Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1494 - Chương 1500: Từng Người Mang Ý Xấu Riêng

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1500: Từng người mang ý xấu riêng

Ánh mắt khẽ híp lại, Thượng Quan Ngọc Lâm trầm ngâm nữa ngày, vẫn không hiểu rõ lắm noi: “Không phải các ngươi đều biết người nhà Thượng Quan gia đều ở cổ trạch sao, trược tiếp đi đánh bất ngờ là được, cần gì phải…”

“Ha ha ha… Ngọc Lâm thiếu gia, ngươi vẫn chưa hiểu rõ ý của ta a!”

Khóe miệng xẹt qua một đường cong lạnh lẽo. Bách Lý Kinh Vĩ thăm thẳm giải thích nói: “Thượng Quan gia cao thủ như mây, nếu bây giờ chúng ta đi đánh bất ngờ, thì bọn hắn lập tức giải tán, chúng ta có thể bắt được mấy tên? Đều chỉ là lâu la mà thôi, những cao thủ khác sẽ không dễ bắt như vậy. Nếu chúng ta bố trí bẫy rập xung quanh cổ trạch, thì rất nhanh liền sẽ bị bọn hắn phát hiện, được chả bằng mất. Như vậy chiến trường tốt nhất vẫn nên là ở trong vương phủ. Lúc đó chúng ta bố trí thỏa đáng, để bọn hắn có vào mà không có ra!”

Thân thể chấn động mạnh một cái, tròng mắt Thượng Quan Ngọc Lâm run lên, kinh ngạc lên tiếng: “Ý ngài là, muốn toàn diệt bọn họ?”

“Ha ha ha… Đúng vậy, bản tướng là người rất có tham vọng. Hoặc là không làm, hoặc là làm thì phải làm đến tốt nhất!”

Gõ nhẹ bát trà, Bách Lý Kinh Vĩ thở dài một hơi, cười tà nói: “Sau khi hơn phân nữa chiến lực của Thượng Quan gia bị diệt ở chỗ này, Đông Châu suy yếu, đến lúc đó công tử là người sống sót duy nhất trong chiến dịch này, trở về Đông Châu làm nội ứng cho chúng ta, tất có thể cầm xuống Đông Châu trong tay.Lúc đó, chủ của Đông Châu là Phi Vân Kiếm Vương, công tử là đệ nhất công thần, sẽ được hưởng thụ vinh quang vô thượng. Có được biểu muội lại cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Đến lúc đó ngươi muốn làm anh hùng bi tình, hay là chịu nhục, không thể không trở thành cánh tay trái phải của Phi Vân Kiếm Vương, bản tướng đều có thể thiết kế cho ngươi, cam đoan để ngươi có thể qaung minh chính đại ôm mỹ nhân về nhà.”

Mí mắt càng thêm rung động, nội tâm Thượng Quan Ngọc Lâm gợn sóng.

Nhấc mắt liếc hắn một cái, Bách Lý Kinh Vĩ từ chối cho ý kiến, tiếp tục nói: “Công tử, người sống đến sau cùng mới có thể nắm giữ hết thảy. Vô luận đạo nghĩa hay là danh dự gì đó, đều chỉ là lời bình của hậu nhân, chỉ có người thắng lợi mới có thể viết nên lịch sử. Nên công tử không cần lo việc hại chết nhiều cao thủ Thượng Quan gia, liền sẽ trở thành tội nhân của Đông Châu, bởi chúng ta cũng có năng lực biến ngươi thành anh hùng của Đông Châu, chịu vạn thế cúng bái, bao gồm cả biểu muội của ngươi, cũng sẽ lấy ngươi làm kiêu ngạo. Mà bí mật này, chỉ có mình ngươi biết, bọn ta cũng không nhớ rõ!”

Bách Lý Kinh Vĩ quả không hổ là đệ nhất cố vấn của Kiếm Tinh Đế Quốc, Chí Tôn thừa tướng, hắn dường như đã xem thấu dự xoắn xuýt do dự trong nội tâm Thượng Quan Ngọc Lâm, mỗi một câu vang lên đều nói thẳng ra mấu chốt, đem một chút áy náy trong lương tâm hắn mãi mãi kết thúc bằng một tiếng danh lợi.

