Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1539 - Chương 1545: Tình Phụ Tử

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1545: Tình phụ tử

Cổ Nhất Phàm, ngươi xong rồi, lão nhân này nhất định sẽ giết ngươi!

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người nhìn về phía Trác Phàm, vừa bất đắc dĩ vừa kinh ngạc, bọn họ thực sự không nghĩ đến, tiểu tử này lại có can đảm đánh vào mặt cao thủ Quy Nguyên, đúng là xem trời bằng vung mà.

Nhị trưởng lão bị hắn tát đến mơ hồ, ngốc một lúc lâu mới kịp phản ứng.

Nhị trưởng lão cảm nhận được đau đớn nóng bỏng trên mặt, không nhịn được da mặt co rút, gầm lên giận dữ, khí thế Quy Nguyên cảnh hậu kỳ phát ra mạnh mẽ, trong khí thế có sát ý trần trụi, bức thẳng về phía mặt Trác Phàm. Một chưởng giơ lên, muốn nện lên trán hắn.

"Tiểu tử thúi, ngươi thật sự dám làm thế."

"Đương nhiên lão tử dám, mà lão già như ngươi lại dám động thủ với ta sao?"

Không chút sợ hãi, Trác Phàm cười lạnh, chế giễu: "Đừng quên, hiện tại Trùng Thiên Kiếm còn trong tay ta, ngươi muốn đánh chết ta thì Thượng Quan gia không chiếm được Trùng Thiên Kiếm, ngươi chính là tội nhân của toàn gia tộc."

Bỗng dưng, bàn giơ lên muốn đánh về phía Trác Phàm ngừng lại trên không trung, không ngừng run rẩy. Nhị trưởng lão tức giận trừng mắt nhìn sắc mặt kiêu ngạo của hắn, hai mắt đỏ như máu, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng một chưởng tràn đầy sát ý kia lại không dám hạ xuống.

Một câu vừa rồi của Trác Phàm lực sát thương quá lớn, lần này bọn họ đến Trung Châu chính vì Trùng Thiên Kiếm. Nếu dưới con nóng giận hắn giết chết tiểu tử này, ảnh hưởng đến việc lớn của gia tộc thì hắn chẳng khác nào nào tội đồ của gia tộc?

Nhị trưởng lão do dự, thân thể cũng run rẩy càng lợi hại hơn nhưng cuối cùng vẫn cắn răn, nắm chặt tay, nhịn xuống. Nhưng cơn tức giận kia tích tụ trong ngực hắn, khiến ngực hắn hít thở không thông.

"Tiểu tử thúi, ngươi chờ đó cho ta, nếu không phải vì đại sự gia tộc..."

Ba!

Thế nhưng còn không đợi hắn nói xong, Trác Phàm lại trở tay bồi cho hắn thêm một phát ở má còn lại, cười ra tiếng: "Hừ, chờ cái gì? Lão già kia, đừng cho mình già mà lên mặt, vừa rồi ta có nói Trùng Thiên Kiếm có thể đổi mạng tất cả các ngươi. Các ngươi... không phải vì nó mới đến Trung Châu sao? Hiện tại đừng nói lão tử đánh ngươi hai bạc tai, cho dù có giết chết hết đệ tử của các ngươi ở đây, các ngươi cũng không có tư cách cò kè mặc cả, hừ!"

"Ngươi!"

Nhị trưởng lão tức giận đến trái tim run rẩy, chỉ vào mặt Trác Phàm, muốn mắng lại cũng không biết mắng thế nào.

Bởi vì tiểu tử này thực sự quá phách lối, hơn nữa miệng lưỡi bén nhọn, mặc kệ hắn mắng thế nào, đến cuối cùng bản thân lại chịu nhục.

Cho nên hắn ấp úng nửa ngày cũng không thốt được chữ thứ hai.

Những người có mặt chứng kiến kinh ngạc đến ngây ngẩn, một người nóng nảy tùy hứng như nhị trưởng lão không ngờ lại bị tên tiểu tử trẻ tuổi thu thập không có chỗ phát tác, sao có thể chứ ?

Tuy tiểu tử kia có Trùng Thiên Kiếm áp chế, nhưng đối phương cũng là lão giang hồ tham gia nhiều trận chiến, sao có thể bị hạ gục dễ dàng mà không có chút năng lực phản kích thế này?

Thấy vậy, ba vị chí cường cung phụng liếc nhìn nhau, nghiêm túc gật đầu.

Một đòn công tâm thuật thật lợi hại, khó trách nam nhân này có thể đối đầu với Bách Lý Kinh Vĩ.

