Trác Phàm khinh bỉ nhìn Thượng Quan Phi Hùng, nhẹ nhàng lên tiếng: "Thượng Quan gia chủ nói như vậy có chút cưỡng từ đoạt lý, không biết đúng sai, làm như các người tổn thất nặng nề đều do hai cha con chúng hại vậy, cho dù cứu khuê nữ của ngươi cũng không thể bù đắp được mấy trăm tánh mạng. Thế nhưng ngươi để tay lên ngực tự hỏi xem, tổn thất của Thượng Quan gia các ngươi là do mưu kế lão tử mà tạo thành sao?"
Thân thể nhịn không được chấn động, sắc mặt Thượng Quan Phi Hùng biến đổi, trở nên nghiêm túc, không nói gì.
"Hừ, lần này Thượng Quan gia rơi vào bẫy của người khác thứ nhất là vì Bách Lý Kinh Vĩ trăm phương ngàn kế, âm thầm lên kế hoạch, thứ hai Thượng Quan Phi Hùng xử sự bất ổn, chỉ vì cái lợi trước mắt gây nên. Cho dù không có lão tử xuất hiện, Thượng Quan gia cũng sẽ không gặp nạn sao? Sẽ không có phản đồ à? Đến lúc đó, Bách Lý Kinh Vĩ tổ chức Đan Vương đại hội, các ngươi còn chưa phái tên tiểu tử Thượng Quan Ngọc Lâm đi tham gia, nước tiểu của hắn cũng tính phản bội gia tộc như cũ, các ngươi vẫn sẽ bị Bách Lý Kinh Vĩ bao vây, toàn quân bị diệt. Hết thẩy những chuyện này đều không có quan hệ gì đến lão tử, đều là do ngươi, Thượng Quan Phi Hùng, chủ nhà họ Thượng Quan vô năng thiển cận mà tạo thành, lão tử chỉ nhân cơ hội đi nhờ, đại nạn của Thượng Quan gia các ngươi không chút quan hệ gì với lão tử cả?"
Tiếp đến, anh mắt Trác Phàm càng thêm lạnh lẽo, chợt lớn tiếng gào thét, khinh thường ra mặt: "Ngược lại, hoàn toàn vì sự tồn tại của ta, động tĩnh ở Thủy Các mới khiến Bách Lý Kinh Vĩ kinh hoảng buông tha cơ hội bắt gọn hết các ngươi, giữ lại các tên cặn bã các ngươi. Có thể nói, ta không chỉ cứu mạng khuê nữ các ngươi, còn cứu mạng tất cả các ngươi. Hiện giờ các ngươi hiện không phân biệt tốt xấu, muốn trả đũa, đem những sai lầm thiển cận vô năng của mình đổ lên đầu lão tử, khác gì lấy oán báo ơn, đây mà là gia tộc hiệp nghĩa nhất Đông Châu, tác phong của Thượng Quan gia sao? Ta nhổ vào, chó má, dối trá!"
Trác Phàm phẫn nộ hét lớn bên tai mọi người, khiến bọn họ nghe thấy phải giật mình, thân thể lảo đảo, ngây cả người. Bọn họ như nghĩ đến chuyện gì, xấu hổ cúi thấp đầu.
Đúng vậy, tuy tiểu tử này không có ý tốt với gia tộc bọn họ nhưng cùng lắm chỉ sử dụng thế lực hai phe ngao cò đánh nhau, từ đó mưu cầu lợi ích mà thôi, bản thân hắn không nguy hại đối với gia tộc Thượng Quan gia.
Đúng như hắn nói, chẳng lẽ không có ngư ông ở một bên đắc lợi, trai cò sẽ không chém giết sao? Thượng Quan gia bọn họ lại có thể đem thất bại của chính mình hoàn toàn đổ tội cho một người ngoài?
Làm việc đáng xấu hổ này thật không đáng là đệ nhất thế gia Đông Châu.
