Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1503 - Chương 1509: Thánh Binh Kiếm Đạo

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1509: Thánh Binh kiếm đạo

Trong hậu viện vắng vẻ, hai nhân ảnh một già một trẻ sóng vai bước đi, là Trác Phàm và Đan Thanh Sinh.

Quay đầu thấy đằng sau không có người, Trác Phàm mới lộ vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn về phía Đan Thanh Sinh, hỏi ra nghi ngờ trong lòng: "Đan lão, vừa rồi tại sao Trùng Thiên Kiếm lại bị Thượng Quan Phi Vân dễ dàng chế trụ như thế? Trước kia ta bị Kình Thiên Kiếm đuổi giết, uy lực tuyệt đối khó có thể cản!"

"Bởi vì từ nhỏ hắn sớm chiều ở chung với kiếm kia, tất nhiên hiểu tính nết kiếm kia!" Đan Thanh Sinh thản nhiên đáp.

Trác Phàm càng thêm nghi hoặc: "Lời ấy có ý gì?"

"Tiểu gia hỏa, ngươi cảm thấy Thần binh 5 châu sẽ trở thành Thần binh trấn châu, khiến các đại thế lực ngấp nghé, là vì cái gì?"

Trác Phàm chuyện đương nhiên nói: "Ngũ đại Thần binh uy lực kinh người, chém sắt như chém bùn, tay cầm Thần binh, có thể lấy một chọi mười, vượt cấp giết người không thành vấn đề, trở thành Thần binh trấn châu có gì lạ đâu?"

"Ha ha ha... sai rồi, nếu chỉ là như thế, Thần binh sẽ chỉ là một thứ vũ khí sắc bén hơn bình thường thôi, sao có thể khiến toàn bộ cao thủ đại lục bái phục? Bất Bại Kiếm Tôn sao lại ước với nó? Còn Song Long Viện, ngươi đại khái còn chưa vào. Ha ha... Ngươi có biết vì sao chín tông Tây Châu lại trăm phương ngàn kế đưa đệ tử mình vào được Song Long Viện bồi dưỡng không?"

"Không phải bởi vì Song Long Viện độc chiếm Thánh Linh Khoáng sao? Thánh Linh Khoáng có thể nhanh chóng bồi dưỡng được đệ tử kiệt xuất, bảo vệ Tây Châu, bảo vệ lợi ích của Tây Châu, chẳng lẽ còn có nguyên nhân khác?"

Đan Thanh Sinh gật đầu nói: "Có thể nói như vậy, ngươi phải biết, tuy Thánh Linh Khoáng có linh khí nồng đậm, có công năng tẩy tinh phạt tủy, có thể nâng cao thể chất, cao thủ chân chính quan trọng nhất là cái gì? Là nơi này, ha ha ha..."

Nói tới đây, Đan Thanh Sinh chỉ chỉ đầu mình.

"Đầu?" Trác Phàm thốt lên.

Đan Thanh Sinh trợn mắt: "Nếu bàn về đầu óc, rất nhiều mưu sĩ có cái đầu tốt hơn tu giả nhiều, giống như Bách Lý Kinh Vĩ, hay tham mưu của các đại đế quốc, mưu trí đều không kém tu giả, thậm chí còn hơn, vì sao Song Long Viện không chiêu mộ bọn họ?"

"Vậy ngài có ý là..."

"Ngộ tính!"

"Tu giả cảm ngộ thiên địa, bất kỳ công pháp vũ kỹ gì đều cần ngộ tính, mới có thể tu hành. Cùng một chiêu thức, người ngộ tính cao và thấp khi xuất ra sẽ hoàn toàn khác biệt, cho dù bọn họ cùng một tu vi. Mỗi lần Song Long Viện tổ chức Song Long hội, thực là đang tìm người có ngộ tính cao từ các tông. Cho nên ngươi sẽ phát hiện, không phải người có thực lực cao thì có thể vào Song Long Viện. Tuy người có ngộ tính cao, phần lớn đều có thực lực cao, nhưng vẫn có ngoại lệ, lần kia ngươi tham gia Song Long hội, trận thức của bốn nữ oa kia, theo lý mà nói thì không tính là quá mạnh, nhưng vẫn được chiêu mộ vào, chính là vì lý do này, trận thức đó xác thực ẩn chứa thiên địa chí lý, bốn nữ oa có giá trị để bồi dưỡng!"

Trác Phàm ồ lên một tiếng, nhưng mà Đan Thanh Sinh nhắc tới mấy người Sở Khuynh Thành, lại động đến chỗ đau của hắn, hắn thở dài một hơi, nhưng rồi rất nhanh, hắn lại giữ vững tinh thần, tiếp tục nói: "Vậy nó có quan hệ gì với ngũ đại Thần binh?"

"Đương nhiên là có quan hệ!"

