Ồ!
Thượng Quan Khinh Yên do dự một lúc, không biết nên trả lời như thế nào. Vốn nàng muốn nói vài lời tử tế nói về Trác Phàm, để mọi người có ấn tượng tốt với hắn một chút, khi hai bên gặp nhau cũng dễ cầu xin cho hắn hơn.
Nhưng bây giờ, còn chưa đợi nàng nói gì, phụ thân nàng trực tiếp cắt lời, hỏi nơi hắn ở. Như vậy, khi hai người trực tiếp chạm mặt, chẳng khác nào hai sao Hỏa va chạm nhau, trực tiếp nổ tung.
Chuyện này nên làm thế nào cho phải đây?
Mày Thượng Quan Khinh Yên nhíu thật sâu, do dự không biết nên làm thế nào mới tốt. Thượng Quan Phi Hùng thấy vậy, kỳ quái hỏi: "Thế nào, con không biết sao? Hắn đưa con trở về, đi rồi hay còn ở đây?"
"Phụ thân, lúc nữa xin người nhất định phải tỉnh táo, khi gặp hắn nhất định phải từ từ, có lẽ hắn làm như vậy cũng có nỗi khổ tâm."
Thượng Quan Khinh Yên khổ sở, lúng túng dàn xếp thay Trác Phàm. Thế nhưng lời nàng lời vừa nói ra, Thượng Quan Phi Hùng lập tức hiểu rõ hết thảy, bình tĩnh nói: "Nói như vậy, hắn ở bên ngoài chờ sao? Có ai ở cùng hắn không?"
"Khi bọn con trở về, có hai tộc nhân của gia tộc chờ đợi bên ngoài..."
"Hỏng rồi!"
Thượng Quan Khinh Yên nói còn chưa xong, Thượng Quan Phi Hùng đã oán hận đập tay, vội vàng đi ra ngoài, trưởng lão cung phụng cùng ba vị chí cường cung phụng, cũng vội vàng theo sát.
"Hỏng bét, đám người tuổi trẻ này đụng nhau, không đánh mới lạ. Tên Cổ Nhất Phàm kia..."
Mày Thượng Quan Phi Hùng nhíu chặt , vẻ mặt ngưng trọng, Thượng Quan Khinh Yên thấy vậy, không khỏi mừng thầm, hớn hở nói: "Phụ thân, cha quan tâm đến an nguy của Cổ tiên sinh sao? Vậy quá tốt, cha không hận hắn, cha yên tâm đi, hai tộc nhân chúng ta con đã nói chuyện qua, bọn họ sẽ không động thủ với Cổ tiên sinh, chỉ đợi phụ thân ra ngoài xử lý!"
"Ta lo lắng cho hắn cái rắm."
Thế nhưng Thượng Quan Khinh Yên vừa dứt lời, Thượng Quan Phi Hùng đã nhịn không được chửi ầm lên. "Mấy ngày nay chúng ta vẫn luôn tra xét tên súc sinh Ngọc Lâm kia, mới biết được, thì ra hắn bị Cổ Nhất Phàm dùng một chiêu xử lý. Người mạnh như thế, hai tên tiểu tử bên ngoài ai có thể là đối thủ của hắn? Một khi chiến, tên tiểu tử kia làm thịt bọn họ thì phiền phức. Người nhà họ Thượng Quan, sao có thể để người ta làm nhục ba lần bốn lượt như vậy?"
Thượng Quan Khinh Yên co đầu rụt cổ, le lưỡi đáng yêu, lẩm bẩm nói: "Con đã dặn dò hai người bọn họ, mà Cổ tiên sinh cũng không vô duyên vô cớ gây sự..."
"Dặn dò? Con cảm thất người trẻ tuổi bây giờ sẽ nghe lời dặn dò của tiểu nha đầu con sao?"
Bất đắc dĩ thở dài, Thượng Quan Phi Hùng cười khổ, lắc lắc đầu: "Tuy nói người trẻ tuổi có tinh thần phấn chấn là chuyện tốt, nhưng tinh thần phấn chấn quá chỉ bị thua thiệt mà thôi. Nhị trưởng lão, hai người bên ngoài kia là đệ tử của ngươi đúng không, một lúc nữa có xảy ra chuyện gì, cũng không cần thiết tức giận, đợi ta tra rõ ý đồ của tiểu tử kia rồi nói."
Một lão giả bước lên phía trước, liên tục không ngừng gật đầu: "Gia chủ yên tâm, lão phu tu hành nhiều năm, tâm tính đã ma luyện đến lô hỏa thuần thanh, ngài còn không hiểu sao?"
Ha ha ha... Đúng vậy, lão phu cũng vì quá hiểu ngươi mới căn dặn như vậy. Nhiều năm trôi qua, tính tình vẫn không thay đổi, ta sao có thể yên tâm được?