Không tiếp tục để ý đến sự giận dữ của nhị trưởng lão, Trác Phàm đi về phía miệng hang, thậm chí cũng không nhìn bọn họ, nhanh chóng chui vào, vừa đi vừa nói:"Ta đi vào chọn mấy người ta cần, sau đó lập tức hành động!"

Vừa nói xong, dáng người kiêu ngạo biến mất trong thông đạo tăm tối.

Nhìn nơi Trác Phàm biến mất, nhị trưởng lão vẫn đang tức giận, thở phì phò, còn mọi người thì ngạc nhiên trợn tròn mắt.

Riêng Thượng Quan Khinh Yên, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Trác Phàm ma đạo như vậy, choáng váng đến không nói nên lời. Bá khí của hắn ngay cả mấy người cao thủ Quy Nguyên không dám nhìn, khiến nàng cảm thấy kỳ lạ, giống như...

"Ma Vương!"

Đúng lúc này, một tiếng quát trầm thấp vang lên, đó chính là cảm giác của nàng, đúng vậy, kiêu ngạo của ma quỷ, độc đoán của đế vương, không phải Ma Vương thì là ai?

Nàng vội vàng quay đầu nhìn về phía âm thanh truyền ra, người đó không phải là ai khác mà của phụ thân nàng, Thượng Quan gia chủ, Thượng Quan Phi Hùng.

Nhưng lúc này, sắc mặt hắn lại cực kỳ nặng nề.

Dường như cũng chú ý tới ánh mắt nàng, Thượng Quan Phi Hùng liếc nhìn nàng sau đó lập tức phân phó cho mấy trưởng lão cung phụng: "Các ngươi đi vào nhìn tên tiểu tử kia xem hắn chọn người như thế nào, đừng tùy tiện trêu chọc hắn. Tiểu tử này không đơn giản, tâm cơ thâm sâu, khôn ngoan hiếm thấy trên đời, hắn chộp lấy chân đau của chúng ta nhưng chẳng kiêng kị chúng ta chút nào."

"Yên tâm đi, Phi Hùng, chúng ta có chừng mực. Dù sao, chúng ta cũng không muốn giống nhị trưởng lão, vô duyên vô cớ bị một tên tiểu bối bạt tai cho, ha ha ha..."

Quay đầu lại nhìn nhị trưởng lão đang tức giận kia, một vị chí cường cung phụng cười trộm, lắc đầu, sau đó sắc mặt trở nên nghiêm túc, mang theo mọi người trở vào trong động, đuổi theo Trác Phàm.

Tuy Trác Phàm chỉ là một tiểu bối, nhưng lúc này, trong mắt những đại lão hắn là một nhân vật cực kỳ khó giải quyết, bọn họ không thể lơ là mất cảnh giác.

Mà nhị trưởng lão dưới sự dụ dỗ, thuyết phục của mấy vị trưởng lão cung phụng cũng đi theo, đem hai vị đệ tử gia tộc bị đánh thành đầu heo về chữa trị.

Trong nháy mắt, nơi này chỉ còn lại hai cha con Thượng Quan Phi Hùng.

Thế nhưng lúc Thượng Quan Khinh Yên cũng muốn đi theo, Thượng Quan Phi Hùng bỗng dưng gọi nàng lại. "Chờ một chút, Yên Nhi!"

"Sao thế, phụ thân?" Thượng Quan Khinh Yên không hiểu quay đầu nhìn về phía hắn.

Trong lòng trầm ngâm một chút, Thượng Quan Phi Hùng có chút do dự, nhưng rất nhanh sắc mặt trở nên nghiêm chỉnh, chân thành nói: "Yên Nhi, hiện tại không có người ngoài, cha xin lỗi con mấy lời vừa rồi."

"Xin lỗi?"

"Đúng vậy!"

Thượng Quan Phi Hùng gật đầu, thở dài mà nói: "Yên Nhi, mẹ con mất sớm, cha vì luyện công, lại tái giá không ít lần, nhưng tới hôm nay, cũng chỉ có một đứa con gái là con mà thôi. Con là báu vật quý giá nhất trên thế gian, không ai có thể thay thế. Vừa rồi cha nói nguyện ý lấy tính mệnh của con đổi mệnh cho tộc nhân, đây chỉ là kế tạm thời, không đúng sự thật. Thử hỏi tình phụ mẫu trong thiên hạ, ai có thể nhẫn tâm lấy tính mạng hài tử của mình đổi tính mạng người khác chứ? Cho dù lấy một đổi mười, đổi trăm, cũng vậy, không ai nguyện ý!"

Thân thể Thượng Quan Khinh Yên khẽ run lên, trong mắt dần lóe ra tia sáng hi vọng.