"Ngũ đại Thần binh có thể mở ra tâm trí cho con người, giúp người lĩnh ngộ công pháp vũ kỹ càng mạnh. Ngươi phải chú ý, đây là lĩnh ngộ, mà không phải tập được. Nói cách khác, đây không phải là ngọc giản truyền thụ, mà là quá trình từ không tới có, cũng cần ngộ tính, người có ngộ tính thấp, căn bản khó có thể lý giải được thiên địa đại đạo, không có khả năng tạo ra chiêu thức thuộc về mình."

"Giống như song sinh thần hồn của lão phu, Trảm Long Kiếm kình, đều là được lĩnh hội ra phía dưới Kình Thiên Kiếm, trong 5 châu, thực lực của mỗi cao thủ mạnh nhất gần như đều tới từ cảm ngộ dưới thần kiếm. Tất nhiên có mạnh có yếu, mà khác nhau ở chỗ ngộ tính cao hay thấp mà thôi, kẻ nổi bật nhất chính là Bất Bại Kiếm Tôn, Bách Lý Ngự Thiên, lão quái vật đó, Bá Thiên kiếm đạo của hắn đã xuất thần nhập hóa, người thường có thể so sánh, những cao thủ còn lại không phải đối thủ. Nhưng hắn vẫn không yên lòng, sợ có người ngộ ra kiếm đạo còn mạnh hơn hắn từ những Thần binh còn lại, cho nên..."

Trác Phàm không khỏi kinh hãi, thậm chí không nghe được Đan Thanh Sinh nói gì sau đó. Bởi vì hắn vừa phát hiện một bí mật trọng đại, ngũ đại Thánh Binh không chỉ là lục phẩm Thánh Binh tạo ra để truy sát Thánh Thú, mà bên trong đó còn bao hàm kiếm đạo của Kiếm Đế. Nói cách khác, những tu giả phàm giai này đang thông qua Thánh Binh, lĩnh hội kiếm đạo của Kiếm Đế!

Khó trách... Khó trách Thượng Quan Phi Vân có thể tuỳ tiện chế trụ Trùng Thiên Kiếm, chắc hẳn đã lĩnh hội được rất nhiều kiếm đạo từ Trùng Thiên Kiếm, lĩnh ngộ được bí quyết ngự sử Trùng Thiên Kiếm!

Giờ khắc này, hắn lại nghĩ tới đại cung phụng Thiên Hành Tông, Hành Thiên Kiếm, Tiếu Vân Sơn, người kia dường như chỉ lĩnh hội từ Kình Thiên Kiếm ba ngày, đã phương thành tuyệt học của riêng bản thân, Hành Thiên Kiếm.

Chỉ là, so với những kẻ có ngộ tính cực cao như Thượng Quan Phi Vân hay Đan Thanh Sinh, lại còn là sống từ nhỏ với Thánh Binh, hắn cũng chỉ được tiếp xúc với Thánh Binh trong thời gian rất ngắn, ngộ tính không so nổi những người này.

Nhưng dù vậy, uy lực của Hành Thiên Kiếm vẫn cực kỳ kinh người, có thể được coi là một tuyệt học khoáng thế!

Càng không nói đến mấy kẻ có thể được cả ngày ngộ đạo bên cạnh Thánh Binh. Có thể nói, Thượng Quan Phi Vân cùng Đan Thanh Sinh gần như trực tiếp lĩnh ngộ đại đạo của Kiếm Đế, thực lực tất nhiên không giống bình thường!

Trác Phàm đã không thể khinh thị những cao thủ đỉnh cấp phàm giai này nữa, bởi vì từ một loại ý nghĩa nào đó, công pháp bọn họ tu luyện đến từ Thánh Vực, mà lại toàn là tâm đắc của cao thủ Đế cấp!

Chợt, sắc mặt Trác Phàm bỗng trở nên ngưng trọng, hối hận không thôi. Trong hai năm qua, Kình Thiên Kiếm luôn ở bên cạnh hắn, tuy thay kiếm linh, nhưng đại đạo Kiếm Đế còn chất chứa trong đó, thế mà hắn không đi lĩnh hội một hai, thật sự là quá lãng phí.

Trước kia hắn không thông kiếm đạo, không muốn đi tập luyện, là bởi vì hắn cảm thấy nơi này căn bản không có ai đủ tư cách truyền thụ cho hắn. Nhưng bây giờ thì khác rồi, sao mà hắn lại có thể lại bỏ qua cơ hội này?

Chỉ là, những thứ này chỉ có thể tính sau thôi, việc cấp bách bây giờ vẫn là phải hoàn thành nhiệm vụ đã.

