Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1495 - Chương 1501: Tính Toán Không Bỏ Sót

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1501: Tính toán không bỏ sót

Gió nhẹ phù liễu, không gian điềm tĩnh nhàn nhã!

Hậu viện Phi Vân vương phủ, bên trong một chỗ tiểu đình tĩnh mịch, bốn người đang chuyện trò vui vẻ, giống như lão bằng hữu hơn bốn năm không gặp nhau, trò chuyện với nhau về tâm đắc của mỗi người, chậm chậm thoải mái, đầy tri kỷ chi tâm.

Lúc đang bốn người lấy trà thay rượu, quang trù giao ngọn, hiển thị rõ quân tử chi giao, một giọng nữ chợt vang vọng bên tai bốn người: "Biểu ca... Biểu ca..."

Bốn người đều dừng ly chén trong tay, quay đầu nhìn, thấy ở chõ cửa đình viện có một vị thiếu nữ thanh xuân đang đứng đấy, chính là Thượng Quan Khinh Yên.

Sắc mặt Thượng Quan Phi Vân có hơi phức tạp, nhất là khi nhìn thấy thân thúc thúc mà mình chưa bao giờ gặp mặt, khi mấy người nhìn lại, Thượng Quan Khinh Yên run lên, bỗng dưng lộ ra vẻ không tự nhiên.

Trong mắt Thượng Quan Phi Vân lấp lóe tinh mang, đã hiểu tất cả mọi thứ, nhìn đứa cháu gái ruột vội vàng hấp tấp, không dám bại lộ thân phận, thản nhiên cười nói, đồng thời chỉ một chỗ ngồi bên cạnh: "Vị này là biểu muội của Cổ đại sư, Cổ tiểu thư a, ha ha ha... Tới tới, mời ngồi!"

"Vừa rồi chúng ta đang nói chuyện với Lệnh Huynh thật vui, nếu như không ngại, thì mời vào."

Thượng Quan Khinh Yên thân là tiểu thư Thượng Quan gia Đại, lần đầu tiên làm thám tử, tuy trước khi gần đã đuộc phụ thân cùng chư vị cung phụng trưởng lão căn dặn huấn luyện nhiều lần, tràn đầy lòng tin đối nàng, nhưng phải thật sự đến khi nhìn thấy thúc thúc mang thân phận địch nhân, Thượng Quan Phi Vân vẫn không ngăn được mà lộ ra vẻ khẩn trương.

Minh bạch phần lo sợ trong nội tâm nàng, Thượng Quan Phi Vân cùng Bách Lý Kinh Vĩ liếc nhìn nhau, đều chỉ cười nhạt, thầm lắc đầu.

Aizz, Thượng Quan Phi Hùng phái tiểu nha đầu ngây ngô như thế tới làm thám tử, thật sự là hết người rồi sao, ha ha ha...

Trác Phàm càng hiểu suy nghĩ của bọn họ, chỉ âm thầm cười lạnh một tiếng, từ chối cho ý kiến, biểu hiện lúc này của Thượng Quan Khinh Yên mà đi làm thám tử, chính là một sơ hở lớn, nhưng đám người Thượng Quan Phi Vân đã hiểu tất cả, hơn nữa còn đang mang thân phận người quen của Trác Phàm, nên cũng có thể mặc kệ, không quan trọng.

Dù nói thế nào, vừa mới lúc bốn người nói chuyện với nhau, mấy người Bách Lý Kinh Vĩ đã thăm dò ra được sơ qua về hắn, hắn vừa đúng biểu hiện vẻ kinh hoảng, hiển thị rõ phong phạm là một tên mật thám gà mờ, để bọn họ buông lỏng cảnh giác, còn cho là mình thật sự là mật thám sơ nhập giang hồ đây, bây giờ Thượng Quan Khinh Yên lại đến, vừa vặn hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh!

Thượng Quan Phi Vân nhếc miệng cười hơi có ý chế nhạo, chăm chú nhìn Thượng Quan Khinh Yên, lại càng làm cho nàng khẩn trương, không nói nên lời, rất lâu, hắn mới cười lớn một tiếng, trêu đùa: "Ha ha ha... Lão phu mời cô nương đến, nhưng cô nương đã không có thái độ gì, chỉ nhìn chằm chằm lão phu như thế, không biết có điều gì khó xử sao?"

Nghe vậy, Thượng Quan Khinh Yên càng thêm kinh hoảng lên, lại không biết nên trả lời như thế nào, sau gáy nàng bắt đầu xuất hiện dày đặc mồ hôi.

Thượng Quan Phi Vân càng thêm tự hiểu mình đã hiểu rõ tất cả, lần nữa cùng Bách Lý Kinh Vĩ liếc nhau, tận hưởng niềm vui thú mèo đùa chuột.

Bỗng nhiên, Trác Phàm đứng dậy nói: "Yên Nhi, có phải ngươi cảm thấy chỗ không thoải mái hay không, làm sao sắc mặt khó coi như vậy? Chẳng lẽ bệnh cũ lại phát tác?" Rồi đi về phía Thượng Quan Khinh Yên, che lại sắc mặt kinh hoảng của nàng, ngay sau đó nháy mắt cho nàng.

