Nỗ lực hết sức… cái gì gọi là nỗ lực hết sức?
Ánh mắt lửa nóng hừng hực thiêu đốt, làm cho trên khuôn mặt mọi người đều ngưng đọng dị thường. Tuy nói Trác Phàm đã giải đề vì tất cả mọi người, nhưng hàm nghĩa bên trong vẫn lập lờ như nước đôi, để cho trong lòng bọn hắn lo sợ.
Dựa theo ý của bốn chữ nỗ lực hết sức này, xác thực giống như lời Trác Phàm nói, đem tất cả bản sự của bọn hắn lấy ra là được, cũng chính là dốc hết toàn lực, luyện chế ra đan dược tốt nhất.
Nhưng bây giờ mới thi vòng hai, còn có một vòng cuối a, lúc này nếu đem tất cả thực lực lấy ra, đến vòng cuối cùng thì làm sao bây giờ? Có quy tắc tuyển chọn kỳ hoa lúc trước quanh quẩn trong lòng, giờ này khắc này, bọn họ cũng không thể không cẩn thận, muốn để dành lại thực lực để làm đòn sát thủ sau cùng!
Nhưng mà, rất rõ ràng là do cho bọn họ muốn để lại tay sau, cũng không thể luyện đan có đẳng cấp thấp hơn trước, nếu không thì cũng uổng hết bốn chữ nỗ lực hết sức này.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, đều khẽ gật đầu, giống như đã có quyết ý. Để cho mình một tay sau, nhưng phải luyện càng mạnh so với lần trước, cũng phải ứng phó toàn lực. Luyện đan một đường này, chỉ có chính luyện đan sư mới biết mình đã dùng bao nhiêu phần lực, người ngoài cũng nhìn không ra, nên bọn hắn muốn lừa gạt.
Thế nhưng là, giống như đã nhìn thấu tâm tư của bọn hắn, Bách Lý Kinh Vĩ quét mọi người, không khỏi lên tiếng cười khẽ nói: “Các ngươi tốt nhất đừng khôn vặt, tuy nói lần Đan Hội này có ba lần tỉ thí, nhưng chánh thức cạnh tranh lựa chọn, có lẽ căn bản không cần tới ba vòng!”
“Ách, đại nhân, lời ấy ý gì?”
Thân thể run lên một cái, mọi người khẽ giật mình lần nữa, vẻ mặt khó hiểu nhìn về hắn.
Khóe miệng xẹt qua một đường cong tà dị, Bách Lý Kinh Vĩ liếc xéo bọn họ một cái, thăm thẳm lên tiếng: “Phi Vân Kiếm Vương trăm công nghìn việc, nào có nhiều thời gian xem đấu đan lâu như vậy? Có lẽ vòng cuối cùng, chỉ là xem bề ngoài của các ngươi, xem có vừa mắt hay không thôi. Cho nên vòng thi thứ hai này, có thể là thời điểm chánh thức để quyết định, nếu vượt qua, nhưng lại không dùng hết sức, đừng để đến lúc đó hối hận cũng không kịp!”
“Cái gì, làm một luyện đan sư ở đế đô còn phải xem nhan trị?” Không khỏi giật mình, mọi người cũng ngốc lăng tại chỗ.
Nếu nói như vậy, thời điểm bọn họ tranh đến đầu rơi máu chảy, sau cùng lại vì một câu dung mạo ngươi quá xấu của Kiếm Vương liền bị đào thải, như vậy cũng quá bất công.
Mỉm cười lắc đầu, Bách Lý Kinh Vĩ từ chối cho ý kiến nói: "Cũng không phải là không có cái khả năng này, nhưng tốt xấu gì sau khi thông qua vòng thứ hai, liền có cơ hội nhìn thấy Kiếm Vương, có lẽ Kiếm Vương cũng không nhìn nhan trị, lại nhìn tài ăn nói thì sao? Ha ha ha... Chuyện này ai nói cho chuẩn được?"
Lập tức cùng xạm mặt lại, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều bất đắc dĩ lắc đầu, phun ra một ngụm trọc khí, bỗng cảm giác tiền đồ một mảnh ảm đạm, người chủ trì lần này cũng quá kỳ hoa, chiêu mộ luyện đan sư, cũng không phải là tìm mặt trắng nhỏ, sao lại còn xem vẻ bề ngoài đâu?
