Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1492 - Chương 1498: Lần Nữa Bại Lộ

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1498: Lần nữa bại lộ

Chậm rãi đứng dây, khóe miệng Bách Lý Kinh Vĩ mang theo nụ cười quỷ dị, đi qua một lượt trước mặt năm tên có hiềm nghi đang run cầm cập này, sau đó dừng lại ở tên đầu tiên, nhàn nhạt nói: “Cơ hội này là để lại cho các ngươi, có nắm chặt được hay không là do tạo hóa của các ngươi!”

“Nói, đáp án câu hỏi vừa rồi của Phi Vân Kiếm Vương, là cái gì?” Trong mắt lóe lên lệ mang, Bách Lý Kinh Vĩ cơ hồ gào thét nhìn về những người kia.

Bờ môi hung hăng run rẩy, người kia một bộ khóc tang, thiếu chút nữa sợ tè ra quần, vẻ mặt cầu khẩn nói: “Thừa tướng đại nhân, Kiếm Vương đại nhân, về sau ta sẽ không làm màu nữa. Ta chỉ muốn thật giả lẫn lộn, kím chút may mắn, ai ngờ sẽ làm ra sai lầm lớn như vậy a!”

“Biết ra sai lầm lớn, thì càng phải thêm trân quý cơ hội sống này a!”

Ánh mắt híp lại một cái, Bách Lý Kinh Vĩ chăm chú nhìn khuôn mặt ủy khuất của hắn, dùng âm thanh tràn đầy mê hoặc nói: “Chỉ cần ngươi có thể trả lời đáp án của Kiếm vương, thì chúng ta sẽ thả ngươi!”

Trên mặt không ngừng chảy ra mồ hôi lạnh, trong lòng người kia vô cùng khẩn trương, thân thể cũng run rẩy không ngừng, nhưng đến cuối cùng vẻ mặt hắn cũng mang theo ai oán nói: “Hai vị đại nhân, ta… Ta thật sự không biết, tiểu nhân cũng không dám lừa các ngài, kính xin các ngài đại nhân đại lượng, tha cho tiểu nhân một con đường sống!”

Thật sâu nhìn hắn, thấy dáng vẻ như có khổ mà không nói được của hắn, dường như thật sự cũng không biết gì cả. Bách lý Kinh Vĩ trầm ngâm một chút, rồi quay đầu qua nhìn Thượng Quan Phi Vân, nhẹ lắc đầu.

Trong lòng hừ một cái, Thượng Quan Phi Vân cong tay búng ra, nghe một tiếng xé gió vang lên, đụng một tiếng, người kia trong chớp nhoáng đã nổ thành một vũng máu, ngay cả cơ hội kêu gào trước khi chết cũng không thực hiện được.

Dòng máu nóng bỏng tập kích qua như là một trận bão táp, hất lên thân bốn người còn lại, biến bọn họ thành huyết nhân đỏ bừng.

Thân thể run một cái, bốn người liếc nhìn nhau, đều run mình nhũn rah ai chân. Cảm giác huyết dịch sền sệt kia dính trên người, nội tâm bốn người cũng sụp đổ, thậm chí hoảng sợ tới mức muốn tè ra quần.

Bọn họ nào nghĩ tới, chỉ trong một nháy mắt, một người còn sống sờ sờ đứng ngay bên cạnh bọn họ, lại bị diệt đến không sót lại gì trong một nhoáng, một cỗ yên tĩnh đáng sợ trong nháy mắt ập vào trong lòng bốn người, để trong lòng bọn họ càng thêm run động.

“Ai, vô tri tức là sai lầm, ai bảo ngươi ngay cả một câu hỏi đơn giản như vậy của Kiếm Vương cũng trả lời không được?” Nhìn vũng máu dưới chân, Bách lý Kinh Vĩ không khỏi bật cười lắc đầu, sau đó chậm rãi đi tới người thứ hai, một tay khoát lên bả vai hắn, cười tà nói: “Như vậy… Ngươi biết không?”