Thượng Quan Phi Hùng mỉm cười, thở dài: "Vừa rồi cha nói như vậy, chỉ muốn giảm bớt món hời mà Cổ Nhất Phàm có trong cuộc đàm phán này, chúng ta có thể nắm được quyền chủ động. Ta không thể để cho hắn nghĩ cứu được mạng của nữ nhi ta thì ta phải dốc toàn lực giúp hắn, thậm chí phải bỏ ra nhiều tính mạng của tộc nhân, vì thế mới nói mấy lời trái lượng tâm, đây là đàm phán, chuyện này khó mà tránh được. Có lẽ con cảm thất cha dối trá, không quang minh lỗi lạc, hiệp nghĩa của một Thượng Quan gia chủ, nhưng đây là giang hồ, cha ngồi ở vị trí này cũng không có cách nào. Cho nên, Yên Nhi à, vừa rồi cha nói lời thương tâm như vậy, cha thật muốn xin lỗi con, nước mắt con rơi, mọi lúc, người làm cha đều có thể nhìn thấy.

"Phụ thân!"

Thượng Quan Khinh Yên vui đến phát khóc, nhào đến ôm lấy Thượng Quan Phi Hùng, lệ tuôn như suối trào: "Thực sự con vẫn luôn biết, cha vẫn luôn quan tâm con, cho dù con tùy hứng thế nào, gây sự với các di nương thế nào cha vẫn luôn đặt con ở vị trí thứ nhất. Cho dù cha không còn hiên ngang, lẫm liệt, nghĩa khí, nhưng cha vẫn là người con kính yêu nhất."

Nghe được lời này, Thượng Quan Phi Hùng vô cùng vui vẻ, hắn nhẹ gật đầu: "Yên Nhi, con có thể hiểu được như vậy thật tốt, cha sợ để rõ vẻ mặt dối trá, con sẽ không còn tôn kính cha, hiện tại... mọi chuyện cũng nói ra, cha cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm..."

"Cha, người vừa giải thích làm những chuyện như vậy vì muốn nhận được quyền chủ động trong đàm phán, như vậy có thành công không?" Không đợi hắn nói xong, Thượng Quan Khinh Yên giương gương mặt tinh xảo, hiếu kỳ hỏi.

Thượng Quan Phi Hùng có chút buồn bực: "Haizzz... Tiểu tử kia thực sự quá xảo trá, đàm phán với hắn cha toàn thua. Chẳng lẽ con không thấy bộ dạng hung hăng càn quấy của tiểu tử kia, ngay cả tộc trưởng Lão Đô hắn cũng dám quất. Hiện tại quyền chủ động đều nằm trên tay hắn, lần này cha thất bại nặng nề, triệt để thua thảm. Chỉ muốn lập tức trợ giúp hắn hoàn thành mục đích, cầm được Trùng Thiên Kiếm rời đi. Nếu không tiểu tử này lại ngang ngược trong tộc chúng ta, không biết lại đưa ra yêu cầu ma quỷ gì nữa. Đúng là Ma Vương mà."

"A!"

Khẽ gật đầu, Thượng Quan Khinh Yên không nói gì, chỉ cười nhạt.

Trong mắt tinh mang lóe lên, Thượng Quan Phi Hùng rất nhanh nhìn thấy điểm này, trong lòng bất đắc dĩ thở dài!

Haizz, con gái lớn không dùng được nữa rồi, tâm nó đã từ trên người phụ thân chạy đến một nam nhân khác, không lâu nữa phải rời đi rồi… Có điều nam nhân này thật sự quá nguy hiểm.

Thượng Quan Phi Hùng hít sâu một hơi, trong lòng hơi do dự. Thân là chủ Thượng Quan gia, lần đầu tiên hắn cảm thấy hắn không thể nắm giữ hạnh phúc của con gái.

Bởi vì nữ nhi hắn xem trọng nam nhân này, mà nam nhân này hắn không cách nào nắm giữ.

Trong hang động, Trác Phàm một đường dò xét, dường như hắn mới là chủ nhân của nơi này, còn trưởng lão cung phụng Thượng Quan gia thì đi bên cạnh, giống như đế vương xuất hành, bách quan đi theo vậy, uy phong lẫm liệt!

Trong động, những tộc nhân Thượng Quan nhìn thấy cảnh này đều ngây cả người, nhất là những người trẻ tuổi, bọn họ nghi ngờ, cảm thấy có chút kỳ quái.

Đây không phải Cổ Nhất Phàm, một tên phản đồ sao? Vì sao lúc này lại giống như gia chủ, được một đám trưởng lão cung phụng phục vụ dẫn đi tham quan thành trì bí mật chứ?

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn Trác Phàm vênh váo tự đắc đi lướt qua người bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment