Lần nữa đi đến Phi Vân vương phủ, vẫn là cửa lớn khí vũ hiên ngang kia, vẫn là đám hộ vệ uy phong lẫm liệt kia.
Có vẻ như đám hộ vệ đã được thông báo trước, khi nhìn thấy Đan Thanh Sinh cùng Trác Phàm đến, tất cả đều khom người, cung kính nói: "Tham kiến Trảm Long Kiếm Vương, tham kiến Cổ đại sư, Trảm Long Kiếm Vương An Phúc, Cổ đại sư An Phúc!"
Địa vị của Trác Phàm vậy mà có thể sánh ngang với Cửu Kiếm Vương, cho dù là chính hắn đều hoàn toàn không ngờ, đây phải là coi trọng bực nào a!
Giương mắt liếc sang Đan Thanh Sinh, thấy lão đầu kia nhún nhún vai, cười nhạt dẫn đầu đi vào. Trác Phàm nhíu mày lại, rồi cũng theo sau, khóe miệng nhếch lên nụ cười thâm thúy.
Rất nhanh, đi qua một đình đài lâu các, sau đó lại tới một đại sảnh vàng son lộng lẫy, mà ở nơi đó, Bách Lý Kinh Vĩ cùng Thượng Quan Phi Vân đã ngồi ngay ngắn, có vẻ chờ đã lâu.
Vừa tiến vào đại sảnh, Thượng Quan Phi Vân đã cười lớn một tiếng, đứng dậy vui mừng đón: "Ha ha ha. . . Cổ đại sư, ngươi rốt cục đến rồi, chuyện trong phủ đều đã chuẩn bị tốt rồi chứ?"
Trác Phàm khom người, khiêm cung nói: "Phi Vân Kiếm Vương hao tâm tổn trí, hàn xá không có quá nhiều việc, phần lớn đã sắp xếp thỏa đáng, Kiếm Vương lại đích thân mời, tại hạ không dám không nghe theo, không biết Kiếm Vương có chuyện gì mà gọi ta tới vậy?"
"Aiz, đại sư nói như vậy cứ như là bị bản vương cưỡng bức thế, ha ha ha. . ." Thượng Quan Phi Vân không khỏi cao giọng cười lớn một tiếng, ngay sau đó bắt lấy tay Trác Phàm, cực kỳ thân cận nói: "Đại sư cũng sắp đi theo thừa tướng đại nhân về đế đô, lấy bản sự cùng tiềm lực của đại sư, làm thủ tịch luyện đan sư của phòng luyện đan thành ở hoàng thất, chắc chắn là chuyện trong tầm tay a. Đến lúc đó, có lẽ đại sư phải trực tiếp phụng dưỡng Bất Bại Kiếm Tôn đại nhân, có thể trở thành hồng nhân bên cạnh lão tổ tông, sợ là cho đến lúc đó, bản vương muốn gặp đại sư một lần cũng rất khó. Lúc này thừa dịp đại sư chưa rời đi, ta muốn chúng ta thân cận với nhau một phen, không uổng công ngài là người xuất thân từ lãnh địa của ta, ha ha ha. . ."
Trác Phàm gật đầu, không khỏi bật cười ôm quyền nói: "Kiếm Vương đại nhân quá khen, tại hạ thực không dám nhận!"
Hắn biết rõ, đủ loại biểu hiện lúc này của Thượng Quan Phi Vân là điển hình đốt bếp khi còn lạnh, thừa dịp ngươi còn chưa thăng chức mà rút ngắn quan hệ, chờ tới khu ngươi một bước lên trời, nhất định sẽ có hồi báo không tưởng tượng nổi.
Nhưng còn một tầng sâu hơn nữa là, Thượng Quan Phi Vân còn muốn cho hắn cơ hội thám thính tình báo, lời trước vì để không hạn chế ngươi hành động, bởi vì bản vương muốn nịnh bợ ngươi! Nếu không, rất dễ thu hoạch được tình báo, sẽ gây hoài nghi, mà bây giờ, bởi vì có quan hệ như thế, sẽ thuận lý thành chương.
Đây chắc chắn là tạo cho hắn cơ hội tìm hiểu nốt về 5 nơi mà Thượng Quan Khinh Yên đã không thể hoàn thành, nói cách khác, hắn vừa tới vương phủ, sẽ có thể coi đó là nhà mình. Bách Lý Kinh Vĩ thật đúng là hiểu rõ nhân tâm, mảy may không bỏ sót chi tiết a!
Bây giờ thì chuẩn bị cho hắn mượn cớ tìm hiểu tin tức, chuẩn bị nơi đãi khách là một lý do tốt, nếu không phải hắn hiểu được nội tình bên trong, trong tay nắm hành động tuyến của song phương, sợ rằng sẽ không có mấy phát giác.
