"Cổ... Cổ Nhất Phàm?"
Thượng Quan Ngọc Lâm vô cùng kinh hãi, mặt mũi đầy vẻ khó tin. Chuyện gì thế này, vì sao tên phản nghịch lại đột nhiên xuất hiện ở đây, hơn nữa còn có can đảm lại trở lại nơi này?
Nên biết rằng, hiện tại hắn cũng bị xem là phản đồ của Thượng Quan gia, hắn làm sao có thể còn tới khu vực của Thượng Quan gia chứ?
Trong đầu Thượng Quan Ngọc Lâm tràn đầy nghi hoặc, ánh mắt mê mang không biết nói gì. Thế nhưng rất nhanh, hắn liền ném tất cả mọi thứ ra sau đầu, con mắt chỉ còn cừu hận, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nếu không phải nam nhân này ngày đó cản trở hắn, Thượng Quan Ngọc Lâm đã sớm thành đại sự, mặc kệ vận mệnh của Thượng Quan gia sau cùng thế nào, dù sao hắn bắt cá hai tay, tương lai con đường làm quan chắc chắn bừng sáng.
Nhưng chính vì tên Cổ Nhất Phàm này xuất hiện nên đã hủy hết thẩy mọi chuyện của hắn, hắn thành phản đồ Thượng Quan gia, bị tộc nhân trói lại nghiêm hình tra tấn, cũng mất đi giá trị lợi dụng ở chỗ Thượng Quan Phi Vân.
Có thể nói, hắn như Trư Bát Giới soi gương, trong ngoài không phải người, chẳng ai thèm ngó tới, mọi người đều xem thường, phẫn hận hắn, ở đâu cũng không thể có tiền đồ tốt, mà người tạo nên tất cả mọi chuyện này không ai khác chính là tên Cổ Nhất Phàm này.
Vừa nghĩ đến đây, Thượng Quan Ngọc Lâm giận sôi gan, nhìn bộ dạng đắc ý cười cợt kia hắn hận không thể tiến lên xé nát Trác Phàm.
Điều khiến hắn không thể dễ dàng tha thứ nhất là tiểu tử này còn giả làm cao thủ ma đạo, khiến hắn quỳ lạy không biết bao nhiêu lần, dù thế nào đại thiếu gia hắn cũng không thể tha thứ được.
Hoàng đế quỳ một tên ăn mày, chuyện này còn thiên lý sao? Lão tử có thể dập đầu trước người nào nhưng ngươi thì không.
Một kẻ vô sỉ hèn mọn cũng có điểm mấu chốt, mà điểm mấu chốt của Thượng Quan Ngọc Lâm chính là Trác Phàm. Hắn có thể kém hơn người nào cũng không thể kém hơn Trách Phàm, hắn có thể dưới người nào cũng không thể dưới Trác Phàm.
Đây là điểm tự tôn cuối cùng của Thượng Quan Ngọc Lâm, mà nguồn gốc của điểm tự tôn này tồn tại từ lúc hắn mới nhìn thấy Trác Phàm đã chôn sâu trong lòng, có thế nào cũng không mất đi, có lẽ Thượng Quan Ngọc Lâm chấp nhất kết cừu oán với Trác Phàm, không thể dứt bỏ.
Tóm lại, mặc dù sự thật đang bày ra rõ ràng trước mặt mọi người, hắn vẫn như một con đà điểu, vùi đầu vào đất, không muốn tiếp nhận sự thật.
Mặc dù nam nhân từng bị hắn khinh thường có thực lực hay tâm kế đều vượt xa hắn ngàn lần, là một cao thủ ẩn danh thật sự.
Nhưng hắn không muốn thừa nhận, hơn nữa còn mong muốn hủy đi sự thật này, cho nên khi nhìn thấy Trác Phàm xuất hiện, hắn không có suy nghĩ vì sao Trác Phàm có thể nghênh ngang mà đến, ngược lại chỉ nghĩ làm sao để có thể nhanh chóng tiêu diệt tên tử địch trước mặt này. Vì vậy, hắn nhìn về phía Lục đạo trưởng, muốn mượn đao giết người "Lục trưởng lão, vì tên Cổ Nhất Phàm này mà chúng ta tiến đến đánh Phi Vân vương phủ mới tổn thất không ít nhân mã, cái địa đồ hắn cho là giả. Ngài mau thịt tên tiểu tử này, báo thù cho các tộc nhân đi."
Mày nhíu chặt, Lục trưởng lão quay đầu nhìn về phía Trác Phàm, một đôi mắt vốn lạnh lẽo, giờ còn lạnh thêm mấy phần.
