Đi thêm cách xa Vương phủ một dặm, Trác Phàm quay đầu thấy không có người, mới nắm thật chặt tay Thượng Quan Khinh Yên, lắp bắp an ủi: "Không có. . . Không có việc gì, chắc bọn họ không hoài nghi chúng ta. . ."
"Có thể. . . nhưng ta vẫn còn có chút khẩn trương!" Thượng Quan Khinh Yên cũng quay đầu nhìn sau lưng, sắc mặt vẫn rất cứng ngắc, khó coi muốn chết.
Trác Phàm trợn mắt, thầm nghĩ. Dù nói thế nào, Thượng Quan Phi Vân là thúc thúc của ngươi, ngươi gặp hắn có gì mà phải sợ? Ngoại nhân như ta còn không sợ đây này!
Nhưng mà, thấy sắc mặt muội muội vẫn là có vẻ khó mà tiêu tan được, Trác Phàm không khỏi lắc đầu, chợt kéo nàng vào trong ngực, trong bả vai rộng thùng thình, nhẹ nhàng vỗ vào lưng nàng: "Như này có phải sẽ tốt hơn không? Lát nữa chúng ta còn phải trở về phục mệnh đây, ngươi cũng không thể mang sắc mặt khó coi như vậy về gặp hắn đúng không, bằng không, về sau hắn sẽ không tiếp tục giao cho ngươi nhiệm vụ quan trọng nữa đâu!"
Thực ra, Trác Phàm là sợ Thượng Quan Khinh Yên lộ ra manh mối, bị Thượng Quan Phi Hùng phát hiện. Hắn có thể giả bộ lộ ra sơ hở trước mặt bọn người Bách Lý Kinh Vĩ, là vì để bọn họ tin tưởng, mình là có thám tử non kinh nghiệm, bởi vì bọn họ sớm biết mình là thám tử, nhất định sẽ để mình truyền đạt tin tức, mình mới có thể mượn cơ hội khi hai phe nhân mã cùng chém giết nhau mà làm ngư ông đắc lợi.
Sắc mặt nha đầu này như thế, bị mấy người Thượng Quan Phi Hùng phát hiện, nhất định sẽ lên lòng hoài nghi, ngươi lộ liễu như vậy mà bọn họ không hoài nghi, thì nhất định có vấn đề. Như thế, chắc chắn sự việc ban đầu sẽ sinh ra biến cố, nhân mã song phương không biết năm nào tháng nào mới có thể chạm mặt nhau.
Không sai, Trác Phàm làm như thế, không phải vì an ủi muội muội, là vì bù đắp cho kế hoạch của đám người Bách Lý Kinh Vĩ, là kế sách dẫn quân vào cuộc, càng thêm hoàn mỹ, để người nhà họ Thượng Quan tin tưởng.
Bây giờ hắn như một sợi dây, dây dẫn nổ buộc chặt hai bên lại, cho nên phàm là nhân tố có khả năng ảnh hưởng cục diện này, hắn nhất định phải hết sức bài trừ.
Có điều, kế hoạch của hắn tà ác, tiểu muội muội làm sao có thể biết? Lại còn bỗng nhiên bị nam tử xa lạ ôm vào lòng, vỗ nhè nhẹ phía sau lưng như dỗ tiểu hài, cảm thụ bả vai rộng lớn, cảm giác hơi ngột ngạt mà thích cmn thú truyền đến, gương mặt Thượng Quan Khinh Yên liền bắt đầu nóng đỏ lên :3.
Nàng lại không chán ghét hay bài xích loại cảm giác này, thậm chí, Trác Phàm không ngừng vỗ nhẹ lưng nàng có tiết tấu, hai tay nàng lại như bị trói chặt, ánh mắt mông lung, không tự chủ được mà ôm chặt lấy Trác Phàm!
Trác Phàm không khỏi sững sờ, thân thể cứng đờ, sắc mặt trở nên cổ quái, chợt dừng tay lại, trong lòng oán thầm.