Bách Lý Kinh Vĩ bỗng nhiên đứng dậy, cười lớn một tiếng, rồi đi đến trước mặt hai người, phảng phất như sợ Trác Phàm không ý thức được hàm nghĩa bên trong, bèn nhắc nhở một phen:: "Ha ha ha. . . Không ngờ Phi Vân Kiếm Vương luôn luôn thanh cao, bây giờ lại cũng đi học được nịnh bợ xu nịnh, thoái hóa đạo đức quá đấy!"
Tiểu tử, nhớ kỹ, từ giờ trở đi, bất kể ngươi làm gì trong vương phủ, thậm chí là tới cấm địa, Thượng Quan Phi Vân sẽ không làm gì ngươi, bởi vì hắn muốn nịnh bợ ngươi, giữ gìn mối quan hệ với ngươi, ngươi chớ có hoài nghi bên trong có âm mưu quỷ kế gì.
Lời này của hắn đã hoàn toàn xác minh suy đoán của Trác Phàm, bọn họ quả nhiên muốn chủ động đưa tình báo. Vậy mình còn rụt rè cái gì, tùy hứng đi chơi thôi!
Nghĩ như vậy, Trác Phàm thầm nở nụ cười tà dị.
Mà Thượng Quan Phi Vân có vẻ còn muốn cảnh tiếp, hắn ôm chặt vai Trác Phàm, nhìn Bách Lý Kinh Vĩ, giả vờ giận nói: "Bách Lý thừa tướng, lời này của ngươi là có ý gì? Dù nói thế nào, Cổ đại sư cũng là kỳ tài xuất thân từ lãnh địa của ta, trước khi đi, bản vương thân là người chủ trì bản địa, có làm thân với Cổ đại sư thì có sai chỗ nào? Chớ có dùng cái lập trường dơ bẩn của ngươi mà nghĩ thành bản vương, ngươi quý tài, bản vương cũng quý tài, Cổ đại sư chính là nhân tài bản vương trân quý nhất. . ."
Thượng Quan Phi Vân vừa nói hết lời, Trác Phàm liền mang ánh mắt đầy hy vọng hỏi: "Phi Vân Kiếm Vương, không biết trong vương phủ có kỳ quan dị cảnh gì không, nếu có, có thể cho tại hạ thưởng thức một chút được hong?"
Thượng Quan Phi Vân không khỏi sững sờ, ngơ ngác nhìn Trác Phàm, có vẻ còn chưa kịp hiểu thế nào. Bách Lý Kinh Vĩ cũng vậy, nửa ngày chưa tỉnh hồn lại.
Cái này. . . Dẫn ngươi đi tham quan toàn bộ vương phủ, là câu chốt mà, lão phu còn chưa đóng kịch đủ, ngươi tự nhiên lên tiếng làm gì.
Có điều, ngươi đã nói như vậy thì càng tốt, càng đỡ tốn thời gian.
Nghĩ tới đây, Thượng Quan Phi Vân cười lớn một tiếng, đưa tay mời: "Có chứ, đương nhiên là có, Cổ đại sư, mời. Nếu nói về kỳ quan dị cảnh, chỉ có phủ của bản vương mới có chỗ kỳ lạ nhất, có thể so với Lôi ngâm các của đế đô đó. Nếu ngài thấy, nhất định sẽ tán dương không thôi, suốt đời khó quên, ha ha ha. . ."
"Ồ, vậy sao, vậy ta phải đi mở mang kiến thức rồi!" Trác Phàm xoa xoa tay, hưng phấn nói, trong mắt đầy tinh mang khó có thể che giấu. Mặc kệ Thượng Quan gia và Phi Vân vương phủ muốn làm gì, nhưng mục đích thực sự của hắn vẫn chính là ở đây a.
Thừa dịp đối phương muốn thi hành kế phản gián, mình lại mang trên mình thân phận gian tế, dễ dàng được chủ gia mang tìm tới khối Kỳ Địa này, đây mới thực sự là tương kế tựu kế a, hắc hắc hắc. . .
Thượng Quan Phi Vân nắm lấy tay Trác Phàm, mười phần nhiệt tình đi ra ngoài.
Nhìn hai người dần dần đi xa, Đan Thanh Sinh không khỏi bật cười một tiếng, nhìn sang Bách Lý Kinh Vĩ đang có sắc mặt cổ quái, nói: "Bách Lý thừa tướng, tiết mục này của hai người, cứ lo lắng bị Cổ đại sư nhìn ra đầu mối rồi, bây giờ thì tốt rồi, ngươi sợ bị nhìn ra, người ta càng hồn nhiên hơn, không thèm để ý việc mình bị bại lộ thân phận, cứ thế trực tiếp tiến vào chủ đề. Aiz, sớm biết như thế, ngài cần gì phải phiền toái như vậy, dẫn hắn dạo chơi luôn không phải hơn à, haha. . ."
