Hồng mang chợt hiện, vô số bọt nước sinh ra!
Từng sóng ánh sáng liễm diễm hiện ra từ trong hư không, một đạo kiếm mang đỏ thẫm sắc bén đột ngột phóng ra từ trong nước, mục tiêu trực chỉ Trác Phàm, sát khí lẫm liệt giống như từng đạo băng trùy, còn chưa tới gần, đã đâm vào mặt hắn khiến hắn đau nhức, có loại cảm giác da thịt muốn nứt mở!
Đây là... Thánh Binh?
Trác Phàm hoảng hốt, song quyền không khỏi nắm chặt lại.
Hắn không phải lần đầu tiên nhìn thấy Thánh Binh, lần trước bị Kình Thiên Kiếm chém cho bị thương, hắn đã vô cùng cảnh giác, đây chính là thứ lực lượng mà Kỳ Lân Tí không gì không phá cũng không thể ngăn lại. Chém sắt như chém bùn, cho dù là thứ cứng rắn nhất trên đời này, cũng khó có thể đối mặt nó!
Nhất định là khí tức thánh thú trên thân hắn đã hấp dẫn thánh binh này. Mà thứ duy nhất có thể ngăn chặn nó, chỉ có Không Minh Thần Đồng. Bởi vì, những thánh binh này đều do Thiên Đế và Kiếm Đế tạo ra, đối mặt uy năng của chủ nhân, bọn chúng tuyệt đối không còn dám làm càn. Chỉ là, nếu chỉ có một mình hắn còn tốt, nhưng bây giờ chung quanh hắn còn có ba người khác, còn toàn là đại cao thủ, nếu tùy tiện trấn áp Thánh Binh, há không bại lộ thực lực của mình?
Như vậy đến đây kết thúc, tất cả mọi thứ hắn làm đều sẽ uổng phí!
Trác Phàm khẽ híp mắt suy tư, trù trừ không biết nên làm như thế nào.
Mắt thấy thanh kiếm mang đỏ thẫm đã càng ngày càng gần, lại rơi vào cảnh lưỡng nan, đồng tử bên phải đã có kim sắc lưu quang thỉnh thoảng lóe qua, tùy thời chuẩn bị bảo mệnh.
Nếu vào đường cùng, cho dù bại lộ thực lực, cũng phải giữ được tánh mạng trước Thánh Binh...
Thế mà, đúng vào lúc này, một tiếng gầm thét vang lên: "Thật can đảm, hôm nay khách quý của bản vương ở đây, ngươi ra ngoài làm gì, còn không mau lui ra?"
Quay đầu nhìn, lại chính là Thượng Quan Phi Vân.
Nghe được lời này, Trác Phàm không khỏi cười lắc đầu, mặt lộ vẻ khinh thường.
Hắn không tin, Thượng Quan Phi Vân sẽ có biện pháp ngăn cản Thánh Binh đang lên cơn bạo động. Tuy bọn họ là cao thủ Quy Nguyên cảnh, đứng ở đỉnh phong của phàm giai, nhưng cuối cùng vẫn là phàm phu tục tử, há có thể sai sử được Thánh Binh? Thần binh được cao thủ Đế cảnh tạo ra, có thể làm binh khí cho ngươi, ngươi đã có vinh dự vô cùng lớn rồi.
Ngươi không coi người ta là tổ tông mà cúng bái, lại há miệng ngậm miệng hô tới quát lui, người ta để ý tới ngươi mới là lạ. Phải biết, nó là lục phẩm Thánh Binh, không phải linh binh phổ thông, nó có tôn nghiêm riêng.
Nhưng mà, chuyện xảy ra tiếp đó lại khiến Trác Phàm sửng sốt đến há hốc mồm, thậm chí...
Thân kiếm quả nhiên đã hơi chậm lại, nó khẽ run run, đã không tiến thêm nữa, đúng là thật nghe mệnh lệnh của Thượng Quan Phi Vân.
Trác Phàm kinh hãi, chuyện này. . . Làm sao có thể?
