phối hợp lại cũng sẽ không làm mất giá trị, nếu phối hợp tốt, cũng sẽ tăng lên phẩm giai. Đan trận hợp nhất kia của ta, dẫn thiên địa Linh khí vào trận, kết hợp linh tính của dược tài bổ sung, liền từ dược tài thập phẩm mà luyện ra linh đan thập nhất phẩm, có cái gì không được?"
Có cái gì không được?
Thân thể nhịn không được chấn động, hai người thật sâu nhìn về phía Trác Phàm, đã hoàn toàn ngây người.
Tốt một câu có cái gì không được?
Ngài nói nhẹ nhàng như một bữa ăn sáng, nhưng đối với người khác, chỉ sợ nghĩ cũng không dám nghĩ, thậm chí là một cánh cửa mò suốt đời cũng mò không được a! Vị Cổ tiên sinh này không chỉ mà một luyện đan sư có thiên phú dị bẩm, càng là một nhân vật cấp bậc Đại Sư, chuyện gian nan như vậy, thế mà lại nói ra một cách phong khinh vân đạm như thế, quả nhiên là một đời tông sư cấp cao nhân a!
Vừa nghĩ đến đây, hai người liếc nhìn nhau, rồi lại cúi đầu thật sâu về phía Trác Phàm, sau đó liền quay đầu đi.
Bách Lý Kinh Vĩ nhìn thấy, không khỏi giật mình, kêu lên: "Hai vị đại sư, các ngươi muốn đi đâu?"
"Đừng gọi bọn ta là đại sư, chúng ta không xứng!"
Chậm rãi khoát khoát tay, hai người lắc đầu ai thán: "Hôm nay chúng ta mới phát hiện, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, chúng ta còn cần phải ma luyện nhiều hơn. Sau này chúng ta sẽ quy ẩn sơn lâm, tu tập đan thuật, danh lợi thế tục, cũng không thích hợp chúng ta! Hi vọng lần sau rời núi, có thể theo kịp một hai phần của Cổ đại sư!"
Nói rồi, hai người liếc nhìn nhau, lần nữa cười to lên, ngay sau đó, liền truyền đến âm thanh thổn thức của hai người.
"Lão gia hỏa, hai người chúng ta còn so hay không?"
"So cái gì mà so, hai chúng ta cũng không đủ tư cách, chẳng lẽ muốn chọn tướng quân trong người lùn sao?"
"Nói cũng đúng, giống như trước, thành trò cười mà thôi, ha ha ha..."
Thật sâu bóng lưng đi xa của hai người, Bách Lý Kinh Vĩ thở sâu, cũng không ngăn cản, chỉ khẽ gật đầu.
"Ách, có phải vừa nãy ta nói sai gì hay không, bức hai vị đại sư kia đi rồi?" Giả bộ như rất vô tội, Trác Phàm nhìn về phía Bách Lý Kinh Vĩ nói.
Mỉm cười khoát tay, Bách Lý Kinh Vĩ lần nữa cúi đầu, cảm thán lên tiếng: "Tiên sinh đại tài, khiến hai vị đại sư như mây nhìn thấy mặt trời, lần đầu tiên ta nhìn thấy bóng lưng thoải mái như thế của Manhj lão. Xem ra vừa rồi tiên sinh đã làm tin phục hai vị đại sư, mới để bọn hắn buống xuống ân oán danh lợi, lần nữa say mê luyện tập đan thật. Chắc mấy chục năm sau, hai vị đại sư ra khỏi sơn môn lần nữa, đan thuật tất càng thêm tinh tiến!”