Mỉm cười lắc đầu, Thượng Quan Phi Hùng oán thầm trong lòng nhưng không nói thêm!
Cứ như vậy, một đám lão đại Thượng Quan gia, kéo nhau ra ngoài kết giới, sắc mặt mỗi người khá nghiêm túc, giống như đi gặp một đại nhân vật, trên mặt vẫn căng thẳng, không thể buông lỏng.
Thượng Quan Khinh Yên thấy vậy, âm thầm tắc lưỡi, mọi người làm sao thế này, đi gặp Cổ tiên sinh, một mình cha nàng cũng đủ xử lý, cần gì phải kéo đi đông như vậy chứ ?
Tiểu nha đầu này xem Trác Phàm như người đồng lứa, một đệ tử làm sai chờ bị phạt, thân phận không khác gì Thượng Quan Ngọc Lâm, dù sao đều phản bội gia tộc.
Nhưng trong mắt mấy người Thượng Quan Phi Hùng thì khác. Nên biết rằng, lần này Thượng Quan gia đánh với Phi Vân vương phủ một trận, Thượng Quan Ngọc Lâm chỉ là quân cờ mật thám, nhưng Trác Phàm thì khác, hắn giữ vai trò điều khiển đại cuộc.
Nói cách khác, hắn đại biểu cho bên thế lực thứ ba, không giống với Phi Vân vương phủ và Thượng Quan gia. Nhưng hắn có thể đùa bỡn cố vấn Kiếm Tinh đệ nhất, Bách Lý Kinh Vĩ trong tay.
Cứ như vậy, bọn họ xem trọng Trác Phàm không theo đạo lý bình thường, họ không xem hắn là thế hệ trẻ nổi bật, mà là một thế lực có thể khống chế đại cục.
Cho nên, bọn họ ra ngoài gặp Trác Phàm, không phải xem hắn như phản đồ mà xử lý, mà xem hắn như thế lực một phương mà đàm phán.
Nghe có chút buồn cười, một bên là mấy trăm cao thủ Quy Nguyên gia tộc tề tựu, một bên là tiểu tử thực lực Dung Hồn cảnh thì nói chuyện gì?
Thế nhưng vấn đề ở chỗ hắn không chỉ chống lại cao thủ Dung Hồn, mà còn có thể chống là nam nhân như Bách Lý Kinh Vĩ. Thừa tướng Đế quốc, Bách Lý Kinh Vĩ, không đáng để bọn họ nói chuyện sao?
Nếu đáng giá, như vậy Trác Phàm càng đáng giá hơn.
Huống chi, bọn họ vẫn luôn mong đợi Trùng Thiên Kiếm, không ngờ nó nằm trong tay Trác Phàm, vậy bọn họ càng không có lựa chọn nào khác. Bọn họ không tin, một nam nhân tâm cơ mưu trí có thể chống lại Bách Lý Kinh Vĩ, lại giao nộp kiếm khi bị mấy cao thủ đe dọa giống như những người trẻ tuổi bình thường khác.
Cho nên, xét đến cùng, bọn họ còn phải nói...
Vù.
Không gian dao động vang lên, mấy người Thượng Quan Phi Hùng mở ra kết giới, một đám cường giả hùng hổ bước ra ngoài, nhất thời ngừng lại, ria mép run lên, da mặt không tự chủ co rút lại.
Quả nhiên như gia chủ nói, chuyện bọn họ không muốn nhìn thấy cuối cùng cũng xảy ra.
Giờ khắc này, Trác Phàm ung dung đứng bên cạnh bãi cỏ, tự nhiên bình tĩnh đến khó tả, dưới chân hắn có vết máu, hai tên hộ vệ trẻ tuổi của Thượng Quan gia mặt mũi bầm dập ngã trên mặt đất, rên rỉ thống khổ, không thể đứng lên nổi.
Đoán chừng ngay cả bọn họ cũng không biết, vì sao một tiểu tử nhìn qua chỉ có Thần Chiếu cảnh lại lợi hại như vậy, nhanh gọn quật ngã bọn hắn.
Trong mắt bọn họ mê mang ủy khuất, không biết nên làm thế nào.
Haizzz, tình báo đến quá muộn, không thể kịp thời nói cho tộc nhân thực lực tên tiểu tử này, con bà hắn, hai cha con tên Cổ Nhất Phàm không biết có lai lịch thế nào, tên nào cũng biến thái.
Liếc nhìn nhau, trong mắt những lão đại đều có chút bất đắc dĩ, chỉ biết lắc đầu. Riêng nhị trưởng lão, vừa rồi còn nói mình tâm tính không tệ, để Thượng Quan Phi Hùng yên tâm. Nhưng giờ này khắc này, nhìn thấy đệ tử của hắn chịu nhục trước người ta, đã không nhịn được nổi trận lôi đình, khí thế cao thủ Quy Nguyên cảnh cường đại, nhất thời phóng ra ngoài, thế phát ra không thể ngăn cản.