Lục phẩm Thánh Binh thế mà thật khuất phục nhân thủ phàm giai... Đại ca à, ngài là Thánh Binh được cao thủ Đế cảnh chế tạo, không phải tầm thường, làm sao lại đọa lạc như thế, sao lại nghe Quy Nguyên cảnh chỉ huy?
Tôn nghiêm của ngài đâu, kiệt ngao của ngài đâu, chẳng lẽ bởi vì vẫn lạc trần thế, thì vứt bỏ tất cả hay sao?
Trác Phàm run rẩy, ngơ ngác nhìn thanh kiếm, lại nhìn sang Thượng Quan Phi Vân, sắc mặt phức tạp, lúc trước hắn có thể thu phục Kình Thiên Kiếm, là phải lấy bản mệnh Huyết Anh thay đổi kiếm hồn, mới bỏ được vào trong túi.
Nhưng bây giờ, có vẻ như Thượng Quan Phi Vân làm càng triệt để hơn, hàng phục được luôn cả kiếm hồn kia, khiến nó nguyện ý quy thuận hắn.
Nhưng mà, Thánh Binh bực này lại dễ dàng hàng phục sao? Thậm chí còn vi phạm mệnh lệnh truy sát thánh thú của Thiên Đế, thứ là nguyên nhân làm cho nó sinh ra đời.
Trác Phàm không hiểu, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc, ngơ ngác đứng một chỗ.
Thượng Quan Phi Vân giương mắt nhìn hắn, cho là hắn bị dọa sợ, không khỏi lớn tiếng cười một tiếng, ôm quyền nói: "Ha ha ha... Cổ đại sư, xin lỗi xin lỗi, kiếm này chính là chí bảo Đông Châu của ta, Thiên Thần Kiếm, cần nơi có nhiều linh khí uẩn dưỡng. Cho nên ta đặt nó bên trong Lang Huyên Thủy Các, lại thêm Thánh Linh Khoáng cung cấp tu dưỡng, nó không như linh binh tầm thường, Thần binh rất có linh tính, ngoại nhân khó có thể thân cận nó. Lần này chắc là cảm nhận được khí tức người sống, nên giật mình, đột nhiên xông ra, đã làm đại sư kinh hãi, mong đại sư rộng lòng tha thứ!"
"Đâu có đâu có, hôm nay có thể may mắn được tận mắt thấy thần binh Đông Châu, Trùng Thiên Kiếm, là vinh hạnh của tại hạ mới đúng, ha ha ha..." Trác Phàm cười nhạt đáp.
Thượng Quan Phi Vân cùng Bách Lý Kinh Vĩ nhìn nhau, đều ngầm hiểu gật đầu, cười tà dị.
Vị trí của Trung Thiên Kiếm đã được tiết lộ, giờ chỉ còn chờ đối phương đến cửa là được, hừ hừ hừ...
Ông! Nhưng mọi người lập tức phải thu hồi nụ cười trên mặt, bởi vì, một rung động không gian lại lần nữa xuất hiện từ kiếm khí màu đỏ kia. Ngay sau đó, Trùng Thiên Kiếm đúng là không tiếp tục để ý mệnh lệnh của Thượng Quan Phi Vân, lần nữa hung ác vọt tới Trác Phàm, cỗ sát ý ngút trời, không gì so sánh nổi áp thẳng tới mặt Trác Phàm, khiến hắn khí tức trì trệ, sắc mặt lập tức trắng lên.
Thượng Quan Phi Vân kinh hãi trợn to mắt, không ngờ loại chuyện này lại lần nữa phát sinh, hắn tức giận hét lớn: "Trùng Thiên Kiếm, mau dừng lại, đây là khách quý của bản vương!"
Đinh! Trùng Thiên Kiếm phát ra tiếng vang thanh thúy, phảng phất như cự tuyệt, vẫn không trì trệ mà phóng tới Trác Phàm, sát ý trên thân kiếm càng thêm nồng đậm hơn rất nhiều!
"Đáng chết, bản vương kêu ngươi dừng lại, không nghe thấy sao?"
Trên mặt Thượng Quan Phi Vân rốt cục xuất hiện vẻ giận dữ, hắn khép hai ngón tay lại, vung tay lên, một đạo kiếm khí chí cường bắn vào thân Trùng Thiên Kiếm.