Vốn trong lòng hắn cũng hiểu, coi như cao thủ của Phi Vân vương phủ bất ngờ đánh úp Cổ gia, có lẽ cũng sẽ tạo thành thương vong rất lớn cho Thượng Quan gia, nhưng lấy thực lực của cữu cữu Thượng Quan Phi Hùng cùng mấy vị cung phụng, cao thủ của vương phủ cũng chắc không ngăn được bọn họ, cho dù Thượng Quan Phi Vân ra tay cũng là như thế.

Thế nhưng Bách Lý Kinh Vĩ muốn toàn diệt bọn hắn lại là chuyện khác, chỉ riêng Thượng Quan Phi Hùng, đó là cậu rột của hắn a, cũng là chí thân luôn chiếu cố hắn, hơn nữa lại là cha ruột của biểu muội.

Nếu ngày sau Thượng Quan Khinh Yên biết cha mình chết đều do sự hãm hại của biểu ca là hắn, nàng không hận chết hắn mới là lạ!

Nhưng bây goiwof, lời nói của Bách Lý Kinh Vĩ lại mở ra khúc mắc trong lòng hắn.

Ngươi không phải chỉ là sợ chuyện này bại lộ, trở thành vết bẩn của của đời ngươi, không còn mặt mũi gặp người sao? Chúng ta che giấu cho ngươi, để ngươi không có nỗi lo về sau, còn có được vô thượng danh lợi.

Thế nào, lần mua bán này rất không tệ đúng không!

Ân, thật sự không tồi!

Trong lòng Thượng Quan Ngọc Lâm, nhất thời xảy ra biến hóa. Lương tâm đã bị bao trùm bởi danh lợi, trở thành đồng lõa của đồ tể, tay phải của ma quỷ.

Con người, một khi không còn cảm giác trách nhiệm cùng áy náy, liền sẽ đắm chìm bên trong tình cảnh vạn kiếp bất phục, hãm vào đầm lầy không thể thoát thân.

Nhưng hắn cũng không suy nghĩ, hôm nay Bách Lý Kinh Vĩ có thể giúp ngươi che giấu, nhưng ngày mai cũng có thể làm ngươi thân bại danh liệt, bởi vì những thứ trong tay ngươi, đều là do hắn ban tặng.

Mà ngươi, chung quy vẫn phải chịu nghe theo lời điều động của hắn, giống như khôi lỗi. Tựa như vhuyeenj cũ, một bước sai, từng bước sai. Nếu ngươi không có dũng khí đối mặt nhận sai, như vậy cuộc đời của ngươi liền chú định không thể xoay đầu.

Nhưng có lẽ không phải hắn không nghĩ tới, mà là hắn không dám nghĩ, hắn chỉ đang tìm một cái cớ cho sự khống chế của Bách Lý Kinh Vĩ mà thôi.

Dù sao, hiện tại Bách Lý Kinh Vĩ nắm một đồ vật rất quan trọng của hắn trong tay, mạng sống!

Đúng vậy, thứ mà hắn để tâm nhất, không phải cữu cữu, không phải biểu muội, mà là chính hắn!

“Chúng ta cứ quyết định như vậy đi, Ngọc Lâm công tử!”

Cuối cùng, Bách Lý Kinh Vĩ nhẹ ôm quyền về phía Thượng Quan Ngọc Lâm, cười nhạt một tiếng. Thượng Quan Ngọc Lâm cũng cúi đầu về phía hai người, sau đó hắn chậm chạp rời đi nơi này.

Nhìn chằm chằm bóng lưng dần biến mất của hắn, Bách Lý Kinh Vĩ hiện ra một tia khinh thường: “Nam nhân dối trá!”

“Nhưng cũng là một tên lãnh khốc ích kỷ!”

Thượng Quan Phi Vân cũng lạnh lùng lên tiếng, quay đầu nhìn về vết máu trên mặt đất nói: “Dù sao cũng là đồng bệnh tương liên, cho dù không có giao tình gì, nhưng cũng không cần phải đưa bọn họ vào chỗ chết như thế. Hừ, còn không phải sợ mình bị mất mạng?”

Hơi gật đầu, Bách Lý Kinh Vĩ khẽ cười một tiếng: “Đúng vậy a, ta cũng không có ý muốn thả hai người kia, chỉ là muốn thăm dò bản tính của cháu ngoại kia của ngươi mà thôi, kết quả cũng thử được rồi. Tiểu tử này… Có thể dùng để làm quân cờ, nhưng cũng không đáng tin. Người tới, đi giám thị cổ trạch cho ta, nhất là tiểu tử kia!”