Tiểu nha đầu này, nàng làm cái gì vậy, thừa cơ giở trò lưu manh với lão tử hả? Lão tử an ủi nàng, nàng kiếm lời ở chỗ lão tử, rõ ràng lấy oán báo ân a!
May mà ý nghĩ của hắn không bị Thượng Quan Khinh Yên nghe được, nếu không Thượng Quan Khinh Yên chắc chắn phỉ nhổ hắn không thôi!
Cái gì mà ta giở trò lưu manh với ngươi, rõ ràng ngươi đùa nghịch lão nương trước, ngươi có biết hay không? ><
Cảm thụ thân thể Trác Phàm đột nhiên trở nên khác thường, thậm chí còn có phần cứng ngắc, tay hắn cũng đã dừng lại, Thượng Quan Khinh Yên trầm ngâm một hồi, cuối cùng cười khổ, hai tay lại chậm rãi thu hồi, sau đó chậm chậm tách xa Trác Phàm, gật đầu nói: "Cảm ơn, bây giờ ta cảm thấy tốt hơn nhiều rùi!"
Trác Phàm cười khan một tiếng, thấy nàng đã không việc gì, khẽ gật đầu nói: "Vậy là tốt rồi, bình thường ta cũng hay làm thế với tiểu tam tử, thấy rất hiệu quả, ha ha ha. . ." Rồi tiếp tục đi về phía trước.
Thượng Quan Khinh Yên vụng trộm liếc hắn, trầm ngâm một hồi, rồi mở miệng nói: "Vừa rồi. . . Ta thấy trước mặt ngươi ba vị đại nhân vật, ngươi rất trấn định tự nhiên, vừa nói vừa cười, cứ như đồng cấp với bọn họ, tại sao vừa rồi. . ."
Thượng Quan Khinh Yên không nói tiếp, nhưng Trác Phàm cũng biết nàng đang muốn nói gì, liền thay nàng nói ra: "Sợ đến mất mật sao?"
"Ha ha ha. . . Vừa rồi ta gượng chống thôi, nếu không, một khi bại lộ, mạng ta thì không quan trọng, nhưng tiểu tam tử thì phải làm sao bây giờ? Aizz, sư phụ ta đã từng nói, vạn vật trên đời này đều có sinh tồn chi đạo của mình. Cho dù là nhân vật nho nhỏ cũng vậy. Tuy ta nhỏ bé như con kiến, không phải người hiển quý, nhưng vì sinh tồn, từ lâu da mặt đã bị mài đến mức dày hơn cả tường thành, không tin ngươi thử sờ xem?"
Nói rồi, Trác Phàm còn cố ý đưa mặt đến gần Thượng Quan Khinh Yên, làm nàng cười khanh khách một tiếng, giận đẩy cái mặt mo của hắn ra.
Ánh mắt Thượng Quan Khinh Yên nhìn Trác Phàm lại tăng thêm rất nhiều ẩn tình, lí nhí nói: "Thực ra. . . Ngươi không phải là tiểu nhân vật gì, dù sao ngươi là luyện đan sư 11 phẩm rất hiếm thấy a. Nếu không phải có Đan Vương đại hội, ta thật không biết ngươi còn lợi hại như vậy!"
"Vậy thì có làm được gì?" Trác Phàm mỉm cười lắc đầu, "Thế giới thực lực này vi tôn, luyện đan thuật có tài giỏi đến mất, cũng chỉ là phụ trợ cho cường giả mà thôi. Tu giả Thần Chiếu cảnh như ta, tư chất lại cũng chỉ được vậy, nói ta là con kiến hôi bình thường, có lẽ không chính xác, nhưng mạnh hơn con kiến hôi, chắc cũng không được bao nhiêu!" Trác Phàm cười khổ, Thượng Quan Khinh Yên thấy bộ dáng bất đắc dĩ của hắn, trong lòng lại chợt phát lên chút ý thương yêu, không biết sao, tim nàng lại có hơi nhảy lên.
