Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1491 - Chương 1497: Năm Người

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1497: Năm người

Không khỏi khẽ giật mình, Đan Thanh Sinh chỉ mũi mình nói: “Ta? Sao lão phu có thể cứu ngươi? Nói trước, giao tình của hai ta cũng không có lớn như vậy. Lão phu cũng không cần vì ngươi mà nhấc lên nguy hiểm lớn như thế. Như ngươi cũng biết, sau lưng lão phu còn có…”

“Đã biết, chuyện của Trung Châu, sau khi ta đến đây, đã nghe kể mấy lần!”

Không khỏi thở dài một tiếng, Trác Phàm bất đắc dĩ lắc đầu: “Trận chiến kia của Đan lão ngài cùng Bất Bại Kiếm Tôn kia, nghe nói bị bại rất là thê thảm, đoán chừng không tới năm chiều, liền bị người ấn trên đất mà đánh!”

Ria mép hung hăng run run, Đang Thanh Sinh vẻ mặt tức giận nhìn về phía Trác Phàm: “Tiểu tử ngươi có biết nói chuyện hay không, ấn vào trên đất đánh là chỉ lưu manh đánh nhau, đây là cao thủ luận võ có hiểu hay không?”

“Dù sao cũng không khác là mấy, chính là ý như vậy, bên ngoài truyền tai như thế, ta chỉ nghe nói mà thôi, hắc hắc hắc…”

Cười đùa một tiếng, nhưng rất nhanh sắc mặt Trác Phàm trở nên nghiêm túc, vẻ mặt ai thán nói: “Nhưng cũng bởi vì trận chíến kia, Đan lão không thể không trở thành một trong Cửu Kiếm Vương của kiếm Tinh đế quốc, Cửu Long Kiếm Vương. Bởi vì sau lưng ngài, còn có sinh mệnh vô tội của Lý Tưởng Quốc. Đan lão là người nhân nghĩa, tất sẽ không muốn sinh linh đồ thán, cũng chỉ có thể đi đến Kiếm Tinh đế quốc.

Mí mắt hơi run, Đan lão nghe được lời này, cũng bất đắc dĩ nhắm mắt lại, phun ra một ngụm trọc khi thật dài, trong lòng vô tận bi thương: “Lão phu đã sớm nói qua, đệ nhất nhân của Tây Châu lại thế nào? Đi vào Trung Châu, còn không phải bị người sai xử hay sao? Hiện tại ta cũng may nắm, lúc trước không có mang theo Kình Thiên Kiếm tới. Nếu không, Tây Châu đối mặt với Bất Bại kiếm Tôn, thì càng không có sức chống đỡ. Không thể không nói, người của Tây Châu hiện tại cũng giống như Thượng Quan gia, dốc lòng toàn lực, muốn từ tay lão phu đoạt đi Thần binh, ha ha ha…”

“Há, đúng rồi, lão phu cũng không hiểu, vì sao ngươi nhập một bọn cùng người nhà họ Thượng Quan. Chẳng lẽ ngươi đến Trung Châu, cũng vì Trùng Thiên Kiếm kia” Cười khổ một tiếng, trên khuôn mặt già nua của Đan Thanh Sinh hiện lên chút thê lương, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại, vẻ mặt kỳ dị nhìn về Trác Phàm, hỏi.

Chậm rãi lắc đầu, Trác Phàm đạm mạc lên tiếng: “Đúng lúc gặp phải mà thôi, mục tiêu của ta cùng bọn hắn không giống nhau. Trùng Thiên Kiếm… Ha ha, ta không có hứng thú. Sống chết của Thượng Quan gia, ta cũng không quan tâm!”

“Ngươi không có ngọn nguồn sâu với bọn họ như vậy thì tốt, bởi vì lần này, Thượng Quan gia chắp cánh cũng khó thoát!”

Hít một sâu một hơi, Đan Thanh Sinh quay đầu nhìn về phía nơi xa, chỗ đó có một áng lửa ngút trời, chính là chỗ đang tổ chức Đan Vương đại hội: “Thượng Quan Phi Vân liên thủ với Bách Lý Kinh Vĩ, xem ra lần này Thượng Quan gia hãm sâu trong vũng bùn, cũng đừng hòng chạy thoát. Cái gọi là đồng hương gặp đồng hương, hai mắt lưng tròng. Phiên bạt bên ngoài đã lâu, khó gặp được người quen. Riêng Trác Phàm ngươi, lão phu vẫn rất hợp ý, cũng không hy vọng ngươi xảy ra chuyện gì!”