Âm thầm đứng ẩn tang một bên Thượng Quan Phi Vân, nghe thấy lời như vậy, cũng nhịn không được tức giận đến toàn thân phát run, da mặt co rúm lại.
"Bà nội nhà hắn Bách Lý Kinh Vĩ, hắn dám nói lão phu như thế, vậy sau này lão phu còn thanh danh gì không?"
Hít một hơi thật sâu, Thượng Quan Phi Vân nhìn về Đan Thanh Sinh đứng một bên, chỉ Bách Lý Kinh Vĩ đang ở nơi xa, hùng hùng hổ hổ nói: "Tiểu tử thúi này lấy danh nghĩa của Phi Vân vương phủ, phát ra loại tin tức này, nếu là lan truyền ra ngoài, ngoại giới còn không phải cho rằng lão phu ham mê nam sắc, có đam mê Long Dương sao, ngươi noí xem làm sao lão phu còn mặt mũi gặp người?"
Từ chối cho ý kiến khoát khoát tay, Đan Thanh Sinh cũng nhịn không được cười lên, thản nhiên nói: "Phi Vân huynh đừng vội, Bách Lý Kinh Vĩ kia cũng không phải là vì muốn bắt mật thám của Thượng Quan gia sao. Tóm lại vẫn là câu nói kia, trong nhiều người như vậy, tất cả mọi người đều có tâm tình tranh đan, duy chỉ mật thám kia kiên định không đổi!"
"Thế nhưng... Hắn nói như vậy thì có thể bài trừ gian tế? Hừ, làm sao để phân biệt?" Lông mày vẫn bị rung động vì tức giận, Thượng Quan Phi Vân tức giận trừng bóng người nơi xa đang khẽ cười kia.
Cũng nhìn chằm chằm Bách Lý Kinh Vĩ một chút, Đan Thanh Sinh khẽ vuốt chòm râu, tỉ mỉ suy nghĩ, lại chậm rãi lắc đầu: "Không rõ, nhưng hắn tất có dự định của mình, chúng ta chỉ cần yên lặng quan sát thì tốt rồi!"
"Hừ, được, lão phu cứ chờ xem, nếu hắn bắt không được mật thám, xem lão phu trừng trị hắn ra sao!" Trong lỗ mũi phun ra hai luồng nhiệt khí phiền muộn, Thượng Quan Phi Vân phẫn uất lên tiếng.
Nhẹ liếc hắn một cái, Đan Thanh Sinh cũng nhịn không được cười lên, sau đó như có như không nhìn về Trác Phàm đang đứng trước nhất trên mọi người, tròng mắt bỗng trở nên thâm thúy.
Tiểu gia hỏa, ngươi tới vực này là đang muốn làm gì, thật chẳng lẽ có quan hệ cùng việc này à...
Hô hô hô...
Khí lãng nóng rực bốc lên cuồn cuộn, không xoắn xuýt giống những người khác, Trác Phàm cùng Mạnh Phi Thiên, Tiết Định Tiên sớm đã khí thế ngất trời mà phóng lên.
Đâu để ý tới quy tắc khó bề phân biệt kia của Bách Lý Kinh Vĩ, bọn họ chỉ tận toàn lực của mình mà làm, luyện tốt đan dược của mình thì được rồi, không thèm để ý chính mĩnh có thể sẽ bị đào thải.
Bởi vì bọn hắn có tự tin này, luyện đan thuật của chính mình, không người có thể so, cái này kêu là thực lực!
Nếu nói dưới gầm trời này có đồ vật gì mà quy tắc không thể ước thúc được, vậy cũng chỉ có thực lực. Vô luận người nào, vô luận lĩnh vực gì, đều có thực lực, liền có thể không tuân theo quy tắc cùng trói buộc!
"Tiểu tử, đây là nguyên lực chi hỏa đi!"
"Đúng vậy a!"
