Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1497 - Chương 1503: Bù Đắp Địa Đồ

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1503: Bù đắp địa đồ

Nghe được Thượng Quan Phi Hùng tán dương, Trác Phàm lại vội vã khoát khoát tay, đầy khiêm tốn nói: "Ây... Không dám không dám, cữu cữu thực sự quá khen, có thể vì Thượng Quan gia mà ra sức trâu ngựa, thật sự là vinh hạnh của cháu ngoại ta, ha ha ha..."

Tất nhiên gương mặt kia lại đã cười đến nở hoa, hiển thị rõ kiểu tiểu nhân đắc chí, chỉ còn thiếu mỗi việc khắc lên mặt hắn hai chữ, đắc chí!

Thượng Quan Phi Hùng không khỏi yên lặng lắc đầu. Nhưng nơi đáy lòng lại vẫn rất vui vẻ. Tuy Trác Phàm vẫn không thay đổi tính cách phố phường, so với danh môn vọng tộc mang đầy tu dưỡng như bọn họ thì chênh lệch quá lớn, nhưng không thể phủ nhận là, lần này hắn đúng là đã lập xuống ngập trời chi công, công huân mà không người nào trong tộc có thể đảm nhiệm.

Chỉ bằng điểm này, một số chi tiết nhỏ phong nhã đã không còn quan trọng, cùng lắm thì sau này chậm rãi điều giáo lại là được. Đừng nói hắn vốn đã là luyện đan sư, dù cho hắn là một tên lưu manh nơi phố phường, không ngoài mấy năm, Thượng Quan gia vẫn có thể hắn điều giáo thành quý công tử danh môn, không nhục Thượng Quan gia gia phong!

Nghĩ như vậy, Thượng Quan Phi Hùng càng xem Trác Phàm càng thấy thuận mắt, càng xem càng ưa thích. Không chỉ là hắn, những người còn lại cũng đã có vẻ tiếp nhận được.

Ai bảo tinh anh Thượng Quan gia bọn họ đều không được chuyện, người ta lại có thể hoàn thành cho bọn họ? Người cháu ngoại này của gia chủ vì Thượng Quan gia mà xuất sinh nhập tử, lập xuống đại công lao, nếu bọn họ còn vì cái thân phận trước kia của hắn mà không tán đồng, thì thật quá là cạn lời. Dù sao, người ta đã lấy mạng để bày tỏ lòng trung thành a!

Những ánh mắt bình thường chỉ mang vẻ khinh bỉ, xem thường, giờ này khắc này đã dần dần bị hòa tan, ánh mắt nhìn Trác Phàm đều đầy sự tán đồng, có tiếng vỗ tay thậm chí vẫn chưa dừng lại.

Lúc này, một loạt tiếng bước chân vang lên, một bóng người quen thuộc từ từ đi tới sau lưng Trác Phàm, vỗ nhẹ vào vai hắn.

Trác Phàm sững sờ, quay đầu nhìn, thấy người kia không phải ai khác, chính là Thượng Quan Ngọc Lâm sớm đã về tới đây. Chỉ là, bây giờ Thượng Quan Ngọc Lâm lại không có nửa phần địch ý đối với hắn, mà hớn hở ôm ôm quyền nói: "Cổ huynh, chúc mừng chúc mừng, lập xuống công lao lớn như thế cho Thượng Quan gia, thật chẳng khác gì mở một con đường sống cho Thượng Quan gia đang tới gần tuyệt cảnh a. Đồng thời còn đền bù thiếu sót lớn cho vi huynh."

"Nếu không có ngươi thành công đánh vào trong vương phủ, lần này vi huynh thất bại, sẽ trở thành đại tội nhân của gia tộc, thật không dám tưởng tượng, dưới tình cảnh không hiểu gì về Vương Phủ, Thượng Quan gia ta sẽ có bao nhiêu cao thủ như con ruồi không đầu mà xông vào, uổng phí tánh mạng. Đại công này của Cổ huynh thật là kỳ công trăm ngàn năm hiếm thấy ở Thượng Quan gia, không biết đã cứu vãn được bao nhiêu sinh linh của Thượng Quan gia. Vi huynh ở đây, thay Thượng Quan gia cùng các tộc nhân đa tạ đại ân đại đức của Cổ huynh!"

