Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1540 - Chương 1546: Người Hy Sinh

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1546: Người hy sinh

"Này... Tiểu gia hỏa, ngươi ở trong động nhìn tới nhìn lui, nhìn cái gì đấy?"

Một vị chí cường cung phụng bồi tiếp Trác Phàm trong sơn động lượn quanh nửa vòng lớn, một đường tuần tra cũng không nói cần đồ vật gì, hoặc có yêu cầu gì, ngay từ đầu hắn nói muốn tuyển chọn người nhưng cũng không chọn được, nên cảm thấy nghi hoặc, kỳ quái hỏi.

Trong mắt tinh mang rạng rỡ, Trác Phàm nhìn mọi người mê mang không hiểu, nhẹ nhàng nói:"Tìm người, một người đưa tin!"

"Đưa tin?"

"Không sai!"

Khẽ gật đầu, Trác Phàm nhếch miệng cười nói: "Ta muốn chọn một người đưa tin, mang tin chạy đến chỗ Phi Vân vương phủ báo địa điểm trao đổi con tin!"

Vị cao tầng Thượng Quan gia càng thêm kỳ quái: "Trao đổi con tin?"

"Đúng vậy, cầm Trùng Thiên Kiếm, đổi tánh mạng nhi tử ta, hừ..." Cười lạnh, Trác Phàm nhếch miệng cười khẽ.

Những lão gia hỏa Thượng Quan gia giật mình, liếc nhìn nhau, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, đồng thời còn có chút vội vàng. Con bà nó, không phải nói thanh kiếm này cho chúng ta à, làm sao còn mang đi trao đổi chứ?

Dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng bọn họ, Trác Phàm khẽ cười một tiếng, từ chối cho ý kiến: "Giả vờ, nếu muốn giao thanh kiếm, ta cứ trực tiếp mang giao cho mấy người Bách Lý Kinh Vĩ đổi nhi tử ta về, còn ở chỗ này nói dông dài với các ngươi làm gì? Cũng bởi vì Bách Lý Kinh Vĩ không thể tin, trao đổi con tin quá nguy hiểm, ta mới cần phải mượn sức mạnh của các ngươi. Đương nhiên, nếu các ngươi không nguyện cho mượn, ta cũng đành mạo hiểm, trực tiếp đi trao đổi cùng bọn hắn, không có gì quan trọng."

"Ách không không không... Chúng ta nguyện ý cho mượn, chúng ta nguyện ý cho mượn..."

Nghe Trác Phàm còn có dự định này, những vị cao tầng Thượng Quan gia vội vàng giơ tay ngăn cản, dáng đi vội vã, trên ót đã đầy đầu mồ hôi lạnh.

Con bà nó, nếu tiểu tử này thật sự giao Trùng Thiên Kiếm thì những cao thủ của bọn họ chết đêm đó, chẳng phải chết vô ích, không làm được gì sao?

Hiện tại kiếm nằm trong tay hắn, bọn họ còn có thể không trao đổi sao, nếu rơi vào trong tay Bách Lý Kinh Vĩ, chẳng phải lại càng không dễ đoạt đi sao?

Kết quả, Trác Phàm bắt lấy chân đau của bọn họ, đưa ra nguyên tắc có kiếm chính là gia, thái độ các vị lão đại Thượng Quan gia đối với Trác Phàm không phải càng thêm ân cần hơn sao? Sợ một khi hắn không vui lại tách ra khỏi bọn họ, vậy chẳng khác nào tốn công dã tràng, người thân đau khổ, kẻ thù sung sướng, cần gì làm thế?

Bởi vậy, một đám cao thủ cung phụng Thượng Quan gia xem hắn như tổ tông, ở quanh người hắn, chờ hắn phân công, không dám tỏ thái độ không vui, điều này càng khiến những đệ tử gia tộc nhìn không hiểu.

Làm sao vậy, mặt mũi cao tầng Thượng Quan gia bọn họ đều bị ném đi hết rồi sao, vì sao một đám lão gia hỏa, cứ vây quanh một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, thực sự quá mất thể diện Thượng Quan gia chúng ta mà.

Thực sự ghen tỵ quá đi mất!

Da mặt bỗng nhiên co lại, những đệ tử trẻ tuổi đều ước ao ghen tị nhìn về phía Trác Phàm. Đừng nói đệ tử phổ thông bọn họ, cho dù là người thừa kế gia tộc cũng không có đãi ngộ này.

Không để ý đến ánh mắt ganh ghét của bọn họ, Trác Phàm vẫn đi xem một vòng, mày nhăn lại, bất đắc dĩ móc lỗ tai, thở dài: "Chẳng lẽ đệ tử nơi này của các ngươi không có đệ tử Dung Hồn cảnh sao?"