“Vâng!”

Một gã hộ vệ khom người, sau đó đi xuống truyền lệnh. Nhưng còn chưa đợi hắn rời đi, thanh âm của Thượng Quan Ngọc Lâm lại vang lên lần nữa: “Còn nũa, cũng nhìn luôn biểu muội của hắn cho ta. Tiểu tử này tự nhận mình là tình thánh, vậy ta liền cho hắn một lý do vô sỉ như thế, để hắn bán mạng cho chúng ta, ha ha ha…”

Cũng cười lên một tiếng, Bách Lý Kinh Vĩ hơi gật đầu: “Phi Vân Kiếm Vương nói không sai, nhưng mà bản tướng còn có chỗ không hiểu, mong Kiếm Vương giải tỏa nghi ngờ!”

‘Thừa tướng đại chân chớ khách khí, cứ noi đừng ngại!”

“Chuyện là, Kiếm Vương đại nhân cùng mẹ của tên tiểu tử kia, thật có quan hệ không tệ?”

Khóe miệng hơi run lên, Thượng Quan Phi Vân khinh thường bĩu môi: “Quan hệ không tệ cái rắm, trước kia nha đầu đó là một điêu phụ, cực kì điêu ngoa, lão phu nhìn thấy liền phiền. Không nghĩ ra nàng lại có một tên nhi tử thế này, hừ, tiểu tử kia cũng thật xui xẻo, một mẫu quỷ dọa xoa vô cùng đáng sợ a.”

“Ha ha ha… Vậy mà Kiếm Vương đại nhân có thể giả bộ thành dáng vẻ như mới gặp được con trai của cố nhân a, thật là diễn kỹ phi phàm!” Cười lớn một tiếng, vẻ mặt Bách Lý Kinh Vĩ tràn đầy cười đùa, nhưng rất nhanh hắn liền nhướng mày, vẻ mặt bỗng dung trở nên nghiêm túc, ai than lắc đầu: “Chỉ là Cổ đại sư rõ là nghỉ chân ở Trung Châu ta, không nghĩ tới lại có liên hệ với Thượng Quan gia. Tốt là cũng không hãm sâu, bản tướng phải làm mọi cách kéo hắn lên mới được. Nếu Cổ đại sư bị hủy diệt cùng một đám tặc tử này, lòng bản tướng cũng không nỡ a!”

Thở dài một tiếng, Bách Lý Kinh Vĩ đi về phía hậu viện, Thượng Quan Phi Vân liếc nhìn hắn cũng theo sát phía sau. Tên Bách Lý thừa tướng này, lại ái tài tới mức sốt ruột a…

Một phút sau, trong một lương đình nhỏ ở hậu viện, bốn phía không người, chỉ có một già một trẻ ngồi đối diện nhau mà uống trà, nhàn nhã không nói nên lời.

Người già, chính là Trảm Long Kiếm Vương, Đan Thanh Sinh, người trẻ, chính là Trác Phàm.

Nhìn sắc trời, Trác Phàm cảm thấy đã đến giờ, không khỏi bật cười nói: “Đan lão, chắc bên kia cũng đã có kết quả, đoán chừng rất nhanh, Bách Lý Kinh Vĩ sẽ tìm tới ta. Nhưng mà ngươi cũng nên yên tâm, chúng ta sẽ như thường, bình an vô sự. Thậm chí, thái độ của hắn so với trước kia càng thêm lễ kính ta!”

“Hừ, thật là ung thư tự luyến thời kỳ cuối, một lát hắn mang theo một đám người đem ngươi ăn tươi nuốt sống, thì cám ơn trời đất!” Trợn mắt bất đắc dĩ một cái, Đan Thanh Sinh từ chối cho ý kiến.

Đúng lúc này, một tiếng cười to lại vang lên bên tai mọi người: “Ha ha ha… Cổ đại sư, Trảm Long Kiếm Vương, thì ra các ngươi đều ở chỗ này, thật để cho tại hạ dễ tìm!”

Nhướng lông mày một cái, hai người quay đầu nhìn qua, người tới không phải ai khác, chính là Bách Lý Kinh Vĩ, bên cạnh còn có Thượng Quan Phi Vân.