Lập tức hiểu ý hắn, Thượng Quan Khinh Yên vội vàng thuận theo, gật đầu nói: "Vâng, biểu ca, bệnh cũ cảu ta xác thực tái phát, thân thể suy yếu, ngươi dìu ta trở về đi!"

"Há, được, lệnh bài của Kiếm Vương đại nhân đâu?"

"Ở chỗ này, cho ngươi!"

"Ừm!" Trác Phàm gật đầu, tiếp nhận tấm lệnh bài mà lúc trước Đan Thanh Sinh cho, rồi lo lắng vội vàng chạy đến trước mặt ba người, khom người dâng lên, ôm quyền nói: "Xin lỗi, xá muội từ nhỏ Ngũ Hành không được đầy đủ, chỉ có thể dựa vào đan dược mà sống, chợt có lúc phát bệnh. Bây giờ tại hạ buộc phải đưa muội ấy về, xin cáo từ trước!"

Đan Thanh Sinh gật gật đầu, thuận tay tiếp nhận thẻ bài, thản nhiên nói: "Cổ đại sư đã có chuyện quan trọng, lão phu cũng không ép ở lại, tranh thủ thời gian liệu thương cho Cổ cô nương đi!"

"Vâng!" Trác Phàm cúi đầu đáp.

Nhưng hắn chưa rời đi, Thượng Quan Phi Vân chợt nhíu mày lại, cười đùa: "Cổ đại sư, thân thể Cổ cô nương đã không tiện, không bằng lưu lại vương phủ liệu thương, được chứ? Dù sao trong vương phủ đầy đủ có các loại thuốc chữa thương, Cổ đại sư cứ thoải mái mà dùng!"

"Ách, không cần!" Trác Phàm như thể có tật giật mình, không khỏi cười rực rỡ một tiếng, khoát tay nói: "Đa tạ Vương gia hảo ý, mấu chốt là đan hoàn trị liệu cho xá muội phải luyện chế rất phức tạp, thời gian rất lâu, thực sự không nên luyện chế lúc này, tại hạ vẫn phải mau chóng mang nàng trở về thôi!"

Bách Lý Kinh Vĩ hơi híp mắt, không khỏi nhạt cười một tiếng: "Đã như vậy, chúng ta không giữ Cổ đại sư lại nữa, chỉ mong Cổ đại sư vẫn có thể chuẩn bị sẵn sàng, ba năm ngày sau, chúng ta phải tới đế đô, nhất là... cứu mạng đan dược Cổ cô nương, đại sư nhất định phải mang theo a, chứ không thể để ở một chỗ rồi đến lúc Cổ cô nương tái phát bệnh lại không có gì để chữa!"

Trác Phàm cứng đờ người thật lâu, cuối cùng xấu hổ gật gật đầu, mang Thượng Quan Khinh Yên rời đi.

Nhìn bọn họ dần dần đi xa, Đan Thanh Sinh như có như không liếc nhìn sang hai người Bách Lý Kinh Vĩ cùng Thượng Quan Phi Vân, hữu ý vô ý thì thào nói: "Cổ đại sư nói năng đàm thoại thật đầy sơ hở a!"

"Cổ cô nương có bệnh trí mạng bực này, đan cứu mạng làm sao có thể thất lạc ở chỗ trú chân? Cả phản ứng vừa rồi của bọn họ, cũng quá mất tự nhiên..."

Đan Thanh Sinh nói xong, Thượng Quan Phi Vân liền khoát khoát tay, cười to lên: "Đương nhiên mất tự nhiên, hai tân sinh thám tử, thấy ba người chúng ta, tâm lý khó tránh khỏi sẽ có cảm giác khẩn trương a. Liên tiếp phạm sai lầm, cũng dễ hiểu, ha ha ha..."

Đan Thanh Sinh giả bộ sững sờ, không khỏi cả kinh nói: "Thám tử, ngươi nói là hai người bọn họ..."

"Không sai, Trảm Long Kiếm Vương vừa mới bỏ lỡ một trò vui rồi, có lẽ ngươi không biết rõ tình hình." Bách Lý Kinh Vĩ gật đầu, trong mắt xẹt qua hai đạo tinh mang cơ trí, "Vừa rồi chúng ta đã bắt được một tên thám tử, khai ra hai người bọn họ, lần này Thượng Quan gia phái ra hai tên mật thám đến Vương phủ của chúng ta, một sáng một tối, một cao một thấp, cũng khá ổn đấy. Có điều, hình như bọn họ không biết chính mình là hai tên thám tử, không biết ai là sáng, ai là tối, ai là cao, ai là thấp, cho nên biến khéo thành vụng, bị chúng ta bắt toàn bộ, ha ha ha..."

Đan Thanh Sinh tỏ vẻ kính nể gật đầu, nhưng không phải bội phục Bách Lý Kinh Vĩ, mà là Trác Phàm, thật đúng là bị tiểu tử kia nói trúng, cho dù Bách Lý Kinh Vĩ biết thân phận của hắn, cũng không dám động đến hắn. Chỉ là không biết là bởi vì tình, hay là bởi vì ý.