"Tiểu gia hỏa, trong các đệ tử có thể lên được Dung Hồn cảnh rất ít, tổng cộng cũng chỉ hai ba người mà thôi. Lần này tới đến Trung Châu, trừ Thượng Quan Ngọc Lâm, cũng chỉ có hai tên đệ tử vừa rồi ngươi đánh ngã." Một vị cung phụng vội vàng trả lời câu hỏi của hắn, nhưng rất nhanh lại nghi hoặc một chút hỏi: "Ngươi nhất định phải tìm đệ tử Dung Hồn cảnh sao? Truyền bức thư mà thôi, còn có yêu cầu tu vi nữa à?"

Trác Phàm nhíu mày, bất đắc dĩ lắc đầu: "Haizz, nếu chỉ truyền tin thì dễ rồi, quan trọng người này phải chịu chết."

"Cái gì?" Mọi người giật mình, không thể tin thốt lên.

Không để ý bọn họ hô to gọi nhỏ, Trác Phàm không kiên nhẫn phất phất tay, khiển trách: "Ồn ào cái gì, bảo các ngươi cho một người thì có gì to tát? Xông vào vương phủ đoạt Trùng Thiên Kiếm, không phải cũng đã mất rất nhiều tính mạng sao? Hiện tại chỉ bảo các ngươi bồi cho một người thôi mà, không phải lời cho các ngươi à? Hừ, ta muốn một Dung Hồn cảnh, cũng bởi vì tự bạo uy lực kém cỏi nhất cũng chỉ có Dung Hồn cảnh mới được, Hóa Hư cảnh chỉ sợ không giấu diếm được tai mắt của Thượng Quan Phi Vân. Ta muốn đệ tử, cũng đã nghĩ cho trưởng lão cung phụng các ngươi rồi, dù sao các ngươi cũng là người chủ trì gia tộc, ta không thể yêu cầu các ngươi hi sinh. Nhưng hiện tại không có đệ tử thì không thể nói được..."

Nói xong, Trác Phàm nhìn nỗi băn khoăn của những lão gia hỏa kia, khóe miệng xẹt qua nụ cười tà dị.

Tất cả trưởng lão cung phụng giật mình sợ hãi, gì chứ ? Muốn bọn họ đi Phi Vân vương phủ tự bạo sao?

Nếu tự bạo có tác dụng thì bọn họ còn sợ Cửu Kiếm Vương Thượng Quan Phi Vân sao? Cũng bởi vì tự bạo không thương tổn được nửa sợi lông của hắn, bọn họ mới không muốn hi sinh uổng phí mà thôi.

Bây giờ, nghe Trác Phàm đưa ra yêu cầu này, khiến bọn họ cảm thấy có chút khó khăn.

Tuy nhiên Trác Phàm nói rất đúng, đoạt Trùng Thiên Kiếm không được đã chết rất nhiều người, hiện tại chỉ chết một người đã có thể đoạt được kiếm, như vậy thì lời cho bọn họ quá rồi.

Nhưng một gia tộc, có lúc không thể chỉ tính theo số lượng được mất, còn theo mức độ tình cảm để cân nhắc lợi và hại.

Bọn họ xông vào vương phủ đoạt Trùng Thiên Kiếm, tuy thương vong rất nhiều, nhưng đó là chết vì gia tộc, người còn sống bởi vì người chết mà tâm càng hướng về gia tộc, đây chính là một loại gắn kết gia tộc.

Nhưng nếu ngay từ đầu đã chuẩn bị hi sinh một thành viên của gia tộc để đạt được mục đích, về mặt tình cảm khiến cho tất cả mọi người thất vọng đau khổ. Tuy nói chết ít người, thậm chí có thể bỏ qua, nhưng gắn kết sức mạnh gia tộc không còn, gia tộc sụp đổ cũng khó tránh khỏi.

Gắn kết sức mạnh là căn cơ của gia tộc!

Trác Phàm không phải người nhà họ Thượng Quan, đương nhiên sẽ không cân nhắc đến chuyện này, nhưng những cao tầng này lại không thể mạo hiểm, bởi vì một nước cờ hiểm, gắn kết gia tộc sẽ bị hủy.

Có thể nói, bọn họ tình nguyện là người ngã xuống trước, người sau tiến lên, chết hơn trăm người để đổi lấy thắng lợi, cũng không muốn ngay từ đầu chủ động hi sinh một người, đổi lấy thắng lợi.

Điều này không thể đo lường bằng định lượng đơn thuần, còn có sức mạnh tinh thần, khi lòng người đã ly tán thì đội ngũ cũng không còn.

Mấy vị cao tầng nhìn lẫn nhau, trao đổi ánh mắt, chậm rãi lắc đầu, không đồng ý điểm này!

Thu tất cả hành động của bọn họ vào mắt Trác Phàm, trong lòng hắn khẽ thở dài. Xem ra đám người này cũng không phải đần độn, biết phòng tuyến cuối cùng của mình nơi nào.

Haizzz, thế nhưng hiện tại hắn cần một người, Thượng Quan gia không muốn cho thì phải làm sao?

Trác Phàm nhíu chặt mày, rơi vào trầm tư!

A!

Bỗng nhiên, một tiếng kêu thảm vang vọng sơn động, tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết. Khẽ sửng sốt, Trác Phàm nghe có chút quen thuộc, quay đầu hỏi: "Ai mà kêu to thế?"