"Nói đúng a!" Bách Lý Kinh Vĩ cười khổ lắc đầu, dở khóc dở cười nói: "Cổ đại sư, thật đúng là tay gà mờ, không quanh co lòng vòng, trực tiếp làm bại lộ mục tiêu. Nếu không phải chúng ta đều biết rõ, không muốn bắt hắn hiện hình, bây giờ đã ném hắn vào địa lao, nghiêm hình tra tấn! Aizz, thôi thôi, ít ra thì, chắc là hành động tiếp theo của chúng ta sẽ không khiến cho hắn mảy may hoài nghi. Dù sao, hắn chỉ là luyện đan sư, mà không phải thám tử!"
Đan Thanh Sinh gật đầu nhẹ, nở một nụ cười thần bí.
Lòng dạ biết rõ? Ha ha. . . Bách Lý thừa tướng, tuy ngươi là đệ nhất cố vấn đế quốc, nhưng về tiểu tử này, ngươi lại biết được bao nhiêu đây. . .
Đan Thanh Sinh cùng Bách Lý Kinh Vĩ liếc nhìn nhau, đều cười lên một tiếng, sau đó cũng đi theo Trác Phàm.
Rất nhanh, Thượng Quan Phi Vân mang Trác Phàm tới giữa một cái sân nhỏ ở hậu đình vương phủ, mà nơi này quả thật là một bộ phận mà địa đồbị tàn khuyết.
Trác Phàm không khỏi kích động, nơi này. . . chính là một chỗ thiên địa phong huyệt khác?
Ào ào ào. . . Bỗng nhiên, từng tiếng sóng nước truyền tới. Hai mắt Trác Phàm tỏa sáng, lúc này không ngừng kích động, thân thể rung rung.
Thượng Quan Phi Vân dường như không thấy, vẫn đi trước dẫn đường. Rất nhanh, mọi người đến trước một thác nước cao 100 trượng, trông giống như Tinh Thần trượt xuống từ cửu thiên, óng ánh sáng ngời.
Có điều, nó khác các loại thác nước bình thường là, thác nước này lại không có vách núi, chỉ có vô tận dòng nước cách không rủ xuống, ngay sau đó, lại uốn lượn theo một đường, rồi bò lên trên vạn trượng không trung.
Nhìn lên tràng cảnh quỷ dị, cho dù là Trác Phàm cũng không khỏi ngẩn ngơ. Thường nói, người thường đi chỗ cao, nước chảy chỗ thấp; vậy mà ở nơi đây, tất cả mọi thứ đều không tuân theo quy luật đó.
Bây giờ, cho dù Phi Vân Kiếm Vương không nói, hắn vẫn hiểu, đây chính là một chỗ thiên địa phong huyệt mà hắn muốn tìm!
Thượng Quan Phi Vân đầy kiêu ngạo cười to lên: "Ha ha ha. . . Cổ đại sư, ta nói không sai chứ, đây chính là một chỗ thiên địa kỳ cảnh, cho dù toàn bộ đại lục đều dị thường hiếm thấy, Lang Huyên Thủy Các, vô căn phi thủy, đứng giữa hư không, không dính trần thế, nhưng lại thành hình như núi đá. Nước xây động huyệt, linh khí bức người, chính là đất lành để tu thân dưỡng tính, đột phá tu luyện, nhất là thể chất thuộc tính Thủy, càng có thể làm ít công to. Đối với việc an thần thanh tâm, nó có lợi ích lớn lao, tiếc là nơi này không phù hợp luyện đan hoặc tu hành công pháp có thuộc tính liên quan tới hỏa!"
"Nhìn ra được!" Trác Phàm gật đầu, "Nhưng dù vậy, đây vẫn là nơi tốt để tu luyện. Phi Vân Kiếm Vương có phúc địa như thế để dưỡng thân, thật là tiện sát người khác a!"
"Đâu có đâu có, đây là được thiên địa ban tặng, bản vương chiếm đoạt mà thôi, huống hồ, bản thuộc của tính vương bất hòa nơi đây, trên việc tu luyện lại không có bao nhiêu ích lợi, chỉ có thể làm nơi tu thân dưỡng tính thôi!"
Trác Phàm gật đầu, yên ổn cười nhẹ, biểu thị tán đồng!
Ông!
Bỗng nhiên, chẳng biết sao, trên cánh tay phải Trác Phàm lại đột ngột phát ra một trận hồng mang quỷ dị. Ngay sau đó, một cỗ sát khí ngập trời thình lình từ trong thác nước phát ra, trực chỉ chỗ Trác Phàm!
Trác Phàm co rụt mắt lại, không khỏi kinh hãi, bọn người cũng sững sờ.
Phi Vân vương phủ không ai muốn mạng hắn, huống chi Thượng Quan Phi Vân còn đang ở đây, ai còn dám phóng ra sát ý như thế đối với hắn. . .