Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1500 - Chương 1506: Mời Đến Vương Phủ

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1506: Mời đến vương phủ

Tiền viện, giữa một khu cây cỏ, trưng bày mấy cái ghế đá, một cái bàn đá ở chính giữa. Một lão giả tay bưng bát trà, nhẹ nhàng lắc lắc vài cái, bộ dáng dạt dào tự nhiên, chính là Trảm Long Kiếm Vương, Đan Thanh Sinh.

Đứng bên cạnh hắn là một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, cẩn thận từng li từng tí nhìn hắn, sắc mặt do dự, thỉnh thoảng vụng trộm nhìn về sau, trong mắt đầy vẻ lo lắng.

Đan Thanh Sinh giương mắt nhìn nàng, lòng dạ biết rõ, mỉm cười nói: "Cổ cô nương, không biết có việc gì gấp mà làm ngươi đứng ngồi không yên như thế? Nếu còn có việc riêng gì, cô nương cứ tự nhiên đi làm, lão phu ở chỗ này một mình chờ Cổ đại sư là được rồi!"

"Như vậy sao được chứ, nếu để Kiếm Vương đại nhân ở lại đây một mình, không có người phụng bồi, gia huynh nhất định sẽ trách tội. Nếu tiểu nữ tử có chỗ nào thất lễ, còn mong rộng lòng tha thứ, ha ha ha..." Thượng Quan Khinh Yên cứng ngắc nói, rồi lúng túng cười khẽ một tiếng, nội tâm lại đã gấp đến bốc hỏa.

Đan Thanh Sinh đột nhiên tới, làm cho nàng vô cùng bất ngờ, thật vất vả mới kéo được hắn đến chỗ này, nếu mình vừa rời đi, lão gia hỏa này đi dạo xung quanh, lại đến hậu viện, chẳng phải người của Thượng Quan gia sẽ lộ hết sao!

Vị này chính là Cửu Kiếm Vương, nếu chuyện bại lộ, tất cả đều sắp thành lại bại. Nói không chừng còn chưa tiến hành kế hoạch, bọn họ đã phải tổn thất nặng nề.

Cho nên, dù nàng đang khẩn trương muốn chết, nhưng vẫn cắn răng cố tỏ ra là mình ổn, đồng thời cảm thấy rất tức giận, đã sớm phái người đi thông báo cha hắn, làm sao còn chưa có hồi âm, đến cùng phải làm thế nào đây, lão cha à. . . .

Còn Cổ Nhất Phàm, làm sao hắn còn chưa tới? Ta sắp không chịu được nữa rồi...

Đan Thanh Sinh liếc nhìn nàng, hoàn toàn minh bạch suy nghĩ trong lòng nàng, không khỏi bật cười, thản nhiên nói: "Cổ cô nương thật sự là quá khách khí, bình thường lão phu rất tùy ý, ngươi cứ coi lão phu là lão giả bình thường mà đối đãi là được, không cần quá hành lễ ngộ, nếu không lão phu sẽ không được tự nhiên."

"Trảm Long Kiếm Vương thật sự là quá khiêm tốn, lão giả bình thường làm sao có thể so sánh được với ngài?" Thượng Quan Khinh Yên trịnh trọng nói.

Đan Thanh Sinh cười nhạt nói: "Đã như vậy, Cổ cô nương thật nguyện ý bồi lão nhân như ta... Vậy thì tốt, dù sao Cổ đại sư còn chưa đến được, không bằng cô nương bồi lão phu đi loanh quanh hậu viện đi!"

Nói xong, Đan Thanh Sinh chậm rãi đứng dậy. Thượng Quan Khinh Yên sửng sốt, vội vàng nói: "Hàn xá đơn sơ, không bì được vương phủ, coi không vừa mắt, tránh ngài lại chê cười!"

"Aiz, có cái gì? Núi không cao, có tiên thì có danh; nước không sâu, có Long thì linh nghiệm; phòng ốc sơ sài, chỉ ta đạo đức cao sang. Đường đường luyện đan sư 11 phẩm, chỗ ở của Cổ đại sư, cho dù có nát, vẫn nhất định có chỗ hơn người, ha ha ha..." Đan Thanh Sinh cười to một tiếng, không thèm để ý chút nào, sải bước vào trong viện.

Thượng Quan Khinh Yên hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, vội vã cản trước mặt hắn, sắp khóc ra: "Kiếm Vương đại nhân, hàn xá thật không coi vừa mắt, ngài cứ ở đây ngắm cảnh, vừa uống trà đi..."

"A, Cổ cô nương, làm sao sắc mặt ngươi khó coi như vậy, sẽ không phải lại phát bệnh chứ!"