Trác Phàm làm như không thấy, chỉ cười một tiếng đi tới trước mặt Thượng Quan Phi Hùng, thân mật nói: "Cữu cữu, ba ngày không gặp như cách ba thu, nhớ cữu muốn chết, ha ha ha..."
"Đừng bày bộ dạng này của ngươi, bộ mặt thật sự của ngươi lão phu đã nhìn rõ từ ba ngày trước rồi, ngươi đừng đóng kích trước mặt ta, Cổ Nhất Phàm!" Ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo, da mặt có chút co lại, Thượng Quan Phi Hùng gầm thét lên tiếng: "Lần này ngươi lại tới tìm chúng ta, đến cùng là có ý đồ gì?"
Trác Phàm đang bước về phía trước bỗng nhiên dừng lại, sau đó cười cười, lắc đầu không nói gì.
Thượng Quan Khinh Yên thấy vậy vội vàng hoà giải, mỉm cười nói: "Phụ thân, Cổ tiên sinh sợ con gặp nguy hiểm trên đường nên đặc biệt tiễn con đến đây…"
"Không, ta muốn để nàng ta dẫn đường tìm đến Thượng Quan gia chủ."
Còn không đợi nàng nói xong, Trác Phàm đã cười lạnh, ngắt lời của nàng, sắc mặt cũng trở nên cực kỳ lãnh đạm, thậm chí còn có vẻ vô nhân tính, nhàn nhạt nói: "Thượng Quan gia chủ, ta có một khoản giao dịch, không biết ngài có hứng thú nghe không?"
Thượng Quan Phi Hùng trầm ngâm một chút, chăm chú nhìn chăm khuôn mặt tà dị kia, lạnh lùng nói: "Nói!"
"Vậy thì tốt, ta nói thẳng!"
Nhẹ nhàng gật đầu, Trác Phàm khoan thai lên tiếng: "Mọi người đều biết, nhi tử ta là vì cứu lệnh ái mới bị bọn người Thượng Quan Phi Vân bắt đi. Thượng Quan gia thân là thế gia hiệp nghĩa, có phải nên báo ân tình kia, giúp ta cứu con ta trở về không?"
Thân thể nhịn không được chấn động, quả nhiên Thượng Quan Khinh Yên đoán không sai, thì ra Cổ tiên sinh vì chuyện này mới không tiếc mạo hiểm, tới gặp cha nàn, sau đó vội vàng nhìn về phía Thượng Quan Phi Hùng, lên tiếng cầu xin: "Đúng vậy, Tiểu Tam Tử là vì con..."
"Ở đây không có chuyện của con, lui ra!"
Thượng Quan Phi Hùng khoát tay, ngắt lời nàng, sau đó nhìn Trác Phàm chăm chú, cười lạnh nói: "Ha ha ha... Cứu nữ nhi của ta? Hai cha con các ngươi lấy nữ nhi của ta làm mồi nhử, lừa gạt tộc nhân chúng ta rơi vào trong tay ngươi, chúng ta bị các ngươi xem như khỉ đùa nghịch hơn nửa tháng, còn mất không biết bao nhiêu mạng người. Nếu có thể lựa chọn, thân là tộc trưởng, lão phu thà rằng dùng tính mạng con gái mình, đổi tính mạng cho những người kia. Cứu nữ nhi của ta thì để chúng ta mạo hiểm giúp ngươi cứu nhi tử ngươi sao? Dựa vào cái gì chứ ?
Thượng Quan Khinh Yên kinh ngạc nhìn phụ thân nàng, trong lòng đau xót vô cùng, nàng cúi thấp đầu, nước mắt chảy dài.
Thì ra phụ thân để ý tính mạng của tộc nhân hơn tính mạng nàng. Sự thật là thế, phụ thân nàng là người chính trực, nếu thật sự có thể lấy tính mạng của nàng đổi lất tính mạng của người trong tộc, nàng sẽ…
Trong lòng Thượng Quan Khinh Yên có chút thương cảm cũng có thể lý giải, nhưng gia phong nhà bọn họ là thế.
Dường như hoàn toàn không chú ý tới sự ưu thương của nữ nhi mình, Thượng Quan Phi Hùng vẫn chính khí, nhìn Trác Phàm chăm chú, xem hắn nói thế nào.
Nhóm trưởng lão cung phụng bên cạnh cùng nhau bái phục nói: "Gia chủ đại nghĩa, chúng ta thề sống chết đi theo!"
Đại nghĩa?
Trác Phàm nhíu mày nhìn Thượng Quan Phi Hùng, thấy lão không đồng ý với lời nói của hắn, trong lòng cười nhạo một tiếng.
Lưu Bị thất thủ, hư tình giả ý!
Đó chỉ là mánh khóe đàm phán mà thôi, ngươi cho là lão tử thật sự tin ngươi à, hừ...