Dù hắn cung cấp cho bọn họ bản đồ giả, nhưng dù cho bản đồ thật hay giả thì bẫy của Bách Lý Kinh Vĩ vẫn ở đó, tránh cũng không thoát.
Nói chung trận chiến này, vẫn là gút mắt của bọn họ và Phi Vân vương phủ, không quan hệ gì với người ngoài.
Huống chi, đúng như tiểu tử kia nói, nếu không phải ngư ông hắn xuất thủ, kinh sợ thối lui khiến chim săn mồi rời đi, bọn họ đã sớm thành món ăn trong mâm người ta, làm gì còn tư cách ở nơi này trách cứ hắn.
Cho nên nói tiểu tử này là ân nhân cứu mạng của Thượng Quan gia bọn họ cũng không sai...
Lúc này, những vị trưởng lão cung phụng sau lưng Thượng Quan Phi Hùng đã châu đầu ghé tai, bàn luận sôi nổi, trên mặt đều là vẻ bất đắc dĩ, lắc đầu. Khí thế cứng rắn lúc đầu nhanh chóng bị diệt hơn một nửa.
Dù nói thế nào, bọn họ đều là cao thủ Quy Nguyên, không phải lấy mạnh hiếp yếu mà là thế gia hiệp nghĩa, dùng chữ lý để nói chuyện.
Người ta thường nói có lý đi khắp thiên hạ, vô lý nửa bước khó đi, cho dù muốn làm chút chuyện không hợp tình hợp lý, thì cũng phải miễn cưỡng tìm ra đạo lý mới được. Đây chính là hiệp nghĩa, hai chữ này đã ràng buộc hành động của cao thủ toàn gia tộc.
Vốn bọn họ muốn mắng Trác Phàm một trận, cưỡng bức để hắn giao Trùng Thiên Kiếm ra, lấy công chuộc tội. Nhưng bây giờ bị hắn tranh cãi đến một chút lý do để cãi lại cũng không có, làm gì không biết xấu hổ mà cứng rắn cãi lý.
Bọn họ không phải thật sự là tiểu nhân, chỉ là những kẻ đạo đức giả không tới, nếu họ có thể đạt được mục đích thông qua lời nói thì cũng không muốn không tôn trọng tín ngưỡng trong lòng, bọn họ không muốn mất mặt.
Trác Phàm sớm nhìn ra ràng buộc của bọn họ, hắn nhìn những gương mặt tỏ vẻ xấu hổ kia cười lạnh. Mặt Thượng Quan Phi Hùng âm trầm, nghe những tiếng bàn luận đằng sau mà trầm tư, hắn không biết nên hành sự thế nào cho phải.
Thượng Quan gia bên này không ai nói gì, bị hắn cãi đến á khẩu không nói được lời nào.
Suy nghĩ một chút, Thượng Quan Phi Hùng hít một hơi thật sâu mới vừa nhìn về phía Trác Phàm, ánh mắt ngưng trọng, nhẹ nhàng lên tiếng: "Cổ Nhất Phàm, có lẽ điều ngươi vừa mới nói là sự thật, thất bại lần này đều là Thượng Quan gia sai, không có quan hệ gì với ngươi. Nếu muốn để cho chúng ta cứu lệnh lang giúp ngươi, chỉ sợ cũng không dễ xử lí, hiện tại chúng ta cũng tổn thất nặng nề, không có khả năng liều mạng với Phi Vân vương phủ. Thân là gia chủ, lão phu không thể không vì an toàn của tộc nhân mà cân nhắc. Cho nên cho dù ngươi là ân nhân cứu mạng chúng ta, lão phu cũng tuyệt không thể..."
"Dối trá!"
Không đợi hắn nói xong, Trác Phàm đã cười lạnh, khinh thường bĩu môi nói: "Thượng Quan gia chủ, người quang minh chính đại không nói tiếng lóng, ngươi mang nhiều cao thủ như vậy đi vào bên trọng lòng địch, Trung Châu đại lục, chẳng lẽ không chuẩn bị tốt tổn thất nặng nề sao? Hừ hừ..."
Thượng Quan Phi Hùng nhìn Trác Phàm thật sâu, lặng yên không lên tiếng.
Trác Phàm hừ lạnh, nói tiếp: "Cái chết có thể nặng như Thái Sơn, cũng có thể nhẹ tựa lông hồng, sinh mệnh mỗi người đều có giá trị đặc biệt riêng. Mà giá trị của những người các ngươi đã công khai đánh dấu từ lâu..."
"Trùng Thiên Kiếm!" Trong mắt tinh mang lóe lên, Thượng Quan Phi Hùng bình tĩnh lên tiếng.
Khóe miệng Trác Phàm xẹt qua nụ cười tà đạo, Trác Phàm hài lòng gật đầu: "Cái này đúng không, Thượng Quan gia chủ, mọi người mở Khai Thiên song thuyết có nói, lần này các ngươi tới Trung Châu không phải vì Trùng Thiên Kiếm sao? Nhưng bây giờ kiếm trong tay ta, như vậy nói cách khác, ta lấy thanh kiếm này có thể mua tất cả tính mạng các ngươi ở nơi này, cùng ta đi mạo hiểm một lần, chẳng lẽ không đúng sao?"
"Dĩ nhiên không đúng, mặc dù lần này nói chúng ta đến nhiều như vậy nhưng cũng có phòng tuyến cuối cùng, thương vong quá nặng mà nói..."
"Ồ, xin lỗi, ta không nên nói là tất cả các ngươi mà chỉ nói mấy vị tuyệt thế cao thủ bên trong các ngươi, ta cần mượn dùng một chút. Dù sao một số tiểu tử thực lực không đủ, giống như hai tiểu tử dưới chân ta đây cũng chỉ là pháo hôi mà thôi, không có ý nghĩa gì cả, ha ha ha..."
Thượng Quan Phi Hùng vẫn còn có chút do dự, nhưng rất nhanh Trác Phàm lên tiếng, bỏ đi lo lắng của hắn, thuận tiện đá hai tên mặt mũi bầm dập dưới chân vài cái, cười châm chọc.
Thượng Quan Phi Hùng nghe nói vậy trong lòng âm thầm gật đầu, như vậy hắn có thể yên tâm rồi.
Dù sao, đây cũng là phòng tuyến cuối cùng của hắn, những tộc nhân không đủ thực lực của hắn khi trở lại Đông Châu vẫn có thể bồi dưỡng, nếu chết hết ở Trung Châu thì thật quá đáng tiếc.
Mà những người này vẫn là trụ cột tương lai của Thượng Quan gia. Bọn họ vừa chết, cao thủ Thượng Quan gia bị đứt đoạn, tất nhiên sẽ xuống dốc.
Bất cứ lúc nào, lực lượng bậc trung đều là di sản lớn nhất của tông môn gia tộc, Nếu không có cường giả bậc trung, chỉ có cao thủ tuyệt thế, đối phương chỉ cần xóa đi cao thủ tuyệt thế, thì gia tộc hắn bị tiêu diệt triệt để, không thể gắng gượng.
Nhưng lực lượng bậc trung này thì khác, biết đâu mười tám năm sau hắn là một trang hảo hán, kéo gia tộc phát triển không ngừng, được người đời ca tụng.
Còn những cao thủ tuyệt thế kia cho dù xâm nhập trận doanh địch, chỉ cần không sập bẫy kết giới như trước, muốn chạy trốn cũng dễ như trở bàn tay, hắn cũng không cần lo lắng.