Ba!

Một tiếng vang nhỏ, lực tay của Bách Lý Kinh Vĩ rất nhẹ, giống như gió lướt qua vậy. Nhưng để lại cảm giác trong lòng người, nặng tựa thái sơn, chỉ một cái nhẹ nhàng, hắn liền thấy như toàn bộ thiên địa đều sụp đổ, hai chân mềm nhũn, nhịn không được muỗn ngã xuống.

May mắn Bách Lý Kinh Vĩ nhanh tay lẹ mắt, một tay đỡ được hắn, nếu không chắc hắn đã nằm co quắp dưới mặt đất. Nhưng dù vậy, hắn vẫn cảm giác được một cảm giác ẩm ướt, dòng nước róc rách chảy xuống theo ống quần, người nọ vậy mà lại bị dọa sợ đến mức tiểu ra quần.

Khẽ chau mày, vẻ mặt Thượng Quan Phi Vân ghét bỏ liếc hắn một cái, lấy tay che mũi, trên mặt đều là vẻ tức giận.

Bách Lý Kinh Vĩ cười lớn một tiếng, từ chối cho ý kiến nói: “Ha ha ha… Biết sợ sao? Vậy thì tốt, nói rõ ngươi rất yêu quý mạng sống, rất không tồi. Dù sao sinh mệnh chỉ có một lần, người biết quý trọng thì mới hưởng thụ được sinh hoạt, đây là đại trí tuệ a! Huynh đài, ngươi là người thông minh, chắc hẳn đáp án của ngươi sẽ không làm cho chúng ta thất vọng!

“Ây… Vâng vâng vâng…”

Ừng ực một tiếng, nuốt một ngụm nước bọt, toàn thân người kia run rẩy không ngừng, hắn gật đầu liên tục, hai con ngươi đảo tới đảo lui, đang nghĩ biện pháp, người kia cắn răng một cái, trong lòng kêu gào, mặc kệ nó, dù sao không trả lời cũng chết, không bằng liều một phen, còn có cơ hội sống.

Thế là, người kia thở sâu, ôm quyền giống như rất tự tin, hét lớn: “Khởi bẩm thừa tướng cùng Kiếm Vương đại nhân, tế tổ hằng năm của Thượng Quan gia, phải thắp hương bốn lần, tắm rửa một canh giờ!”

Không khỏi sững sờ, Bách Lý Kinh vĩ nhìn ánh mắt tự tin của hắn, còn tưởng là tìm được rồi, không khỏi quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Phi Vân. Chỉ thấy Thượng Quan Phi Vân bất đắc dĩ lắc đầu.

Em gái ngươi, không biết còn dám đoán mò, lại nói giống như thật, lão tử còn tưởng rằng đã tìm đúng người. May mắn bản tướng đã sớm đoán trước, sẽ gặp được người miệng lưỡi dẻo quẹo này, nên mới để Thượng Quan Phi Vân ra câu hỏi chỉ người của Thượng Quan gia mới có thể đoán được, nếu không thì đã bị ngươi lừa rồi.

Bất đắc dĩ trợn mắt một cái, Bách Lý Khinh Vĩ cũng không tiếp tục nhìn hắn, lướt qua…

“A, không đúng sao? Thần ba quỷ bốn, người bình thường cũng bái tổ tiên đều cúng bốn nén, chẵng lẽ tắm rửa cả một canh giờ còn chưa đủ sạch, như vậy đã rất tôn kính với tổ tiên rồi mà…”

Đụng!

Người kia cảm thấy mình nói sai, vội vàng hô to nới lại, muốn cầu thêm một cơ hội. Đáng tiếc, người nọ thấy hắn không phải là người mình muốn tìm, liền không chút do dự, Thượng Quan Phi Vân vung tay lên, trong một lát đem hắn vỗ thành một vũng máu thịt be bét, bay ra bốn phía, ngay cả thi thể cũng không nguyên vẹn.