Tuy bây giờ Trác Phàm đang là hình tượng yếu ớt cặn bã, nhưng cái khí chất có thể chịu nhục, cực lực phản kháng vận mệnh, lại thật sự hấp dẫn ánh mắt nàng mlem, thật lâu nàng không dời bỏ ra được!
Không như những con em quý tộc, loại người sống sót, bò từ tần dưới lên, bền gan vững chí như Trác Phàm lại mang đến cho nàng một sức hấp dẫn lạ lắm :3.
Tuy Trác Phàm có thể vui cười giận mắng tự nhiên, có khi a dua xu nịnh, hèn mọn tới cực điểm, nhưng tất cả mọi thứ đều chỉ vì một mục đích, muốn hài tử của hắn còn được sống tiếp. Bởi vậy hắn có thể trấn định tự nhiên trước mặt những tuyệt thế cao thủ Cửu Kiếm Vương Trung Châu, hơn hẳn đám con cháu như bọn họ.
Loại tinh thần nghênh khó tiến lên như này, đã cảm động được nàng! :3
Đương nhiên, đây chỉ là cảm giác của chính Thượng Quan Khinh Yên mà thôi, trên thực tế, Trác Phàm mới là thiên sứ vẫn lạc nơi nhân gian, hoàng tộc trong quý tộc, cao thủ bực nào mà hắn chưa từng gặp, hắn phải quan tâm mấy tu giả Quy Nguyên cảnh sao?
Chỉ là, có một điều nàng đã đúng, bất kể là kiếp trước hay hiện thế. Trác Phàm đều bắt đầu từ cấp thấp nhất, từng bước một bò lên trên, cho nên thực chất bên trong hắn vĩnh viễn chôn lấy hạt giống phấn đấu tiến lên.
Hắn trải qua quá nhiều quỳnh lâu ngọc vũ cao cấp nhất, từ lâu đã hoàn toàn chướng mắt thế tục danh lợi. Thứ hắn muốn, chỉ có trở lại đỉnh phong!
Hai người rất nhanh trở lại chỗ ở của bọn họ. Nhìn cửa lớn quen thuộc, Thượng Quan Khinh Yên không khỏi nao nao, không hiểu vì sao lại thấy thất lạc, vì sao con đường này ngắn như vậy.
Thường ngày đi ra ngoài với cha con Trác Phàm, nàng chưa từng có cảm giác thời gian trôi qua nhanh như vậy, hôm nay nàng lại thấy không thể ở chung thêm chút thời gian với người này.
Nhưng mà Trác Phàm lại không có cảm tưởng gì, hắn cứ thản nhiên đi thẳng đến gõ cửa, nhưng bất chợt, Thượng Quan Khinh Yên lại hô lên: "Chờ một chút!"
"Làm sao vậy?" Trác Phàm quay đầu nhìn nàng, sững sờ hỏi.
Thượng Quan Khinh Yên trầm ngâm một hồi, cuối cùng cắn răng, chân thành tha thiết nói: "Mẫu thân. . . mẫu thân của Tiểu tam tử, thật còn sống không?"
Trác Phàm không rõ ý, nhưng sau một hồi trầm ngâm thì vẫn gật gật đầu.
"Như vậy. . . Ngươi có yêu nàng không?"
Trác Phàm khẽ run lên, trong mắt mông lung, hắn gật đầu.
Thượng Quan Khinh Yên cắn môi, không nói thêm gì nữa, chạy thẳng đến trước cửa, dứt khoát gõ mạnh vào cửa.
Trác Phàm sững sờ, không hiểu kiểu gì, nha đầu này hỏi hai vấn đề này, đến cùng muốn làm gì? Nhưng Thượng Quan Khinh Yên không nhìn hắn nữa, không nói chuyện, vẫn chỉ cúi đầu.