"Nguyên lực chi hỏa lại mạnh đến như thế, quả nhiên không đơn giản!" Mí mắt hơi run, hai người Mạnh Phi Thiên liếc nhìn nhau, sau đó quay qua nhìn về chỗ Trác Phàm, vẻ mặt có chút kinh dị.
Không khỏi nhạt cười một tiếng, Trác Phàm thờ ơ nhún nhún vai: "Chỗ nào, chỉ là ta khống hỏa tốt mà thôi!"
"Thôi đi, khống hỏa tốt liền có thể không nhìn sự quấy nhiễu của hỏa diễm? Hai lão gia hỏa chúng ta đều là luyện đan sư chìm đắm trong đan đạo nhiều năm, ngươi cũng đừng lừa gạt chúng ta!"
Hơi bĩu môi, hai lão gia hỏa này cũng không dễ lừa gạt như những người khác, căn bản không tin lời giải thích này của Trác Phàm. Thế nhưng thấy Trác Phàm cũng không muốn tiết lộ bí mật của mình, bọn họ cũng biết quy củ của đan đạo, liền cũng không hỏi tiếp, chỉ thỉnh thoảng khẽ cười nói: "Tiểu tử, hai lão gia hỏa chúng ta đều là cửu phẩm Đan Sư đỉnh phong, ngẫu nhiên có thể luyện thành chút ít thập phẩm đan, lần này chuẩn bị khiêu chiến thập phẩm thượng phẩm đan. Chúng ta thấy thực lực ngươi cũng không tính yếu, ngươi chuẩn bị luyện đan gì? Bát phẩm, hay là cửu phẩm?"
"Lấy tu vi của ngươi, còn có tốc độ thành đan vừa rồi, cũng không giống thất phẩm luyện đan sư bình thường, nên cũng là khó được Thần Chiếu bát phẩm luyện đan sư đi. Hắc hắc hắc... Đây là cực kỳ hi hữu a. Tiểu tử, tư chất ngươi thật có thể nói là thiên phú dị bẩm!"
Nghe được lời này, Trác Phàm liếc nhìn bọn họ một cái thật sâu, cũng không nói gì, mà đang tĩnh tâm suy nghĩ.
Người chủ trì trên đài kia rõ ràng có lòng yêu tài rất nặng, một hồi nữa sau khi Thượng Quan Ngọc Lâm bại lộ, ta cũng sẽ bị bại lộ theo. Vì để hắn có thể thủ hạ lưu tình với ta, nhất định bây giờ phải bày ra tài năng khác biệt vơi những người khác mới được, như vậy, không thể không thừa cơ lần này mà hung hăng bộc phát ra tài năng!
Nghĩ như vậy, trong mắt Trác Phàm lóe lên tinh mang, nhìn về phía hai người cười nói: "Hai vị tiền bối, tại hạ dự định khiêu chiến linh đan thập nhất phẩm!"
Phốc!
Thân thể hai người cùng lảo đảo, hai người nghe thấy lời đáp tự nhiên của Trác Phàm, thiếu chút nữa phun ra ngụm nước, sau đó bất khả tư nghị nhìn về hắn, trong mắt dần dần phát ra một cỗ tức giận!
"Tiểu tử ngươi giỏi lắm, chúng ta nhìn thấy ngươi có tài, còn muốn đề điểm ngươi một chút, không nghĩ tới ngươi lại không biết lựa lời như thế, xem hai lão gia hỏa chúng ta thành trò đùa a!" Hung hăng nhìn hắn chằm chằm, nét mặt Mạnh Phi Thiên giận dữ gào lên.
Tiết Định Tiên thấy thế, cũng oán hận mắng: "Đúng đấy, vừa mới hai người chúng ta nói muốn dốc toàn lực, khiêu chiến linh đan thập phẩm, ngươi liền muốn luyện thập nhất phẩm, đây rõ là trào phúng chúng ta không có đạt tới thập nhất phẩm luyện đan sư a! Hừ hừ, tiểu tử thúi, chúng ta kính ngươi có chút thiên phú, ngươi lại lừa hai lão tiền bối chúng ta như thế, quả là ỷ sủng mà kiêu. Bằng tâm tính này của ngươi, cho dù có thiên phú hơn người, về sau cũng khó thành tài!"