Đi vào trước người bọn hắn, Bách Lý Kinh Vân còn chưa mở miệng, Trác Phàm đã đứng dậy trước, chấp tay về phía Bách Lý Kinh Vân, cúi đầu thật sâu, giống như rất sợ hãi: “Thừa tướng đại nhân, vừa rồi tại hạ cũng không biết thân phận ngài, có gì mạo phạm, xin ngài thứ tội!”

“Ai, Cổ đại nhân, ngài luôn khiêm nhường lễ độ, sao lại có chỗ nào mạo phạm? Ha ha ha… Mau đứng dây, nếu không bản tướng cũng rất lấy làm ngại a!”

Khóe miệng xẹt qua nụ cười hiền lành, Bách Lý Kinh Vân nhẹ nhàng đỡ Trác Phàm dậy, rất là lễ kính. Đan Thanh Sinh đứng một bên nhìn thấy, thì rất kỳ quái.

Lại thật bị tiểu tử này đoán trúng, Bách Lý Kinh Vân thế mà không nhắc gì tới chuyện mật thám, còn lấy lễ khách quý đối đãi hắn, dường như còn nhiệt tình hơn trước kia.

Cũng không biết, Bách Lý Kinh Vân đã biết thân phận thật của hắn hay chưa!

Ai, thật là hai tên lão hồ ly ở cùng một chỗ, xem người nào có thể đấu thắng được người nào…

Nhẹ nhàng đứng dậy, Trác Phàm vẫn duy trì bộ dáng khiêm tốn, sau đó mới nhìn về phía Thượng Quan Phi Vân nói: “Không biết vị này là…”

“Chủ nhân của nơi này, Phi Vân Kiếm Vương, Thượng Quan Phi Vân đại nhân!” Nhẹ giọng mở miệng, Bách Lý Kinh Vĩ mở miệng giải thích.

Thân thể run lên một cái, vẻ mặt Trác Phàm kinh dị nhìn về Thượng Quan Phi Vân cúi đầu: “Thì ra là Phi Vân Kiếm Vương, thất lễ thất lễ!”

“Chỗ nào, tiên sinh khách khí, xin đứng lên!” Thật sâu liếc hắn một cái, Thượng Quan Phi Vân cũng chậm rãi đỡ hắn dậy.

Chỉnh sửa quần áo một chút, Trác Phàm lập lòe cười một tiếng: “Ha ha ha... Nghĩ không ra ta chỉ là một tu giả Thần Chiếu cảnh, hôm nay vậy mà có thể may mắn nhìn thấy hai vị Kiếm Vương cùng Bách Lý thừa tướng đại nhân, thật sự là khiến tại hạ kích động không thôi. Có lẽ thừa tướng đại nhân các ngươi không biết, vừa rồi vị Trảm Long Kiếm Vương đại nhân này tự đến gặp ta, tại hạ kém chút liền bị dọa tới ngã nhào trên đất, thật sự là hổ thẹn hổ thẹn a!”

Nhướng lên lông mày, Đan Thanh Sinh nhìn chằm chằm hắn, từ chối cho ý kiến.

Kỹ thuật diễn của tiểu tử này ngày càng lô hỏa thuần thanh a, nếu không phải lão phu biết rõ tính tình của hắn, không chừng cũng tin lời hắn nói!

“Ha ha ha... Cổ tiên sinh thật sự là hài hước a, mau ngồi, không cần khách khí!” Không khỏi cười lớn một tiếng, Bách Lý Kinh Vĩ thay Trác Phàm dàn xếp, để hắn không có vẻ rụt rè, nhưng trong lòng lại khẽ gật đầu.

Ân... Xem ra Cổ đại sư này trừ tài đan thuật siêu quần, xác thực cũng chỉ là một người bình thường không trải qua sự đời. Xem ra Thượng Quan Ngọc Lâm kia cũng nói không sai, Cổ đại sư này thật sự bị Thượng Quan gia cứng rắn kéo tới làm thám tử, cũng không có quan hệ gì lớn cùng Thượng Quan gia.

Thượng Quan Phi Vân nhìn thẳng hắn một cái, cũng là khẽ gật đầu. Mật thám này thật là người mới, xác thực rất dễ để sử dụng, có thể thực hành kế phản gián.

Bỗng dưng, bốn người mỉm cười lẫn nhau, lại đều mang tâm sự, lập ra dự định của chính minh. Lưới lớn chân chính, lúc này mới từng bước dần kéo ra...

Bình Luận (0)
Comment