Đoàng! Giống như sấm sét nổ vang, xé không liệt địa, cương áp cường đại phảng phất như sóng xung kích tán đi bốn phương tám hướng, trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ Phi Vân vương phủ, vang lên tiếng đinh tai nhức óc.
Hộ vệ trong Vương phủ chợt nghe tiếng vang như thế truyền tận vào đáy lòng, tất cả đều gấp gáp bịt lỗ tai, đau đầu muốn nứt, từng tia máu tươi không ngăn được chảy ra từ thất khiếu, ó người thực lực thấp còn bị chấn choáng tại chỗ, số lượng không ít.
Mà những cao thủ Dung Hồn Quy Nguyên cảnh của vương phủ còn như vậy, hai người Trác Phàm cùng Bách Lý Kinh Vĩ cách tiếng vang gần như thế thì càng kinh khủng. May mà Đan Thanh Sinh tay mắt lanh lẹ, cấp tốc cản trước người bọn họ, một tay vung lên, một cơn gió xẹt qua, tiêu tán hầu hết dư âm cường hãn.
Nhưng dù vậy, Trác Phàm vẫn không khỏi rung động, trong mắt đầy vẻ kinh dị nhìn dị cảnh phía trước, hắn không phải hoảng sợ, mà là cả kinh. Bởi vì Trùng Thiên Kiếm, đúng thật là bị Thượng Quan Phi Vân một chỉ kiếm cương này chế trụ, thân kiếm đứng yên một chỗ, run rẩy, không thể động đậy!
Chuyện này. . . Làm sao có thể?
Trong lòng Trác Phàm lần nữa hò hét. Phải biết, uy lực của thánh binh này mạnh cỡ nào, chỉ một đạo kiếm khí của nó đã xuyên thủng thân thể Kỳ Lân Tí thì có thể hiểu, vậy mà, nó lại bị một đạo kiếm cương của một người khác vây khốn.
Chẳng lẽ, lược lượng từ kiếm cương kia đã vượt qua uy lực của thánh binh này?
Nhưng. . . thật khó mà tin được a, đây chính là thần binh được cao thủ Đế cảnh tạo ra. Mà lại, dù không phải cao thủ Đế cảnh thân tạo, đó vẫn là lục phẩm Thánh Binh, sẽ không yếu như thế a, lại bị một phàm nhân bóp chặt?
Nhưng sự thật chính là vậy, đệ nhất cao thủ Đông Châu này, Phi Vân Kiếm Vương, quả thật có thực lực khống chế Thánh Binh, hoàn toàn khác biệt Trác Phàm đầu cơ trục lợi, dùng thần thông Thiên Đế vây khốn Thánh Binh!
Ong ong ong... Tiếng ngâm khẽ không ngừng truyền ra, Trùng Thiên Kiếm không ngừng run rẩy, giằng co trong hư không, nhưng rất hiển nhiên, nó có vẻ đã rất bất lực.
Hai ngón tay của Thượng Quan Phi Vân vẫn giữ nguyên vị trí, hừ nhẹ: "Yên được chưa, yên rồi thì hảo hảo trở về uẩn dưỡng, đừng có ra ngoài quấy rối, làm khách quý của bản vương kinh hãi!"
Nói rồi, Thượng Quan Phi Vân hơi vung tay, đùng một tiếng, Trùng Thiên Kiếm bị một cỗ cự lực bắn ngược trở về. Lăng không đảo ngược mấy vòng, lần nữa ẩn vào trong nước, từ thác không còn chút khí tức nào.
Trác Phàm thở dài ra một hơi, rồi sâu sắc nhìn Thượng Quan Phi Vân, âm thầm tán thưởng. Không hổ là đệ nhất cao thủ Đông Châu, quả nhiên thực lực thâm bất khả trắc!
Thượng Quan Phi Vân quay người ôm quyền, đầy áy náy nói: "Cổ đại sư, các vị, xin lỗi, vừa rồi không biết thần kiếm nổi điên cái gì, quấy nhiễu các vị, đã làm mọi người mất nhã hứng, mong các vị rộng lòng tha thứ!"