Nhìn Trác Phàm ngưng mày khổ tư, rất hiển nhiên không nghe được lời gì từ mình, Đan Thanh Sinh nói: "Tóm lại, chính ngươi cẩn thận là hơn, Thần binh ở đâu đều được coi là trân bảo, Thượng Quan gia muốn cầm lại Trùng Thiên Kiếm, không chỉ vì nó sắc bén dị thường, có thể đỡ được Bất Bại Kiếm Tôn phần nào, còn bởi vì nó gánh vác trách nhiệm bồi dưỡng cao thủ tộc nhân. Điểm này, bốn châu còn lại cũng giống vậy. Nếu ngươi dám có ý đồ với Thần binh, thì không chỉ là Thượng Quan Phi Vân, mà Bách Lý Kinh Vĩ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

"Ừm, ta hiểu, ta sẽ xử lí cẩn thận!" Trác Phàm gật đầu cười nhạt.

Đan Thanh Sinh gật đầu. Hắn biết Trác Phàm là người thông minh, có suy tính riêng, nhất định sẽ không hành động mạo hiểm, hắn vừa rồi chỉ là hơi chút nhắc nhở lại mà thôi.

Sáng sớm ngày thứ hai, bọn người Thượng Quan Phi Vân đúng hẹn tới chỗ Trác Phàm, một là vì an ủi hắn, hai là dẫn hắn hoàn du các nơi trong vương phủ, cho hắn cơ hội bù đắp địa đồ.

Trác Phàm tất nhiên không khách khí, tận khả năng sử dụng thân phận mật thám của mình, dò xét kỹ càng toàn bộ vương phủ. Có cái gì không hiểu cứ việc đặt câu hỏi, có chỗ nào ẩn nấp, không khách khí chút nào mà hỏi thẳng ra, chỉ còn thiếu mấy câu kiểu như trong phòng ngủ của Thượng Quan Phi Vân có hang chuột hay không.

Đối mặt một loạt các yêu cầu vô sỉ của Trác Phàm, bọn người Thượng Quan Phi Vân chỉ có thể giả bộ như vô ý thức, hỏi gì đáp nấy. Đồng thời đều cảm thấy bất đắc dĩ, đây là thám tử kiểu méo gì vậy, thời gian thủ vệ thay quân mà cũng hỏi ra được, ngươi coi đám người lão phu bị ngu sao? Cho dù lúc đầu không biết ngươi là thám tử của Thượng Quan gia, sau khi nghe mấy vấn đề này của ngươi, kẻ ngốc cũng phải biết a.

Rồi rất nhanh, Thượng Quan Phi Vân mới ý thức được, không phải Trác Phàm có dám hỏi vấn đề hay không, mà chính là có vấn đề để hỏi hay không.

Trác Phàm lại càng thêm vô sỉ hỏi: "Không biết vương phủ có chỗ chạy trốn hay mật đạo gì gì đó không nhở?"

Có mật đạo có thể nói cho ngươi sao? Thượng Quan Phi Vân há hốc mồm, nhưng chỉ có thể cười nhạt: "Ha ha ha... Cổ đại sư nói gì vậy, Phi Vân vương phủ sao có thể có mấy thứ như vậy? Còn nữa, ngài hỏi cái này làm gì?"

"Chạy chứ còn làm gì nữa!" Trác Phàm hùng hồn nói: "Nghe nói trước đó không lâu vương phủ bị thích khách xâm nhập, nếu bọn chúng lại đến lần nữa, ta cũng phải chạy chứ!"

Thượng Quan Phi Vân không khỏi sững sờ, lòng đầy nghi hoặc, đề tài này đối với hắn hẳn là điều kiêng kỵ a, làm sao lại thống khoái hỏi ra như vậy? Chẳng lẽ hắn không sợ làm cho ta lên lòng nghi ngờ sao?

Còn Bách Lý Kinh Vĩ lại rõ ràng một việc khác, vị Cổ đại sư này cũng không phải quá gà mờ a, thế mà lại thăm dò đến tận việc này, bèn nói: "Phi Vân vương phủ có Kiếm Vương làm chủ, bất luận kẻ xấu nào cũng không dám tới đây quấy rối. Huống hồ rất nhanh chúng ta cũng phải hồi đế đô, thương thế của thái tử rất nặng nề, còn cần Cổ đại sư mau chóng cứu chữa!"

Bách Lý Kinh Vĩ rất rõ ràng, chỉ có một nghĩa là, ta là vì thái tử mà đến, không rảnh ở lại nơi này xen vào chuyện bao đồng, các ngươi làm sao thì làm, xông vào Vương phủ cũng kệ cá ngươi, dù sao ta sắp phải đi rồi.

Trác Phàm gật đầu cười nhạt.

Qua bốn năm ngày, Trác Phàm bù đắp địa đồ. Chỉ là, hắn lại không muốn giao bộ địa đồ hoàn chỉnh này cho Thượng Quan gia! Đơn giản là Trùng Thiên Kiếm cùng Lang Huyên Thủy Các đều nằm một chỗ, bọn họ xung đột mục tiêu. Hắn muốn có nhiều thời gian hành động, nhất định phải chuyển chiến trường của Thượng Quan gia và Thượng Quan Phi Vân qua nơi khác...

Bình Luận (0)
Comment