Thượng Quan Ngọc Lâm nói rất chân thành tha thiết, mắt đầy lệ quang, vẻ mặt cảm kích, cúi người thật sâu, không khí động tình người, nghĩa cảm thiên, khiến không ít người cùng âm thầm gật đầu.

Trác Phàm lại âm thầm cười lạnh. Nếu không phải biết bản chất của tiểu tử này, chắc là hắn cũng tin lời tên này nói mất.

Có điều, ngươi đã muốn diễn trò, sao ta có thể không tiếp chiêu?

Trác Phàm khẽ híp mắt, rồi cười toe toét đỡ hắn dậy, lắc đầu nói: "Đại biểu ca thật sự là khách khí, dù sao chúng ta là châu chấu trên một sợi thừng, đều vì Thượng Quan gia mà hiệu lực, còn phân ngươi ta để làm gì? Dù ngươi chết cũng không cần phải lo, còn có ta ở đây, yên tâm đi, ha ha ha..."

Thượng Quan Ngọc Lâm đờ người ra, lại cảm thấy xấu hổ. Tiểu tử này có ý gì, trù ta chết sao?

Thượng Quan Phi Hùng nghe thế liền quát lên: "Nhất Phàm, nói vớ nói vẩn cái gì đấy, sao lại nói chuyện chết sống? Mọi người không phải đều yên ổn trở về à, đừng nói những điềm xấu!"

Trác Phàm liền khoát khoát tay, vội vàng giải thích: "Không phải, cữu cữu, ta có ý là, đại biểu ca chưa hoàn thành di chí, để ta hoàn thành..."

Thượng Quan Ngọc Lâm càng đen mặt hơn.

Con mẹ nó, còn không bằng ngươi nói lúc đầu, lúc đầu còn đỡ, bảo là nếu ta chết thì các thứ các thứ, giờ thì tốt rồi, còn xác định lão tử chết luôn, còn có cả di chí, tiểu tử này thật không muốn để cho ta sống a!

Thấy sắc mặt Thượng Quan Ngọc Lâm càng thêm âm trầm, những người nhà họ Thượng Quan chung quanh cũng không nhịn được mà che miệng nhẹ cười rộ lên, Trác Phàm có vẻ càng căng thẳng hơn, vội vàng nói: "Không phải, cữu cữu, ý ta là... Ta nói là, đại biểu ca không làm xong chuyện, nên ta thay hắn hoàn thành, cho dù hắn chết, ta cũng thay hắn làm được, để hắn chết cũng được nhắm mắt..."

Ôi ôi...Thượng Quan Ngọc Lâm thở hồng hộc, bộ ngực chập trùng, tức giận đến phổi như muốn nổ tung lên, nhưng hắn lại không thể phát tác. Bởi vì bây giờ, tất cả mọi người đều nhìn ra được, tiểu tử này đang gấp gáp, căng thẳng tới mức hồ ngôn loạn ngữ, sao hắn có thể chấp nhặt được, nếu không chẳng phải là mất hết phong độ của hắn?

Còn nữa, bây giờ tiểu tử này là đại công thần, chính hắn còn vừa nói vậy, nói đến cảm động, không chọc được, để tránh phạm nhiều người tức giận!

Có điều, cho dù bây giờ tiểu tử này nói năng bậy bạ, chắc là chính hắn cũng đang không biết hắn đang nói cái gì, lại mỗi một câu đều có thể trù hắn chết. Chẳng lẽ hắn với mình là Thiên mệnh xung đột a, làm sao cứ nhằm vào lão tử hoài vậy?