Rất nhanh, cánh cửa vang lên một tiếng cọt kẹt, Cổ Tam Thông buồn bực ngán ngẩm mở cửa ra nói: "Làm sao bây giờ các ngươi mới trở về, tên nam nhân kia trở về từ lâu lắm rồi!"
Nhìn thấy Cổ Tam Thông, Thượng Quan Khinh Yên như thể quên hết những phiền não, vui vẻ cười nói: "Ha ha. . . Ngươi nói biểu ca sao, về sau hắn là biểu thúc của ngươi đó, là huynh đệ với cha ngươi, ngươi không thể phỉ báng trưởng bối như vậy!" Nàng chợt giang hai tay, ôm lấy bé con mũm mĩm hồng hồng, "Đến đây nào, tiểu tam tử, để cô cô hôn cái, hì hì!"
Sau đó, nàng lại đặt Cổ Tam Thông xuống, vui sướng chạy vào hậu viện.
Cổ Tam Thông không khỏi sững sờ, mê mang nhìn về phía Trác Phàm, kỳ quái nói: "Lão cha, cô cô làm sao vậy?"
"Sao mà ta biết được?" Trác Phàm trợn mắt nói, rất nhanh lại sững sờ, vẻ mặt kỳ dị nhìn về phía Cổ Tam Thông nói: "Tiểu tam tử, ngươi vừa mới bảo nàng cái gì?"
Cổ Tam Thông giật mình, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, lẩm bẩm nói: "Cô cô a!"
"Hừ, tiểu tử thúi, diễn kịch còn coi là thật!" Trác Phàm vỗ nhẹ đầu hắn, rồi bật cười đi vào trong, lại hoàn toàn không phát hiện, ánh mắt Cổ Tam Thông hơi có vẻ nghiêm túc.
Đến đại sảnh, Trác Phàm nhìn hai bên, lại thấy rỗng tuếch, không có một người ở chỗ này, không khỏi giật mình, thầm nghĩ, làm sao vậy, người nhà họ Thượng Quan sợ sau khi thất bại sẽ bị người ta tìm đến tận hang ổ, nên chuyển di hay sao?
Đột nhiên, từng tiếng tiếng vỗ tay vang lên từ bốn phương tám hướng, chủ nhà họ Thượng Quan, Thượng Quan Phi Hùng đến bên Trác Phàm, sau lưng còn có ba vị lão giả, chính là ba vị cung phụng. Còn lại là một số cao thủ Thượng Quan gia, có tới mấy trăm người, đều mang khuôn mặt vui vẻ nhìn về phía hắn, bàn tay đập đến đỏ bừng, nhưng lại vẫn đang vỗ, không ngừng nghỉ chút nào.
Ánh mắt Trác Phàm càng trở nên mê mang, lúng túng nói: "Cữu cữu, mọi người. . ."
Thượng Quan Phi Hùng nhẹ nhàng khoát khoát tay nói: "Không cần nói gì cả, chúng ta đều đã biết rồi!"
Sau đó cao giọng cười lớn một tiếng: "Chuyện ngươi kỹ áp quần hùng, rất được Thượng Quan Phi Vân cùng Bách Lý Kinh Vĩ tín nhiệm, được tôn làm khách quý, chúng ta đã hoàn toàn biết được. Nhất Phàm, ngươi quả nhiên không làm lão phu thất vọng, thành công trà trộn vào Phi Vân vương phủ. Mà lại, tiểu tử ngươi giấu thật đủ sâu a, lại còn là luyện đan sư 11 phẩm. Sớm biết như thế, ta nên phái ngươi đi làm main mới phải, ha ha ha. . ."
Thượng Quan Phi Hùng vui sướng vỗ mạnh vào ngực Trác Phàm, cảm thấy tuổi già an lòng, kích động không thôi nói: "Nhất Phàm, bây giờ ngươi đã là anh hùng của cả Thượng Quan gia chúng ta đó!"