Trên thực tế, cho dù trong nhà cổ, hắn tiếp xúc với Trác Phàm không nhiều, nhưng cũng biết chân tướng chuyện lần này, trong lòng cũng sớm coi Trác Phàm là mật thám. Vừa rồi một đám cao tầng Thượng Quan gia đàm phán với Trác Phàm, hắn ở chỗ này thẩm vấn Thượng Quan Ngọc Lâm, không có tham gia.
Cho nên, hoàn toàn không biết Thượng Quan gia đã hợp tác với Trác Phàm.
Bây giờ đột nhiên thấy tên mật thám này xuất hiện, mặc kệ hắn vào bằng cách nào, Lục trưởng lão suy nghĩ phải hạ hắn trước, giáo huấn một phen, cho hắn biết phản đồ không có kết cục tốt.
Lục trưởng lão hắn hận nhất là loại người bội bạc này!
Bỗng dưng, Lục trưởng lão không nói gì, chân đạp xuống, phóng về phía Trác Phàm, một chưởng tràn đầy sát ý mạnh mẽ vỗ xuống đầu vai hắn. Quy Nguyên hậu kỳ khí thế cường đại, nhanh chóng áp về phía hắn, đến mức khí thế hắn trì trệ, không nhịn được lui về phía sau hai bước, cảm giác hô hấp có chút khó khăn.
Tuy nhiên, Trác Phàm cũng không ngại, vẫn bình tĩnh đứng ở nơi đó, không nhúc nhích, trên mặt vẫn cười không để bụng.
Thượng Quan Ngọc Lâm Nhìn bị trói tại trên trụ đá nhìn thấy hết thẩy, hắn hả hê cười lạnh.
Hắn cũng nhìn ra được cho dù dưới cơn tức giận, Lục trưởng lão vẫn duy trì lý trí, mặc dù xuất thủ mang theo sát khí, nhưng chưa thật sự đánh vào những chỗ trí mạng, mà chỉ tấn công đầu vai, không có ý định lấy mạng Trác Phàm.
Chuyện này cũng bình thường, mật thám cũng nên giữ lại một mạng để thẩm vấn, sao có thể trực tiếp đánh chết?
Nhưng dù vậy, nếu một chưởng này hạ trúng, đầu vai phải của Trác Phàm toàn bộ vỡ nát, cảm giác thật đau đớn.
Sau đó hắn ta bị bắt về, mấy ngày liền bị nghiêm hình tra tấn, đau đớn đến lục phủ ngũ tạng muốn tan nát, cảm giác sống không bằng chết.
Thượng Quan Ngọc Lâm nghĩ như vậy, cảm giác thống khổ bị tra tấn của mấy ngày liên tiếp giảm đi không ít, hắn hung hăng nhìn chăm chú về phía Trác Phàm, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Hắc hắc hắc... Lão tử thân là thiếu gia Thượng Quan gia, phạm tội phản tộc cũng bị giày vò đến người không ra người, quỷ không quỷ, một ngoại nhân như ngươi rơi xuống tay Lục trưởng lão, một người thủ đoạn độc ác thì còn có thể dễ chịu được sao?
Ha ha ha... Đến lúc đó, ngươi nhất định thê thảm, nhục nhã hơn lão tử gấp trăm lần, như thế lão tử sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều, khặc khặc khặc...
Trong lòng Thượng Quan Ngọc Lâm cười tà ác như điên, thống khoái hiện rõ trên mặt, trong mắt mang theo kỳ vọng nóng rực, nhìn chằm chằm vào ma chưởng sắp đánh xuống đầu vai phải Trác Phàm, miệng nở nụ cười hưng phấn.
Thậm chí, giờ này khắc, lỗ tai hắn cũng bắt đầu không ngừng rung động, như muốn chờ nghe âm thanh vỡ nát của đầu vai Trác Phàm, khiến hắn ta đau đến không muốn sống.
Đây là mơ ước, là khoái lạc mà Thượng Quan Ngọc Lâm mong đợi nhất.
"Lão lục, dừng tay!"
Thế mà, ngay lúc này, có một tia chớp lóe lên, một chưởng của Lục trưởng lão còn chưa đánh tới đầu vai Trác Phàm, một bàn tay khô gầy chẳng biết lúc nào đột ngột duỗi ra từ ô cửa tối tăm, tóm lấy một chưởng khí thế kia của Lục trưởng lão, giọng nói trầm thấp phát ra.
Lục trưởng lão sửng sốt, không hiểu rõ nhìn về phía trước, đã thấy một bóng người từ từ xuất hiện trong bóng tối, đó là một trong ba vị chí cường cung phụng Thượng Quan gia, mà phía sau hắn cũng có một đám trưởng lão cung phụng đi theo, nối đuôi nhau mà vào!
Lục trưởng lão nhíu mày, nghi hoặc thốt lên: "Chuyện này. . . Đây là..."