Thấy Trác Phàm càng có vẻ khẩn trương, còn muốn nói tiếp cái gì đó, Thượng Quan Ngọc Lâm khẽ vỗ trán, thực sự không muốn nghe tiếp. Thượng Quan Phi Hùng cũng hiểu vậy, vội vã khoát tay nói: "Được được rồi, ngươi không cần phải nói nữa, lão phu thay ngươi nói đi, có phải ngươi có ý là, ngươi cùng Ngọc Lâm nhất tâm đồng thể, chung gánh đại trách, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, vì gia tộc mà lập công?"

"Không sai, ta chính là có ý này!" Trác Phàm vỗ đùi đét một cái, rực rỡ cười lớn nói: "Ta chính là muốn nói như vậy, công lao của ta cũng có đại một phần của biểu ca đó, ha ha ha..."

"Cổ huynh, ngươi như vậy là quá khách khí ròi." Thượng Quan Ngọc Lâm cười xấu hổ nói.

Thượng Quan Phi Hùng nghe vậy cũng cười to lên: "Ha ha ha... tiểu tử ngươi đúng là khéo mồm khéo miệng. Rõ ràng mười phần vui, sao lại bị ngươi nói thành ủ rũ như thế? Bây giờ lão phu mới rốt cuộc biết, vì sao thời gian gần đây Yên Nhi nói chuyện không xuôi tai như vậy, nguyên lai là do đi cùng với tiểu tử thúi ngươi, bị ngươi làm cho hư a!"

"Xin lỗi cữu cữu, ta đã làm hư biểu muội, xin người tha thứ cho!" Trác Phàm lộ ra thái độ như hài tử làm sai chuyện, một chân cứ khỏa khỏa trên mặt đất, vẻ mặt ủy khuất nói.

Thượng Quan Phi Hùng thờ ơ khoát khoát tay: "Không ngại, dù sao chỉ cần tâm chính, một số chi tiết nhỏ cũng không cần quá quan tâm. Mà lại Nhất Phàm à..."

Nói tới đây, Thượng Quan Phi Hùng trịnh trọng cầm lấy tay Trác Phàm, thái độ chân thành tha thiết nói: "Lúc trước thu ngươi làm cháu ngoại, lão phu còn tưởng rằng đây là chuyện khiến lão phu hối hận nhất đời, không ngờ nhanh như vậy ngươi đã vì Thượng Quan gia mà xây lên kỳ công này. Xem ra quyết định lúc trước của lão phu không sai!"

Trác Phàm hơi sững sờ, vậy rồi, ánh mắt nhìn Thượng Quan Phi Hùng tràn ngập cảm động.

Lúc này, ba cung phụng chẳng biết xấu hổ tiếp cận đến, cười lớn nói: "Đúng vậy a, Phi Hùng, lúc đó ba người chúng ta cảm thấy cốt cách kẻ này kinh kỳ, thông minh lanh lợi, mới phái hắn đi chấp hành nhiệm vụ này, bây giờ xem ra, quả nhiên không sai, ha ha ha..."

Nhưng nghe được lời này, Trác Phàm trợn mắt, lòng đầy khinh thường. Nếu lúc trước lão gia hỏa này thật coi trọng hắn như vậy, chắc chắc sẽ không để hắn làm dự khuyết, còn phái người giám thị, bây giờ nói cái gì mà quả nhiên không sai? Hừ!

Có điều, được Thượng Quan Phi Hùng tán đồng, còn có ba vị cung phụng mạnh nhất gia tộc tán dương, mọi người còn lại cũng rất vui lòng chấp nhận Trác Phàm.

Thấy tình cảnh này, diện tích bóng đen nơi đáy lòng Thượng Quan Ngọc Lâm lại càng khuếch trương lên rất nhiều...

Về sau, qua một phen vui đùa ầm ĩ, Thượng Quan Phi Hùng mới nghiêm mặt lại, tiến vào chính đề, nhìn về phía Trác Phàm nói: "Nhất Phàm, hôm nay ngươi đã được Phi Vân vương phủ coi làm khách quý, có thu hoạch gì nữa không?"