Bách Lý Kinh Vĩ cười lớn một tiếng: "Nào có chi, phần lớn Thần binh tính nết quái dị, xem ra là hôm nay chúng ta tới bất ngờ, chọc vào Thiên Thần Kiếm, chúng ta là người có lỗi mới đúng. Mà lại, nếu không phải có chuyện như hôm nay, chúng ta nào có thể may mắn chứng kiến Phi Vân Kiếm Vương đích xuất thủ, thật là được mở rộng tầm mắt. Trùng Thiên Kiếm kình của Phi Vân Kiếm Vương thật sự là càng ngày càng thâm hậu a, ha ha ha..."
"Thừa tướng đại nhân chớ có giễu cợt ta, lần này quấy nhiễu các vị, quả thật là lỗi lầm lớn của bản vương! Nhất là Cổ đại sư, đã để ngài chấn kinh rồi. Thôi vậy, đúng lúc phòng nghĩ đã chuẩn bị tốt cho đại sư, hay là đại sư tạm trở về phòng nghỉ ngơi trước, ngày mai bản vương lại đưa đại sư dạo chơi!"
Trác Phàm cúi đầu, sắc mặt xác thực khó coi, nhưng vẫn cố gắng cười nói: "Kiếm Vương đại nhân khách khí rồi, đã như vậy, tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh, ngày mai chúng ta lại nói chuyện sau!"
Nói xong, hắn lần nữa cúi đầu bái hạ, Đan Thanh Sinh nhân cơ hội nói: "Để ta đưa Cổ đại sư trở về phòng nghỉ ngơi!"
Hai người Bách Lý Kinh Vĩ không nghi ngờ gì, thản nhiên gật đầu.
Chờ đến khi hai người Trác Phàm biến mất, Bách Lý Kinh Vĩ mới nhìn sang Thượng Quan Phi Vân, oán giận nói: "Phi Vân Kiếm Vương, bản tướng chỉ muốn ngài tiết lộ Trùng Thiên Kiếm ra cho Cổ đại sư, để hắn bù đắp địa đồ, sao ngài lại làm quá như thế, trông Cổ đại sư bị dọa đến như nào kìa, hắn chỉ là tu giả Thần Chiếu cảnh. Nếu có chỗ sơ suất, ngài kêu bản tướng phải thay đổi kế hoạch như nào mới bắt được đám tặc tử, đây còn là nhân tài có cơ hội trèo lên vị trí luyện đan sư đệ nhất đại lục, ngài kêu ta đi đâu tìm được người thứ hai như vậy?"
"Bách Lý thừa tướng, đây không phải do ta làm mà!" Thượng Quan Phi Vân nghe thế cũng cau mày nói.
Bách Lý Kinh Vĩ không khỏi sững sờ nói: "Không phải ngươi làm, vậy còn có thể là ai? Toàn bộ Phi Vân vương phủ, chỉ ngươi mới có thể chỉ huy Trùng Thiên Kiếm mà!"
"Đúng vậy a, trách thì trách ở chỗ này!" Thượng Quan Phi Vân thở dài: "Chúng ta muốn dẫn hắn tới du lãm Lang Huyên Thủy Các, thừa cơ đưa cho hắn xem qua Trùng Thiên Kiếm một phen là được, nhưng mà chẳng biết sao, kiếm này lại tự mình lao ra, muốn giết Cổ đại sư. Mà lại sát ý còn nồng đậm như thế, mệnh lệnh của lão phu cũng không nghe. Loại tình huống này, trước đó chưa từng có a!"
Bách Lý Kinh Vĩ nghe vậy liền nhíu mày trầm ngâm, suy đoán: "Chẳng lẽ... Thật là bởi vì nhìn thấy người sống, mới xuất hiện địch ý?"
"Trong vương phủ có thiếu gì người sống, nhưng mà có bị Trùng Thiên Kiếm truy sát đến triệt để như hôm nay đây, đến cùng đã xảy ra chuyện gì vậy chứ?"
Thượng Quan Phi Vân nhẹ hít một hơi, vẻ mê mang trong mắt lại càng sâu...