"Ây... Hai vị tiền bối, các ngươi hiểu lầm ta rồi, ta không có ý này!"
"Hiểu lầm cái rắm, chẳng lẽ ngươi thật có thể luyện ra linh đan thập nhất phẩm?"
Vẻ mặt tràn đầy không tin bĩu môi, Mạnh Phi Thiên không khỏi tức giận nói: "Lấy tu vi Thần Chiếu cảnh của ngươi, bát phẩm linh đan đã là thiên tài, luyện ra cửu phẩm đan, đều là chuyện tuyệt không có khả năng. Nếu thực lực của ngươi giống như chúng ta, có lẽ thật có cơ hội luyện ra linh đan thập nhất phẩm, nhưng bây giờ, tuyệt không có khả năng, hừ!"
"Đúng, không sai, không có khả năng, ngươi vừa rồi là đang trào phúng hai lão gia hỏa chúng ta, hừ!" Lúc này, Tiết Định Tiên lại đứng một trận doanh cùng Mạnh Phi Thiên, nhất trí đối ngoại!
Bất đắc dĩ nhún nhún vai, Trác Phàm cũng không tiếp tục nhìn bọn họ, chỉ là lắc tay lên, linh thạch bay ra, nhất thời bố trí trước mặt một trận pháp quỷ dị.
Nhìn thấy cái này, hai lão gia hỏa kia không khỏi sững sờ, lần nữa cùng nhau nói: "Ngươi làm gì, hiện tại kêu ngươi luyện đan, cũng không phải bố trận?"
Tựa như động tĩnh nơi này quá lớn, Bách Lý Kinh Vĩ nghe thấy, cũng bị hấp dẫn tới, nhưng khi nhìn thấy lại khẽ giật mình, lộ ra vẻ tò mò.
"Tuyệt kỹ gia truyền, đan trận chi thuật!"
Khóe miệng xẹt qua một nụ cười thần bí, Trác Phàm thở sâu, nhanh chóng đánh ra thủ quyết: "Nếu không có trận thức này, muốn luyện chế linh đan thập nhất phẩm, cũng rất khó khắn nha, ha ha ha..."
Rống!
Chợt, Trác Phàm vừa mới đánh xong thủ quyết, một chỉ hướng về mặt đất, một đạo rồng gầm rung trời liền vang vọng giữa trời. Tiếp theo Trác Phàm lại một tay đánh ra, toàn bộ nguyên lực chi hỏa cuốn sạch dược tài dung hợp vào trận thức. Sau đó, lại chợt nghe lại từng tiếng Long ngâm kêu khẽ, chín đầu hỏa long nhất thời bay lên không trung, rất là hung mãnh hùng vĩ.
Những người còn lại còn đang xoắn xuýt nên luyện đan như thế nào, thấy tình hình này, tất cả đều ngây người, hai mắt ngơ ngơ ngẩn ngẩn, nói không ra lời.
Đây là có chuyện gì, không phải nói luyện đan sao, đây là đang làm gì?
Bách Lý Kinh Vĩ nhìn thấy tất cả, trong lòng cũng rất là ngạc nhiên, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy tinh quang lộng lẫy.
Lạnh nhạt liếc mọi người một chút, riêng chỗ của Bách Lý Kinh Vĩ, Trác Phàm vừa bấm niệm pháp quyết, khóe miệng lại là lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Hiện tại là thời điểm triễn lãm tài nghệ của mình, đặc biệt là khoe kỹ thuật luyện đan một chút, để tất cả bọn hắn đều phải thừa nhận năng lực của mình. Riêng người chủ trì kia, cần thiết để hắn sinh ra ái tài chi tâm mới được!
Nghĩ như vậy, Trác Phàm hét lớn một tiếng, ấn quyết trong tay lại kết: "Cửu long quy nhất, linh đan đại thành!"
Hống hống hống...
Một chuỗi dài rống to liên tiếp vang lên, chín đầu hỏa long bắt đầu hung hăng đụng vào nhau, giống như Thiên Vũ Đan Hội năm đó. Dược dịch trong cơ thể hỏa long, cũng vang lên thanh âm, không ngừng dung hợp...