"Há, đúng đúng đúng, ta lại cảm thấy không thoải mái rùi!"

"Vậy ngươi mau ăn đan dược, nghỉ ngơi cho tốt đi, không cần đi theo lão phu nữa, lão phu tự đi dạo là được, ha ha ha..." Đan Thanh Sinh khẽ vuốt chòm râu, vẻ mặt tà dị trêu đùa tiểu nha đầu này.

Thượng Quan Khinh Yên xẹp miệng, gấp đến độ toàn thân run rẩy, sắp khóc ra rồi. Làm sao đây, ngăn cũng không được.

Đúng lúc này, một tiếng cười to vang lên: "Ha ha ha... Kiếm Vương đại nhân quang lâm hàn xá, thật đúng là rồng đến nhà tôm a. Chỉ là không biết đại nhân đến đây là vì chuyện gì?"

Quay đầu nhìn liền thấy là Trác Phàm đang nhàn nhã tự đắc bước tới, dù vậy, sự xuất hiện của hắn vẫn khiến Thượng Quan Khinh Yên trở nên kích động, cứ như nhìn thấy đấng cứu thế, nàng ấp úng nói: "Biểu... Biểu ca!"

Trác Phàm mỉm cười cười một tiếng, phất phất tay nói: "Yên Nhi, bệnh tình ngươi còn chưa ổn định, về phòng trước nghỉ ngơi đi, nơi này để ta bồi Trảm Long Kiếm Vương là được!"

"Oki hihi!" Thượng Quan Khinh Yên gật đầu, nháy mắt ra dấu cho hắn, sau đó vui mừng thi lễ với Đan Thanh Sinh, rồi giống như một tù phạm vừa được phóng thích, hoan hoan hỉ hỉ rời đi.

Nhìn bóng người yêu kiều kia, Đan Thanh Sinh không khỏi xùy cười: "Ha ha ha... Tiểu nha đầu này, giống như chim chóc vừa bay ra khỏi lồng a, xem ra vừa rồi rồi thật sự là bị dọa sợ!"

"Còn không phải ngươi làm chuyện tốt, êm đẹp không thích, lại đi đùa một tiểu nha đầu làm gì?" Trác Phàm trố mắt nói.

Đan Thanh Sinh thờ ơ nhún nhún vai,: "Có thể trách ta à, có nhà ai đãi khách lại đưa khách đến trước viện, đừng nói hậu viện, đại sảnh đều không cho vào!"

"Ngươi cũng không phải không biết, nàng có thể để ngươi đến hậu viện hay đại sảnh sao? Tầng giấy mỏng này mà bị xuyên phá, sẽ chẳng có ai tốt cả!"

"Vẫn nên trò chuyện ở đây đi, tránh những người kia sợ!"

"Thế nào, bọn họ rất sợ lão phu sao?"

"Ngươi đoán xem?"

Trác Phàm bật cười: "Ngươi không thấy sao, hộ vệ mới vừa tới thông báo Thượng Quan gia kia như muốn nhảy tim khỏi lồng ngực, ngươi là Cửu Kiếm Vương Trung Châu, đột nhiên mò tới nơi này, bọn họ có thể không sợ sao?!"

Đan Thanh Sinh ngửa mặt lên trời cười to một tiếng, chậm chậm lần nữa ngồi xuống ghế, "Thượng Quan Phi Hùng thì sao? Ha ha ha... Trước kia lúc lão phu gặp hắn, hắn cũng không có khiếp như thế đảm a!"

"Trước kia hắn là gia chủ thế gia đệ nhất Đông Châu, bây giờ hắn là thám tử lẻn vào Trung Châu, thân phận có thể giống nhau sao? Trước kia gặp mặt ở Đông Châu, ngươi dám động tới hắn? Bây giờ đang ở Phi Vân Thành, hắn dám động tới ngươi sao?"

"Đúng, hôm nay ngài tới là vì..."

"Bách Lý Kinh Vĩ kêu ta tới, như ngươi sở liệu, bọn họ muốn thi kế phản gián..." Đan Thanh Sinh đầy khâm phục nói, rồi một năm một mười nói ra dự định của Bách Lý Kinh Vĩ, sau cùng còn thở dài: "Tiểu tử, ngươi đọ sức với lão hồ ly Bách Lý Kinh Vĩ này, lại không hề rơi xuống hạ phong a. Mà lại ngươi là từ một nơi bí mật quan sát toàn bộ, mặc kệ ngươi muốn làm gì, xem như đã chưởng khống đại cục!"