Chăm chsu nhìn khuôn mặt chân thành của Đan Thanh Sinh, Trác Phàm không nói gì thêm, chỉ gật đầu: “Yên tâm đi, ta sẽ cẩn thận!”

“Như vậy, lão phu cũng yên tâm!”

Khóe miệng vểnh lên, Đan Thanh Sinh vỗ nhẹ cánh tay Trác Phàm, cười khẽ một tiếng: “Lần này lão phu tới gặp ngươi, cũng đến xác nhận một chút, ngươi có mạo hiểm hay không. Nhưng hiện tại xem ngươi tự tin như vậy, giống y như ngươi ở Song Long hội năm đó, nói được làm được, nắm hết thảy trong lòng bàn tay. Nhưng mà mọi chuyện cũng sẽ có ngoại lệ, nếu ngươi thật sự gặp nạn, lão phu cũng sẽ tận hết khả năng, không biết có thể giúp ngươi cái gì hay không!”

Hơi trầm ngâm một chút, Trác Phàm chợt đến bên tai Đan Thanh Sinh thì thầm vài câu.

Lông mày nhướng một cái, vẻ mặt Đan Thanh Sinh kỳ dị nhìn hắn: “Như thế… Thật có thể cứu được một mạng của ngươi sao?”

“Chắc có thể!”

Cười khẽ một tiếng, trong mắt Trác Phàm lóe lên tinh mang, hắn lộ ra nụ cười tự tin: “Có điều… Chắc hẳn mọi chuyện cũng khong đến mức này, ha ha ha…”

Một chỗ khác, trong sân rộng của hậu viện, sau khi một đạo liệt diễm ngập trời dập tắt, linh đan của tất cả mọi người đều đã luyện xong, hộ vệ của vương phủ rất nhanh liền tiến lên xem xét, sau đó lại phân chia thành hai nhóm.

Nhưng mà lần này, chênh lệch của hai nhóm có chút lớn. Một nhóm đều là thượng phẩm cực phẩm đạn, từng viên từng viên đan dược tròn trịa ngọc nhuận, nói lên căn cơ nội tình vững chắc, có tới 32 khỏa!

Mà một nhóm khác, vẫn như cũ đều là trung phẩm hạ phẩm đan, đan dược linh khsi tan rã, rất là thô ráp. Có thể nhìn ra luyện đan sư bản lĩnh không vững chắc, thậm chí là do ngụy luyện đan sư luyện chế.

Nhưng mà số lượng của nhóm này rất nhỏ, chỉ có năm người!

Khóe miệng xẹt qua một đường cong quỷ dị, Bách Lý Kinh Vĩ chỉ vào năm viên đan dược kia nói: “Năm người này, đào thải!”

Ai…

Trong đám người, có bốn người than thở, rất là hiu quạnh. Nhưng chỉ có một người, hô một tiếng, thở ra một ngụm trịc khí thật dài, dường như đang yên tâm, một thân nhẹ nhõm, người đó chính là Thượng Quan Ngọc Lâm.

Nếu đã đào thải, cũng thôi đi!

Tránh thoát sự rat ay của thị vệ, năm người rất tự giác hướng bên ngoài vương phủ rời đi. Đám người còn lại thấy vậy, cũng hiện lên thần sắc cười trên nỗi đau của người khác.

Hắc hắc… Đồ bỏ đi, sớm các ngươi đã nên bị đào thải, lại dám trà trộn vào đội nghĩ luyện đan sư chúng ta, hừ!

Thế nhưng cũng không đợi bọn hắn đi mấy nước, Bách Lý Kinh Vĩ đã vung tay lên, lập tức có từng tên hộ vệ tiến lên muốn bắt bọn họ lại, mọi người không khỏi sừng sỡ, không hiểu cho lắm!

“Chúc mừng các vị, các ngươi là người lọt vào vòng sau cùng, ba mươi mốt người các ngươi đều có thể đi vào đế đô, mời đến đại sảnh chờ tin lành!”

Đầu tiên hắn đối với những người luyện đan thành công kia hơi ôm quyền, làm ra thủ thế xin mời, cười nói.