Xoạt!

Lại thêm một bãi máu tươi nóng hổi vung đầy trên thân ba người còn lại, bọn họ đã bị dọa đến toàn thân tê liệt. Hai người kia vốn không biết đáp án, giờ này cũng chỉ có con đường chết, mặt mũi đã tràn đầy vẻ tuyệt vọng.

Vấn đề này, nằm mơ cũng nghĩ không ra a!

Chỉ có Thượng Quan Ngọc Lâm là đầy đầu mồ hôi lạnh, trên mặt lộ vẻ do dự. Thân là một thành viên trọng yếu của Thượng Quan gia, đáp án của câu hỏi này, hắn biết mà không biến nên nói ra hay không.

Nếu nói ra, vậy liền chứng minh chính mình là mật thám của Thượng Quan gia, bị người ta hốt gọn? Thế nhưng nếu không nói, kết cục lúc trước của hai vị nhân huynh kia, thật sự là chết không nhắm mắt a.

Vậy hắn nên chọn sống tạm, hay là chết oan, đây là một lựa chọn lưỡng nan, cả hai con đường hắn đều không muốn đi a!

Trong một lúc, hắn đã đi tới thời khắc gian nan nhất trong nhân sinh, bất luận chọn đường nào, đều là tuyệt cảnh…

Chăm chú nhìn biểu tình ba người, hành động quái dị của Thượng Quan Ngọc Lâm càng nổi bật hơn cả, ánh mắt hắn khẽ híp lại, Bách Lý Kinh Vĩ xùy cười một cái, trực tiếp đi vào bên cạnh hắn.

Thấy vậy, thân thể hắn cũng căng thẳng, toàn thân cứng đờ!

“Thả lỏng, ha ha ha…”

Đập nhẹ đầu vai hắn, Bách Lý kinh vĩ cười như lão hồ ly, thăm thẳm lên tiếng: “Huynh này này, chắc hẳn ngươi cũng thấy kết cục của hai vị huynh đệ kia đi. Ai, sinh mệnh tốt đẹp như thế, tiếc là bọn hắn lại không nắm chắt được, thật là đáng tiếc vô cùng. Chắc bọn hắn cũng có tâm nguyện chưa hoàn thành, thì đã tráng niên mất sớm. Ngươi là người thứ ba, có lẽ cũng không biết đáp án của câu hỏi kia mà bước theo gót chân của hai vị vừa rồi. Không bằng vậy đi, ngươi có tâm nguyện gì chưa thành, có thể nói cho ta biết. Đến lúc ngươi ra đi, có lẽ bản tướng sẽ thay ngươi hoàn thành nguyện vọng, cũng coi như bản tướng động một chút lòng trắc ẩn. Dù sao ngươi soái như vậy, rất giống bản tướng, ha ha ha…”

Bách Lý kinh Vĩ đứng ra trêu chọc, nhưng trong lời nói lại mang theo ý sắc bén, ngữ điệu tràn đầy dẫn dụ, gọi lên dục vọng cầu sinh của hắn.

Đúng vậy, nhân sinh tự cổ thùy vô tử, nhưng sau khi chết còn chấp niệm hay không, đó lại là chuyện khác. Nếu có, chết không nhắm mắt, nếu không, mới có thể an hưởng cực nhạc!

Thế nhưng hêt lần này tới lần khác, Thượng Quan Ngọc Lâm là một phiên giai công tử, đang ở độ tuổi hào hoa phong nhã, sao có thể không có nguyện vọng được?

Có lẽ lúc trước hắn bị dọa sợ, còn không nhớ ra, nhưng sau khi nghe được Bách Lý kinh Vĩ nhắc nhở, hắn mới nhớ tới ý nguyện chưa hoàn thành của mình. Đúng vậy a, hắn còn chưa trở thành người chủ trì của Thượng Quan gia, còn chưa có được biểu muội, sao lại chịu vô duyên vô cớ chết đi như vậy?