Trác Phàm gật đầu, nở nụ cười hài lòng: "Như vậy thì tốt, một khi hắn muốn thi hành kế phản gián, ta làm thám tử, hắn sẽ cực kỳ hào phóng với ta, đây chính là thứ ta cần, ha ha ha..."

"Tiểu hồ ly!" Đan Thanh Sinh khẽ cười nói.

Trác Phàm nhìn chằm chằm hắn, rồi hai người cùng cười to lên. Giờ khắc này, hai người đều vô tận thỏa mãn, Trác Phàm là vì kế hoạch của mình được vững bước áp dụng mà đắc ý, Đan Thanh Sinh thì là vì có thể tương trợ vong niên hảo hữu mà vui vẻ.

"Gia chủ, Cổ thiếu gia thật giỏi a, đối mặt Trảm Long Kiếm Vương thế mà có thể ứng phó được thành thạo như thế, không có cảm giác nhát gan chút nào, thật khó được. Khó trách đám người Bách Lý Kinh Vĩ đều không ra nhìn mảy may sơ hở!"

Trong một trong góc tối âm u, một đám cao tầng Thượng Quan gia đều đang yên tĩnh tiềm phục nơi này, từ xa quan sát động tĩnh của hai người. Tuy bọn họ không nghe được hai người kia nói cái gì, nhưng nhìn từ bầu không khí để phán đoán, chắc là rất hòa hợp. Điều này không khỏi làm Thượng Quan Phi Hùng hài lòng, tự hào nói: "Xem ra thu đứa cháu ngoại này thật không sai, có khí phách!"

"Gia chủ anh minh!" Mọi người nghe vậy liền vội vàng xu nịnh thổi phồng lên, chỉ có Thượng Quan Ngọc Lâm khinh thường, oán thầm, cố làm ra vẻ!

Trác Phàm cùng Đan Thanh Sinh không trò chuyện được bao lâu, cả hai lại đứng lên, lại gọi Thượng Quan Khinh Yên ra, căn dặn vài câu, rồi cùng nhau ra ngoài, các cao tầng Thượng Quan gia thấy thế lại sững sờ.

Chờ hai người đều rời đi, nơi này chỉ còn lại người của mình, Thượng Quan Phi Hùng mới mang người vội vội vàng vàng chạy tới chỗ Thượng Quan Khinh Yên hỏi: "Yên Nhi, đã xảy ra chuyện gì, Đan Thanh Sinh mang Nhất Phàm đi đâu vậy?"

"Há, là cha!" Thượng Quan Khinh Yên bị một đám đại hán xông tới làm cho giật mình, thấy là người quen, mới thở phào một hơi, rồi sắc mặt nghiêm lại, trịnh trọng nói: "Khởi bẩm phụ thân, vừa rồi Đan Thanh Sinh mời Cổ tiên sinh đi đến vương phủ, có vẻ là mười phần coi trọng hắn. Xem ra lần này, hắn sẽ có thể bù đắp tấm bản đồ kia!"

Thượng Quan Phi Hùng vỗ tay mạnh một cái, không khỏi kích động, quay người lại nói: "Vậy chúng ta có bị bại lộ hay không?"

"Gia chủ, hậu viện có kết giới che giấu khí tức của chúng ta, hắn không tới hậu viện, hẳn không bị bại lộ!"

"Vậy thì tốt, thật sự là trời cũng giúp ta!" Trong mắt Thượng Quan Phi Hùng lóe lên tinh mang, hưng phấn ra quyết định: "Các vị, vừa rồi chúng ta còn đang vì kế hoạch này có nên chấp hành hay không mà cãi lộn không nghỉ, bây giờ hoàn toàn không cần nữa. Phi Vân vương phủ coi trọng Nhất Phàm như vậy, không chú ý đến chỗ này, nói rõ bọn họ không biết sự tồn tại của chúng ta. Mà lại, vừa rồi biểu hiện của Nhất Phàm như nào, chúng ta cũng thấy rõ, hắn thân quen với Trảm Long Kiếm Vương, tin tưởng hai người kia cũng giống vậy, bọn họ nhất định buông lỏng cảnh giác, đó là cơ hội tốt ngàn năm một thuở a! Chỉ cần Nhất Phàm cầm địa đồ hoàn chỉnh trở về, chúng ta sẽ bắt đầu kế hoạch đánh bất ngờ!"

Mọi người không nói gì nữa, cùng nhau ôm quyền, hét to: "Vâng!"

Thượng Quan Phi Hùng nhếch miệng lên, nở nụ cười hài lòng, một bên, Thượng Quan Ngọc Lâm càng cười hài lòng hơn, chỉ là nụ cười này lại rất âm tà quỷ dị...

Bình Luận (0)
Comment