Những người kia nghe đến vậy, nhất thời nhảy cẩng lên, vô cùng hung phấn, sao đó liền vui vui vẻ vẻ theo thị vệ rời đi nơi này. Mà thỉnh thoảng còn dừng lại trước năm người bị đào thải này, nhướng mày khiêu khích.

Đợi cho tất cả mọi người rời đi, Bách Lý Kinh Vĩ mới để người đem năm người đưa tới trước người, sắc mặt bỗng dưng lạnh xuống. Đồng thời, biểu tình của Thượng Quan Phi Vân khi nhìn về phía năm người, cũng một mảnh lạnh băng.

Nhẹ nhàng cầm lên một chén trà nhỏ, chậm rãi gõ gõ, khóe miệng Bách Lý Kinh Vĩ mang theo mỉm cười thần bí: “Các vị, biết bổn tướng vì sao sẽ đem năm người các ngươi lưu lại không?”

“Không biết, thỉnh thừa tướng đại nhân chỉ bảo!” Thân mình run lên, mọi người đều run run rẩy rẩy nói.

Cười nhạt một tiếng, Bách Lý Kinh Vĩ vung tay, đem đan dược của bọn họ vừa mới luyện chế ném trên mặt đất, cười nhạo lên: “Các ngươi đều là người luyện được bát phẩm đan, vì sao hiện tại kêu các ngươi luyện thất phẩm thượng phẩm đan đều luyện không được”

Ách, cái này……

Da mặt hung hăng co rụt lại, năm người nhìn nhau, đều vẻ mặt do dự, lại không ra tiếng.

“Vậy để bản tướng nói thay các ngươi a, bởi vì thuật luyện đan của các ngươi cũng không vững chắc, thậm chí có thể nói là lâm thời đột kích tu luyện!”

Thân thể nhịn không được chấn động, nhất thời dọa Thượng Quan Lâm Ngọc tới mức mồ hôi đầy đầu.

Nhìn chằm chằm bóng người run rẩy nhè nhẹ kia, Bách Lý Kinh Vĩ cười quỷ dị một tiếng, tiếp tục nói: “Bây giờ thái tử điện hạ trọng thương, nếu các ngươi luyện ra đan dược có đẳng cấp thấp, bản tướng cũng có thể hiểu được. Lấy trình độ như vậy của các ngươi, cũng không thể vào nơi của bản tướng. Nhưng trình độ như vậy, lại dám giả mạo cao thủ luyện đan, muốn vàng thau lẫn lộn. Nếu thật đem các ngươi đến bên người thái tử, trị xấu đi, chậm trễ thương thế, người nào chịu trách nhiệm. Cái này là các ngươi lừa gạt bản tướng, lừa gạt bệ hạ, theo lý nên giết!”

“Thuà tướng đại nhân tha mạng, thừa tướng đại nhân tha mạng, chúng ta không dám nữa!” Nghe xong tội danh lớn như vậy, đầu gối năm người nhất thời mềm nhũn, quỳ rạp trên đất, dầu dập như giã tỏi.

Thượng Quan Ngọc Lâm cũng bị dọa đến hồn phi phách tán, trong lòng kêu gào không ngừng. Dù nói thế nào hắn cũng là thám tử của Thượng Quan gia, lại bởi vì tội danh như thế mà bị giết, thật quá oan a!

Lạnh lùng liếc nhìn bọn hắn, Bách Lý Kinh Vĩ nhếch miệng cười một tiếng, sau đó nháy mắt với Thượng Quan Phi Vân.

Hiểu ý hắn, Thượng Quan Phi Vân thở sâu, thản nhiên nói: “Đều đứng lên đi, tuy tội của các ngươi đáng chết vạn lần, nhưng bản vương cũng cho các ngươi một cơ hội, nếu các ngươi có thể trả lời chính xác một vấn đề của lão phu, bản vương liền xá tội cho các ngươi, thả các ngươi trở về!”

“Đa tạ vương gia, mời vương gia chỉ thị!” Liên tục bái lạy người trước mắt, năm người vội vàng khom người nói.

