Người mà vị cô nương kia chỉ cho ta, thật là có chút quái dị, khẩn trương đên vậy, là do sợ ta hay là trong tâm có quỷ đây, ha ha ha…
Khóe miệng xẹt qua một đường cong thần bí, Bách Lý Kinh Vĩ mỉm cười một tiếng, sâu xa nói: “Các vị đều là người do bản tướng tự mình lựa chọn, là người tiến vào vòng tỉ thí cuối cùng, nghĩ đến chắc cũng là những bật đại sư tinh thông thuật luyện đan. Như vậy sau đó, các vị phải thật trân quý cơ hội này, luyện chế thật tốt đan dược mà bản tướng yêu cầu!”
“Mời thừa tướng đại nhân chỉ thị!” Mạnh mẽ ôm quyền, mọi người lần nữa khom người bẩm báo, trên mặt tất cả đều toát ra nụ cười hung phấn đắc ý, thân thể cũng kích động đến mức lung lay.
Thừa tướng môn sinh, thừa tướng môn sinh a…
Nhìn chằm chằm khuôn mặt tất cả mọi người, Bách Lý Kinh Vĩ lại cười một tiếng quỷ dị, đạm mạc mở miệng nói: “Như vậy, đề mục tiếp theo là… Hoàn mỹ!”
Cái gì, hoàn mỹ? Đây là có ý gì?
Không khỏi sững sờ, mọi người lại lâm vào mê mang, sao mỗi lần thừa tướng ra đề đều không rõ đầu đuôi như thế, thật không đoán được a!
Nhưng lần này, Bách Lý Kinh Vĩ cũng không có làm trò bí hiểm với bọn họ, mà là nói ra yêu cầu cụ thể: “Trong vòng luyện đan này, các ngươi phải luyện ra bằng trinh độ cao nhất của bản thân, có thể là trung phẩm cửu phẩm đan, có thể là hạ phẩm bát phẩm đan. Như vậy lần này, ta muốn các ngươi luyện ra đan dược hoàn mỹ nhất, để khảo nghiệm thuật luyện đan của các ngươi tinh luyện tới trình độ nào. Ta muốn thượng phẩm hoặc là cực phẩm đan, nhưng cũng không yêu cầu đẳng cấp, nhưng có thể các ngươi hãy luyện ra hoàn mỹ linh đan có đẳng cấp tối cao, hiểu chưa?”
“Vâng, cẩn tuân ý chỉ của thừa tướng!” Lần nữa ôm quyền, mọi người cùng đáp lời, trong mắt tràn đầy ánh sáng tự tin.
Rốt cục, trong vòng luyện đan này, là thực hợp cho những luyện đan sư chân chính như bọn họ, chỉ cần giảm xuống một bậc, lại có thể luyện ra thượng phẩm đan dược, là điều dễ dàng.
Phần thi này, là thi nội tình của luyện đan sư, có vững chắc hay không a!
Thế nhưng, chuyện này đối với Thượng Quan Ngọc Lâm thân mà một ngụy luyện đan sư lâm thời đột kích ra mà nói, đề mục này với hắn rất là mơ hồ. Phải biết, thuật luyện đan của hắn đều là do công lực bản thân cùng bí thuật luyện đan chồng chất lên nhau mà thành, đương nhiên cũng phải cần có một số linh dược phụ trợ.
Nhưng lần này lại phải luyện thượng phẩm đan cùng cực phẩm đan, là chân chính khảo nghiệm nền tảng của một luyện đan sư, khống hỏa, ngưng tụ tinh thần lực, còn có trình độ nắm giữ kỹ thuật luyện đan tinh diệu, đều là những khảo nghiệm vô cùng lớn.
Nếu cứ như vậy, thì hắn sẽ bị bại lộ trong nháy mắt, vì hắn căn bản cũng không có trình độ luyện chế thượng phẩm đan cùng cực phẩm đan, cái đó cần tính chuyên nghiêp rất mạnh.
Trong một lúc, hắn nhìn hai bên một chút, đã muốn chạy, nhưng lại phát hiện, trong toàn bộ vương phủ, bốn phương tám hướng đều có hộ vệ Dung Hồn cảnh, lại còn có đệ nhất cao thủ Thượng Quan Phi Vân này như hổ rình mồi.