Cho nên Trác Phàm lấy Trùng Thiên Kiếm đổi mượn mấy tuyệt thế cao thủ trợ trận, hắn cảm thấy mua bán lần này cũng không lỗ vốn cho nên nhanh chóng gật đầu đồng ý, chỉ còn một chút lo nghĩ. "Có điều Cổ Nhất Phàm, cao thủ ta có thể cho ngươi mượn, nhưng muốn đọ sức với Phi Vân vương phủ thực lực mạnh mẽ thì có chút khó khăn, ngươi có nắm chắc phần thắng không?"
"Ngươi cho ta là ngươi sao? Hừ..."
Khinh thường bĩu môi, Trác Phàm thong thả nói: "Yên tâm đi, lần này ta xuất thủ, không phải không não như ngươi, tạo nên tổn thất lớn như vậy. Nói không chừng, những cao thủ kia ngươi cũng sẽ không thiếu, ngươi có thể yên ổn nhận Trùng Thiên Kiếm, ngươi hời đậm rồi Thượng Quan gia chủ, ha ha ha..."
Thân thể khẽ run, Thượng Quan Phi Hùng nghe lời mỉa mai của Trác Phàm cũng không tức giận, chỉ chăm chú nhìn ánh mắt tràn đầy tự tin của hắn, trầm ngâm thật lâu, mới khẽ gật đầu.
Tiểu tử quỷ lừa này bọn họ đã từng gặp qua, hi vọng sẽ như thế! May mà hắn muốn đều là những cao thủ, mặc dù có chuyện gì đột ngột cũng có thể kịp thời ứng đối. Không bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay, hy sinh vô duyên vô cớ.
Thượng Quan Phi Hùng nhíu mày đồng ý chuyện này, nhưng trong lòng vẫn lo sợ bất an. Tuy nhiên nhị trưởng lão lại là một người tính tình nóng nảy, không nhịn được tiến lên trước một bước, tức giận hét lên: "Hừ, theo như ngươi nói, lần này chúng ta đều phải nghe theo lời tiểu quỷ ngươi sao?"
"Đúng vậy, có vấn đề gì?"
"Đương nhiên là có vấn đề, Trưởng lão cung phụng Thượng Quan gia đều xem gia chủ như thiên lôi sai đâu đánh đó, sao có thể vô duyên vô cớ nghe một thằng nhóc như ngươi điều khiển?"
Nhị trưởng lão nhìn hai đệ tử dưới chân Trác Phàm, tức giận nói tiếp: "Huống chi, đệ tử Thượng Quan gia chúng ta vô duyên vô cớ bị ngươi đánh trọng thương thành như vậy, chuyện này ngươi tính sao?"
Lạnh lùng nhìn hắn, Trác Phàm cười quỷ dị, chậm rãi chìa tay ra: "Mời tiền bối bước lên trước một bước, hai ông anh này tại hạ sẽ cho tiền bối câu trả lời thích đáng."
"Hừ, hiện tại chịu nhận lỗi thì cũng muộn rồi." Hừ lạnh một tiếng, nhị trưởng lão không chút nghi ngờ nhanh chóng bước lên phía trước, trên mặt còn tràn đầy lửa giận, quát mắng: "Hai người này là đệ tử lão phu, nếu làm tổn thương bọn họ, chẳng khác nào..."
Ba!
Không đợi hắn nói hết lời, âm thanh thanh thúy vang lên, trên gương mặt khô gầy của nhị trưởng lão in bàn tay đỏ như máu.
Trác Phàm đứng trước hắn, chỉ xoa xoa tay, nhỏ tiếng nói: "Chẳng khác nào cái gì? Đánh trên mặt ngươi đúng không?"
Mọi người nhìn cảnh này, hít một hơi thật sâu, kinh ngạc đến ngây người, nhị trưởng lão gia tộc, cao thủ Quy Nguyên, ngay cả gia chủ cũng phải kính nể ba phần, nghĩ không ra lúc này hắn lại bị tiểu tử Thần Chiếu cảnh trước mặt mọi người cho một bạc tai, điều này khiến mặt mo lão già không biết bỏ đâu?