Hơi gật đầu, Thượng Quan phi Vân trầm ngâm một chút, cũng không đặt câu hỏi, mà là yếu ớt nói: “Chắc hẳn các ngươi cũng biết, Thượng Quan Phi Vân ta từ nhỏ thiên phú dị bẩm, thực lực siêu quần, được các đại cao thủ của Đông Châu chú ý, viễn siêu người đồng lứa, không người có thể vượt qua. Sau cùng, trở thành Đông Châu đệ nhất cao thủ!”

Không khỏi sững sờ, năm người nhìn nhau, đều rất kỳ lạ, Kiếm Vương đây là có ý gì a? Làm sao lại không vào thẳng vấn đề?

“Ai…”

Phảng phất như đã lâm vào hồi ức, sớm đã quên đi bọn hắn, Thượng Quan Phi Vân tiếp tục kể: “Tuy bản vương ưu tú như thế, quang tông diệu tổ, sau cùng chắc chắn sẽ kế thùa vị trsi gia chủ, nhưng phụ thân lại không công bằng mà đem vị trí gia chủ truyền cho đại ca ta, mà không phải ta. Còn nói ta lệ khí quá nặng. Hừ, người trong võ đạo, lệ khí không nặng, làm sao có thể xưng võ? Cho nên từ đó về sau, ta rời khỏi gia tộc, mở ra đường riêng, trở thành chi mạch thứ hai của Thượng Quan gia. Nhất mạch của Thượng Quan Phi Vân ta, mới là chính thống của Thượng Quan gia, đại biểu cho lực lượng tuyệt đối của Thượng Quan gia, Các ngươi nói, có đúng không?”

Không khỏi sững sờ, năm người liếc nhìn nhau, trong mắt hiện lên tia kỳ quái. Chẳng lẽ đây là vẫn đề, cũng quá đơn giản a, chẳng phải chỉ là vuốt mông ngựa thôi sao, ai không bieeta?

Sau đó tất cả cùng liên tục gật đầu: “Vâng vâng vâng…”

“Ừm, các ngươi thừa nhận liền tốt’

Hơi gật đầu, Thượng Quan Phi Vân sâu xa nói: “Nếu các ngươi đã thừa nhận vấn đè của ta, như vậy ta cũng muốn hỏi ra một câu, thời điểm tế tổ hàng năm của Thượng Quan gia ta, đều phải tắm rửa trước khi thắp hương bái tổ, như vậy thắp ba nhiêu nén hương, còn tắm rửa bao lâu?”

Ách!

Năm người ở chỗ này đồng loạt ngốc trệ, đây là phong tục nhà Thượng Quan các ngươi, chúng ta làm sao biết được? Đừng nói là chúng ta, liền ngay cả người của Đông Châu cũng không biết a, đây là chuyện nhà của ngài, sao người ngoài có thể biết được?

Ngài ra câu hỏi này, không phải muốn chơi chúng ta sao?

Thế nhưng bọn họ sao lại biết, cơ hội sống duy nhất này, cũng không phải để lại cho bọn hắn, mà là để lại cho người họ Thượng Quan, tránh cho dưới tình huống cấp bách có người giả mạo, phá hủy đại kế của bọn họ.

Mà lại, tế tổ ở đâu cũng là chuyện lớn của gia tộc, Thượng Quan Phi Vân hỏi ra câu này, phối hợp thêm cố sự lúc nãy hắn kể, sẽ càng làm cho người họ Thượng Quan càng thêm quy tâm, dễ dàng hàng phục.

Dù sao người bình thường, sẽ không làm ra được việc phản bội gia tộc, phản bội tổ tông, bây giờ ngươi thừa nhận thân phận mật thám của mình, cũng không phải phản bội, mag chỉ là đầu nhập vào một mạch khác mà thôi.

Dù nói thế nào Thượng Quan Phi Vân vẫn là một trong những lão đại của Thượng Quan gia, ai cũng không nói rõ được người nào mới là chính thống?

Sử dụng khái niệm mơ hồ này, thêm sựu kích thích sinh tử, sẽ dễ dàng phá tâm lý phòng ngự, cái này là Bách Lý Kinh Vĩ đối với thám tử phát ra một chiêu công tâm chi thuật.

Vẫn nhẹ gõ bát trà, trong mắt Bách Lý Kinh Vĩ nhấp nháy tinh mang, hắn nhìn chăm chú năm người này, riêng quan sát chỗ của Thượng Quan Ngọc Lâm nhiều hơn một chút…

Bình Luận (0)
Comment