"Hừ, còn có thể là ai, tên phản đồ Thượng Quan Ngọc Lâm kia chứ ai." Một vị cung phụng khinh bỉ quát nhẹ.

Hai mắt Trác Phàm sáng rực, hắn đột nhiên nở nụ cười khó giải thích: "Các vị, tên phản đồ đáng chết có được xem là người nhà họ Thượng Quan không? Nếu không, có thể cho ta mượn dùng, có điều ta không có ý định trả lại."

"À, chuyện này. . ."

Ngừng một chút, mọi người liếc mắt nhìn nhau, sau đó đều cười ma mị, một vị cung phụng cười lớn tiếng nói: "Ha ha ha... Không ngại không ngại, vốn mấy chúng ta còn đang thương lượng, tiểu tử này phạm tội phản tộc, không biết nên bị tội chết hay giam cầm? Nếu Cổ tiên sinh đã muốn lấy một mình hắn đổi thần kiếm, xem như hắn cũng lập công chuộc tội, đây là chuyện không thể tốt hơn, các ngươi nói có đúng không? Ha ha ha..."

Nghe hắn ta nói vậy, bọn họ lại nhìn lẫn nhau, không nhịn được cười to, hiện rõ trên mặt ngươi hiểu, ta hiểu, mọi người đều hiểu.

Đến tận đây, vận mệnh xui xẻo của Thượng Quan Ngọc Lâm một lần nữa lại rơi xuống tay Trác Phàm hắn rồi.

Chuyện này cũng là duyên phận, giống như nghiệt duyên, ha ha ha…

Khóe miệng hơi vểnh lên, Trác Phàm lộ ra nụ cười tà ác, hắn cùng cao tầng Thượng Quan gia liếc nhìn nhau, xì xầm to nhỏ, phong bế trong sơn động kéo dài ba ngày, thật lâu không rời.

Mỗi khi mọi người nghe đến, đều có loại cảm giác không rét mà run, giống như ác quỷ lâm thế.

A a a...

Một nơi khác, trong một gian mật thất bị phong bế, Thượng Quan Ngọc Lâm đã bị giày vò đến không giống hình người, bị cột vào trụ đá kiên cố, tu vi đã hoàn toàn bị phong bế.

Một vị lão giả mặc trang phục đen, mạnh mẽ nắm lấy đầu vai hắn, ánh mắt lạnh lùng, nguyên lực cuồn cuộn không ngừng xâm nhập vào trong cơ thể hắn, bóp chặt từng khúc xương bắp thịt, gân mạch bị đè ép đến mức đau đớn khó nhịn, kêu rên không ngừng.

Lão giả cười lạnh, nhìn hắn ép hỏi: "Nói, ngươi còn nói gì với Thượng Quan Phi Vân, cứ điểm này của chúng ta hắn có biết hay không?"

"Lục trưởng lão, tha mạng."

Đau đến nước mắt chảy ngang, Thượng Quan Ngọc Lâm kêu rên nói: "Vấn đề này ngài hỏi hơn 800 lần rồi, ta đã sớm nói qua, Thượng Quan Phi Vân chỉ muốn diệt trừ những cao thủ, không muốn đuổi tận giết tuyệt, nên cũng không cần đến biết nơi rút lui này. Hắn muốn ta theo rút về Đông Châu làm thám tử, nhưng không có hỏi qua nơi này, ta cũng không nói, tha mạng, tha mạng..."

Mày run lên, Lục trưởng lão hừ lạnh một tiếng, lực đạo trong tay lần nữa tăng lớn: "Hừ, lại muốn trở lại Đông Châu làm thám tử. Tuy đã nghe mười mấy lần, nhưng mỗi lần nghe đến, vẫn khiến lão phu giận dữ, hận không thể làm thịt tên ăn cây táo rào cây sung ngươi, hừ!"

"Em gái ngươi, hỏi mười mấy lần ngươi còn hỏi, ngươi không phiền ta cũng phiền... A, xin lỗi, ta sai rồi, Lục trưởng lão, tha mạng, ta muốn gặp cữu cữu, cữu cữu cứu ta..."

Đau đến hai mắt đẫm lệ, Thượng Quan Ngọc Lâm đau đớn la lên.

Thế nhưng, đúng lúc này, một tiếng cọt kẹt vang lên, cửa đá từ từ mở ra, giọng nói quen thuộc vang lên: "Ha ha ha... hô to gọi nhỏ cái gì, cữu cữu ngươi không thể nào cứu ngươi, nhưng vi sư có thể bảo vệ tính mệnh ngươi."

Hai người nhất thời sững sờ, quay đầu nhìn ra cửa, không biết Trác Phạm xuất hiện ở nơi đó từ lúc nào, khóe miệng vẫn mang nụ cười tùy tiện, hài hước nhìn cảnh ngộ bi thảm của Thượng Quan Ngọc Lâm bây giờ, châm chọc mà nói.

Bình Luận (0)
Comment