"Cổ công tử là khách quý, không được vô lễ!"
Nhướn mắt trừng hắn, vị cung phụng kia liền kéo Lục trưởng qua một bên, thì thầm vài câu. Nghe lời hắn nói, Lục trưởng lão giật mình, gật gật đầu, sau đó vội vàng đi đến trước mặt Trác Phàm, thở dài một hơi, cúi đầu xin lỗi: "Tại hạ không rõ nội tình, vừa rồi mới đắc tội, mong Cổ công tử rộng lòng tha thứ!"
Coong!
Như thể có vô vàng tiếng chuông vang lên mãnh liệt trong trong khe núi yên tĩnh hoang vắng, đâm thẳng vào đầu Thượng Quan Ngọc Lâm, như muốn lập tức giết chết hắn.
Thượng Quan Ngọc Lâm không thể tin nhìn một màn trước mắt, vốn còn muốn xem trò vui của Trác Phàm, lúc này, lại hoàn toàn chết chết lặng.
Có chuyện gì vậy? Tại sao nhóm trưởng lão cung phụng gia tộc lại có thái độ lấy lòng tiểu tử này chứ? Bọn họ chưa từng cung kính với cửu cửu lão nhân gia như vậy đâu.
"Người không biết không có tội, ta không có ưu điểm gì nhưng cũng là người rộng lượng, sẽ không để ý, ha ha ha..."
Chậm rãi khoát khoát tay, Trác Phàm không thèm để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Thượng Quan Ngọc Lâm, chỉ nhẹ bước vài bước, thẳng lồng ngực, giả bộ trầm mặc bức cách, quét mắt nhìn bốn phía, khẽ cười nói: "Điều kiện phòng thẩm vấn của các ngươi khá thiếu thốn, ngay cả một cái ghế cũng không có."
"Có... Cổ công tử nói muốn thì nhất định sẽ có!"
Lời Trác Phàm vừa dứt, một vị trưởng lão đã vội vã lớn tiếng nói, sau đó nhìn về phía sau, hô lên: "Người đâu, chuẩn bị một chiếc ghế dựa tốt nhất cho Cổ công tử Cái gì, không mang theo sao? Mau chuyển ghế lớn ở đại sảnh đến đây."
Dạ!
Tiếng tuân lệnh ngoài cửa vang lên, không lâu sau lập tức có một tên đệ tử Thượng Quan gia vui vẻ mang ghế chạy đến, đặt dưới mông Trác Phàm, thậm chí trước khi Trác Phàm ngồi xuống, còn tinh tế dùng tay áo lau sơ qua, thái độ nịnh nọt: "Cổ công tử, mời ngài, hi hi hi..."
"Haizz, không có thì thôi, cần gì chứ? Ta cũng không phải là người xem trọng hình thức, ha ha ha..."
Trác Phàm cười tùy tiện, trên mặt có chút ngại ngùng, nhưng cái mông vẫn không thành thật, không khách khí mà ngồi lên.
Trác Phàm lại nhìn xung quanh, mày nhăn lại, dường như còn thiếu gì đó, hắn ho nhẹ hai lần.
Lập tức hiểu rõ ý của hắn, trưởng lão kia lập tức quát to một tiếng: "Người đâu, mang bàn đến, dâng trà! Một đám tiểu tử này không không có mắt mà, có ghế sao không có bàn chứ?"
"Vâng, trưởng lão!"
Rất nhanh hai tên đệ tử vội vàng đi tới, một người mang một chiếc bàn vuông nhỏ, đặt trước người Trác Phàm, một người mang một bình trà thơm, cẩn thận để lên, lại khom người cáo lui.
Trác Phàm cười hài lòng, thoải mái dựa người ra phía sau, dù sao cũng chỗ ngồi của gia chủ. Sau đó hắn tuỳ tiện nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, tỏ vẻ thích thú.
Thật thoải mái!
Da mặt Thượng Quan Ngọc Lâm co rúm lại, hoàn toàn chết lặng, trái tim vỡ vụn.
Hi vọng lớn nhất mấy ngày nay của hắn là có thể tận mắt nhìn thấy Trác Phàm thống khổ hơn hắn, nhưng hiện tại tiểu tử này lại ở trước mặt hắn khoe khoang.
Có chuyện gì xảy ra với những trưởng lão cung phụng kia vậy? Tại sao lại phục vụ hắn còn hơn tổ tông thế kia.
Đám lão già này không sợ mất mặt sao?
Trong lòng Thượng Quan Ngọc Lâm hò hét, nhưng nhìn bộ dạng khiêu khích của Trác Phàm, khóe miệng phát run, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, suýt phát khóc.
Tên Cổ Nhất Phàm này, ngươi là ác ma phái đến tra tấn ta, đúng không?