Nếu hắn chạy thật, nói không chừng không tới một giây, liền đã bị người oanh thành cặn bã!
Vừa nghĩ đến đây, hắn đã có xúc động muốn khóc, thật sự là xui xẻo đến tận cùng…
Ta cũng không muốn tới, là bọn hắn một hai kêu ta đi, bây giờ tốt rồi, muốn về cũng về không được!
Khóe miệng bẹp một cái, Thượng Quan Phi Vân cảm thấy cuộc đời của mình quá thăng trầm, ủy khuất đến không nói ra lời. Chuyện này nếu thất sự bị thất bại, cũng không biết còn cơ hội sống sót trở về hay không.
Nhưng mà có lẽ bọn họ chỉ đơn thuần mà tiến hành lần Đan Vương đại hội này, cũng không có bẫy rập gì, cũng không muốn bắt mật thám?
Cuối cùng, Thượng Quan Ngọc Lâm cũng chỉ có thể âm thầm ảo tưởng, mang theo một tia may mắn sau cùng, cầu nguyện cho dù lần này hắn bị thất bại, cũng chỉ bị vương phủ đào thải, có thể thoát thân.
Cùng lắm thì hắn cũng không trà trộn vào là được, đem công lao lần này nhường cho Trác Phàm thì đã sao? Dù sao cơ hội lập công sau này cũng còn rất nhiều, lão tử có thể đợi!
Thế nhưng, hắn tuyệt không nghĩ đến, bộ dạng bất an này của hắn lại lọt vào hai mắt của Bách Lý Kinh Vĩ, một chút cũng không bỏ sót.
Ha ha ha… Người này, khẩn trương cũng thật quá mức a!
Ánh mắt khẽ híp một cái, Bách Lý Kinh Vĩ đạm mạc lên tiếng: Bắt đầu!”
Lời nói vừa dứt, từng tiếng hô hô hô… Hỏa diễm thiêu đốt lên, lần tỉ thí cuối cùng của Đan Vương đại hội, chánh thức bắt đầu. Thượng Quan Ngọc Lâm cũng không còn cách nào khác, cũng chỉ có thể ai than nhìn hỏa diễm của bản thân, nỗ lực hết sức…
Cùng thời gian đó, trong khi những những đan sư đang cạnh tranh chiến đấu, thì Trác Phàm cùng Thượng Quan Khinh Yên đang khoan thai tự đắc đi dạo trong vương phủ, bên cạnh cso hai ba tên hộ vệ đi theo!
“Vị đại ca này, đường đường Phi Vân vương phủ này cũng chỉ có những chỗ dung tục này thôi sao? Không có gì đáng xem, Có kỳ quan diệu cảnh gì hay không, để tại hạ thỏa tầm mắt?”
Chợt, Trác Phàm nhìn về phía thị vệ, cười khẽ dò hỏi. Hắn khác với người nhà Thượng Quan gia, hắn muốn tìm, là chỗ thiên địa phong huyệt kia.
Khẽ chau mày, tên hộ vệ kia có chút do dự: “Chuyện này…”
“Xem ra là có? Như vậy có thể mang tại hạ đi xem kỳ cảnh như thế được không?” Nhìn thấy điệu bộ của hắn, trong lòng Trác Phàm đã nắm chắt, hai mắt không khỏi tỏa sáng, chặn lại nói: “Kỳ cảnh của Phi Vân vương phủ, nhất định sẽ rất hùng vĩ a!”
Trầm ngâm thật lâu, tên hộ vệ kia lắc lắc đầu, cúi người thật sâu nói: “Cổ tiên sinh thứ tội, nơi đó là cấm địa của vương phủ, trừ phi được Kiếm Vương cho phép, người bình thường không được đi vào, cho nên…”
Cấm địa? Như vậy càng phải đi!
Lông mày nhíu lại, Trác Phàm đã hiểu rõ, con ngươi chuyển loạn, đang nghĩ cách giải quyết. Nhưng mà đúng lúc này, lại có một âm thanh quen thuộc vang lên: “Các ngươi đi xuống hết đi, để cho lão phu bồi vị Cổ đại sư này ngắm cảnh!”