Nghĩ như vậy, Đan Thanh Sinh tiếp tục hỏi: "Đã như vậy, vì sao còn muốn thả bọn họ?"

"ha ha ha..." Bách Lý Kinh Vĩ không khỏi bật cười lớn: "Một là, Cổ đại sư thật sự là nhân trung long phượng, kỳ tài luyện đan hiếm thấy trên đời, cứ như vậy mà giết thì thực sự rất đáng tiếc. Thứ hai là, lúc hỏi thăm tên thám tử thứ nhất kia, ta được biết, Cổ đại sư là bởi vì gây họa mà trốn vào Trung Châu, ngẫu nhiên gặp gỡ Thượng Quan gia, mới cuốn vào chuyện này, vốn không có liên quan lớn với Thượng Quan gia. Như thế, chỉ cần hứa cho hắn lợi lớn, để Cổ đại sư tận lực cho đế quốc, hẳn sẽ là chuyện rất dễ dàng!"

Đan Thanh Sinh gật đầu, tán đồng nói: "Xác thực như thế, nhân tài có thể làm việc cho ta, xác thực nên giữ, nhưng đã như vậy, vì sao lúc trước không trực tiếp làm rõ, để hắn đến chỗ chúng ta làm việc?"

"Nếu như làm rõ quá sớm, hắn chẳng phải thật sự thành người của chúng ta sao?" Thượng Quan Phi Vân không khỏi xùy cười.

Đan Thanh Sinh nhướng mày hỏi: "Ngươi có ý gì?"

"Ha ha ha... Trảm Long Kiếm Vương, chuyện là như vậy!"

"Cái gọi là bắt rùa trong hũ, lần này vây bắt tặc tử Thượng Quan gia, ta cần phải có người truyền tin cho ta, dẫn bọn chúng vào bẫy, một lần hành động tiêu diệt, mà người này, trừ Cổ đại sư ra thì không còn có thể là ai khác!"

"Xét thấy Cổ Nhất Phàm làm thám tử, chỉ là tân thủ, vừa mới ngươi cũng thấy đấy, tuy hắn cực lực trấn tĩnh, nhưng ở chi tiết vẫn có không ít sơ hở. Cho nên nếu chúng ta trực tiếp ngả bài với hắn, để hắn truyền tin tức giả cho Thượng Quan gia, hắn đến trước mặt những lão gia hỏa thượng quan hia kia, nhất định tâm thần khẩn trương bất định, lỗ hổng chồng chất. Còn không bằng để hắn tiếp tục làm thám tử cho Thượng Quan gia, chúng ta dụng kế phản gián. Tuy tin tức nói cho hắn vẫn là giả, nhưng hắn sẽ tưởng rằng thật, người nhà họ Thượng Quan cũng sẽ cho rằng là thật. Như thế, ngày tiêu diệt bọn chúng sẽ chẳng còn xa, cũng có thể yên tâm kế hoạch thực hiện hoàn hảo. Xong xuôi mọi chuyện, mới biến hắn thành người của mình."

Đan Thanh Sinh không khỏi tán thưởng: "Lợi hại!"

Bách Lý Kinh Vĩ nghe vậy thì mỉm cười khoát khoát tay: "Nào có, Trảm Long Kiếm Vương quá khen, tại hạ chỉ có chút lược thi tiểu kế thôi, ha ha ha..."

Đan Thanh Sinh liếc nhìn hắn, không còn gì để nói.

Lão phu không phải khen ngươi, ngươi đắc chí cái gì? Lão phu nói lợi hại là tiểu tử Trác Phàm này xác thực lợi hại, ngay cả ngươi, đường đường đệ nhất cố vấn đế quốc có mưu đồ gì, đều tính được không sai chút nào, thậm chí, lý do ngươi sẽ không giết hắn cũng bị hắn tính hết vào trong, các ngươi muốn dụng kế phản gián như thế nào, đều đã trong lòng bàn tay của hắn.

Aiz, đây thật là Lão Lang đụng phải lão hồ ly, càng âm hiểm hơn a! Chỉ là không biết lần này tiểu tử kia có mục đích gì. Có điều, bất luận như thế nào...

Đan Thanh Sinh nhìn về phía Bách Lý Kinh Vĩ, cười nhẹ lắc đầu.

Bách Lý tiên sinh, ngươi là thừa tướng đế quốc, tài năng kinh thiên động địa, lần này chỉ sợ phải chịu khổ rồi....

Một phương diện khác, vừa ra khỏi vương phủ, Trác Phàm cùng Thượng Quan Khinh Yên liền vội vàng đi đến cổ trạch, cả đoạn đường, khuôn mặt hai người đều cứng ngắc, thân thể run rẩy!

"Ngươi có sốt sắng không?"

"Có, ta rất khẩn trương!"

"Ta cũng vậy!"

Song phương tay nắm tay, cảm thụ rung động trên người đối phương. Chỉ là, Trác Phàm đang giả bộ, còn Thượng Quan Khinh Yên lại thật sợ hãi rung động...

Bình Luận (0)
Comment