Nhìn chằm chằm mặt mũi đã run sợ của người kia, ánh mắt Bách Lý Kinh Vĩ trở nên hung ác, giống như đã nhìn ra nội tâm sâu bên trong hắn, nhếch miệng cười nhẹ nói: “Công tử là nhất đẳng nhân tài, phong trần tuấn lang, chết oan sớm như thế cũng quá đáng tiếc. Ai chả biết, nếu ngươi chết như thế, phần lớn lông hồng đều sẽ rơi xuống nước, nước chảy bèo trôi, rất nhanh liền bị quên lãng. Đồ vật ngươi muốn tranh giành, cũng sẽ thành của người khác. Ngươi vì người khác mà chết, người khác lại tận hưởng những đồ vật vốn thuộc về ngươi, bi thảm cỡ nào a!”

Thân thể chấn động, lông mày Thượng Quan Ngọc Lâm nhíu lại, trong lòng cũng thắt chặt.

Đúng vậy a, dựa vào đâu hắn phải chịu chết?

Cháu ngoại ruột của cữu cữu là hắn vì chấp hành nhiệm vụ mà chết, mà người kia sau khi nhiệm vụ thắng lợi, lại ở bên người cữu cữu, trở thành trợ thủ đắc lực của cữu cữu, sau cùng ôm được biểu muội, leo lên đỉnh cao nhân sinh, chính là tên tiểu tử thúi kia.

Vì sao Thượng Quan Ngọc Lâm ta, phải dùng đến cả sinh mệnh của mình, đổi cho hắn cả đời vinh hoa phú quý?

Lúc này trước mắt Thượng Quan Ngọc Lâm lại hiện tình cảnh một nhà ba người hòa thuận, mỹ mãn hạnh phúc của Trác Phàm, Thượng Quan Khinh Yên cùng Cổ Tam Thông. Thế nhưng phần hạnh phúc này, lại thành lập lên trên thi thể hắn.

Bỗng dung, hai mắt Thượng Quan Ngọc Lâm đỏ bừng, trong mắt tràn ngập sát khí.

Khóe miệng vểnh lên, trong lòng Bách Lý Kinh Vĩ đắc ý, tiếp tục nói: “Phi Vân Kiếm Vương là đệ tử trực hệ của Thượng Quan gia, ngày sau phản công Đông Châu, tất trở thành Đông Châu chi chủ, chính là người thống trị Thượng Quan gia. Đến bây giờ Thượng Quan Kiếm Vương cũng không quên mình là người của Thượng Quan gia, muốn tham gia tục lệ tế tự hàng năm của gia tộc, tái hiện huy hoàng của Thượng Quan gia, nếu con cháu Thượng Quan gia muốn nương tựa chỗ hắn, cùng chung một chỗ sáng tạo đại nghiệp, nhất định hắn sẽ vô cùng hoan nghênh!"

"Cháu ngoại Thượng Quan Ngọc Lâm, bái kiến cữu cữu!”

Thấy vẻ mặt Thượng Quan Ngọc Lâm run run, cho thấy trái tim hắn đang không ngừng buông xuống, Bách Lý Kinh Vĩ rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục lên tiếng dụ dỗ. Rốt cục, tròng mắt Thượng Quan Ngọc Lâm cũng ngưng tụ, sau đó quỳ rạp xuống đất, hét to lên tiếng.

Không khỏi giật mình, Bách Lý Kinh Vĩ cùng Thượng Quan Phi Vân liếc nhìn nhau, đều khó nén vui mừng. Rốt cuộc cũng tìm được người nhà họ Thượng Quan rồi, mà người này lại xưng Thượng Quan Phi Vân là cữu cữu, nói cách khác, hắn cũng là cháu ngoại trai của Thượng Quan gia chủ, Thượng Quan Phi Hùng, thật là một con cá lớn a…

Bình Luận (0)
Comment