"Cữu cữu, hôm nay ta cũng muốn đi dò xét tra vương phủ, đáng tiếc giữa chừng bị Trảm Long Kiếm Vương ngăn lại, phải trò chuyện rất lâu, cho nên..."

"Cái gì, Trảm Long Kiếm Vương, Đan Thanh Sinh, hắn cũng tới?" Thượng Quan Phi Hùng không khỏi giật mình kêu lên, sau đó liền quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Ngọc Lâm, trong mắt đều là vẻ nghi ngờ.

Thượng Quan Ngọc Lâm liền khom người bẩm báo: "Cữu cữu, ta không phát hiện có Trảm Long Kiếm Vương trong vương phủ, ta không biết việc này!"

Thượng Quan Phi Hùng gật đầu, sắc mặt bỗng dưng ngưng trở nên trọng, thở dài nói: "Một Thượng Quan Phi Vân đã khó đối phó, bây giờ lại tới Cửu Kiếm Vương, còn có thừa tướng đế quốc, Bách Lý Kinh Vĩ tọa trấn... Lần hành động này, thật sự là càng dần càng hung hiểm. Nếu không hiểu hình tình, xông vào lung tung, chỉ sợ tổn thất lần này sẽ phải lớn hơn trước rất rất nhiều a!"

Mọi người nghe thế, sắc mặt cũng đều trở nên âm trầm, khẽ gật đầu.

"Yên tâm đi cữu cữu, ta sẽ mau chóng dò xét cho rõ ràng!" Trong mắt Trác Phàm lóe lên tinh mang, hắn đầy kiên định nói, hắn không muốn hành động của Thượng Quan gia thất bại trong gang tấc, bởi vì như vậy, kế hoạch của hắn sẽ vô pháp khai triển.

Thượng Quan Phi Hùng vẫn nhíu chặt mày, trong mắt càng nhiều vẻ sầu lo: "Lúc ngươi chưa trở về, ta nghe Ngọc Lâm nói, Bách Lý Kinh Vĩ muốn chọn ra một luyện đan sư tốt để về đế đô, cái này chỉ cần vài ngày là xong việc, vương phủ lại rộng lớn như thế, ngươi có thể kịp dò xét toàn bộ vương phủ sao?"

Thế mà, Trác Phàm còn chưa lên tiếng, một giọng nữ thanh lệ lại đột nhiên vang lên: "Nhất định có thể kịp!"

Mọi người không khỏi sững sờ, quay đầu nhìn, liền thấy Thượng Quan Khinh Yên đang đi đến.

Trong mắt Thượng Quan Phi Hùng mang đầy nghi hoặc, bèn hỏi: "Yên Nhi, ngươi vừa về liền chui vào hậu viện, hỏi gì cũng không đáp, bây giờ lại chạy ra, ngươi đang làm cái quỷ gì vậy?"

"Đương nhiên là làm cái này!" Thượng Quan Khinh Yên cười hì hì nói, rồi đặt một tờ giấy lên trên bàn. Thượng Quan Phi Hùng thấy tờ giấy, không khỏi giật mình hô lên: "Đây là..."

"Bản đồ địa hình Vương phủ!" Thượng Quan Khinh Yên cười đắc ý đáp, "Lúc trước, khi Cổ tiên sinh bị Trảm Long Kiếm Vương quấn lấy, đúng lúc ta cầm thẻ bài của hắn, ta liền đi trong vương phủ một vòng, tìm hiểu tình huống. Chỉ là, những chỗ tới được đều là mấy chỗ bình thường ai cũng tới được. Mà có nơi, cho dù có thẻ bài của hắn, cũng không thể tùy ý ra vào. Hết thảy có năm nơi, ta nghĩ thứ chúng ta muốn ở một trong năm nơi này!"

Thượng Quan Phi Hùng khẽ gật đầu: "Nói cách khác..."

"Nhiệm vụ của ta là bù đắp tấm bản đồ này!" Trác Phàm mở miệng nói ...

Bình Luận (0)
Comment