Trác Phàm uống một ngụm trà vào bụng, nhẹ nhàng nắm chặt ly trà, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn, nhìn Thượng Quan Ngọc Lâm lắc lắc cái ly, khẽ cười nói: "Trong sơn động ẩm ướt tối tăm, cả ngày không thấy ánh sáng mặt trời, có thể uống một chén trà nóng, thậy sự rất dễ chịu, các ngươi nói có đúng không?Ha ha ha..."
"Không sai, không sai..."
"Cổ công tử thật sự biết thưởng thức, ha ha ha..."
Một đám lão đại Thượng Quan gia, cùng một đám tùy tùng đi theo liên tiếp gật đầu, lên tiếng tán thành, khuôn mặt tươi cười nịnh nọt. Mặc kệ Trác Phàm nói cái gì, có lẽ bọn họ đều nhất trí gật đầu tán đồng.
Khóe miệng Thượng Quan Ngọc Lâm co quắp, trong lòng khổ sở không thể tả, bỗng nhiên hắn có ý nghĩ muốn chết. Trác Phàm yên ổn ngồi trước mặt hắn khoe khoan là cực hình tàn khốc nhất trong mấy ngày hắn bị tra tấn, khiến hắn không thể chịu nổi.
Kỳ thật đối với hai kẻ thù, chỉ cần thấy đối phương sống tốt hơn mình, trong lòng sẽ vô cùng thống khổ, mà đối phương thống khổ hơn mình thì cho dù bản thân có thống khổ thế nào cũng có tư vị hạnh phúc.
Đây chính là so sánh, cũng là bản chất của con người.
Giờ khắc này, Trác Phàm đã ở ngoài mơ ước thiết tha của hắn, trở thành vần dương chói lói, được tất cả mọi người vây quanh, tận hưởng vinh quang của một người gia chủ, điều này là mục tiêu phấn đấu nhiều năm của hắn, làm sao hắn có thể nhịn được?
Mà mục tiêu này lại là người hắn xem thường nhất, thống hận nhất, Trác Phàm, khiến trong lòng hắn như có muôn ngàn vết thương, trái tim như bị chém thành nhiều mảnh nhỏ, đau đớn không thể tả.
Dựa vào cái gì chứ? Bọn họ đều làm thám tử cho Thượng Quan Phi Vân, các người đối với hắn như vậy, đối với ta thì khác? Ta còn là Thượng Quan gia thiếu gia, hắn chỉ là một người ngoài, tại sao lại có đãi ngộ như vậy chứ?
Thượng Quan Ngọc Lâm không hiểu, sự ghen ghét quanh quẩn trong lòng khiến hắn đau đớn muốn khóc.
Trác Phàm liếc mắt nhìn hắn, tinh mang lóe lên, trong lòng cười thầm, cảm thấy nhiệt khí sắp hết mới nhìn về phía những trưởng lão cung phụng kia nói: "Mời các vị tiền bối dời bước ra ngoài một lát, tại hạ có chút chuyện riêng muốn nói với đồ đệ này, chẳng biết có được không?"
"Đương nhiên đương nhiên, Cổ tiên sinh có yêu cầu gì chúng ta đều thỏa mãn, ha ha ha..."
Khẽ cười một tiếng, ba vị chí cường cung phụng cúi người thi lễ, mang theo người bọn họ lui ra ngoài, cung kính nói: "Như vậy chúng ta xin cáo lui trước, Cổ tiên sinh cần gì cứ nói thẳng là được."
Nói xong, mọi người nhanh chóng lui ra ngoài phòng giam, ầm một tiếng cửa đá đóng chặt.
Thượng Quan Ngọc Lâm nhìn hết thẩy mọi chuyện, mặt hắn như tê dại, không nói nên lời. Mấy lão trưởng lão cung phụng Thượng Quan gia luôn cao cao tại thượng, sao có thể giống như chó săn thế kia, mất hết mặt mũi.
Thế nhưng hắn làm sao biết được, ngay khi cửa đá kia đóng, nụ cười nịnh nọt trên mặt bọn họ đã thu lại, trở nên âm trầm, phiền muộn không chút che giấu.
Đặc biệt là Lục trưởng lão, nhìn mấy người bọn họ vừa kỳ quái vừa chế nhạo: "Các vị đại ca, ta thật không biết, các huynh còn có mặt bỉ ổi thế này, ha ha ha..."
"Đừng nói nữa, tiểu tử kia để bảo chúng ta phối hợp diễn kịch cùng hắn, con mẹ nó, không phải vậy ai rảnh mà diễn làm rùa rụt cổ!" Bất đắc dĩ trợn mắt, trưởng lão vừa phân phó đệ tử mang cho Trác Phàm cái bàn buồn bực nói, bởi vì vai diễn chó săn này hắn diễn nhiều nhất, không muốn chuyện này trở thành trò cười cho mấy huynh đệ.
Không ngoài dự đoán, khi hắn vừa nói ra, những người khác đều nhìn hắn với ánh mắt trêu đùa, điều này càng khiến hắn thêm phiền lòng.
Đúng lúc này, một vị chí cường cung phụng phất tay, đánh gãy tiếng cười của mọi người, nghiêm túc nói: "Đừng cười nữa, đây là chuyện rất nghiêm túc. Dùng thám tử đưa tin không đáng tin thì rất nguy hiểm, có thể sẽ xảy ra rất nhiều sơ suất. Sớm chuẩn bị tâm trí, cũng là thủ đoạn quan trọng. Tiểu tử này tâm cơ rất sâu, công tâm thuật cao minh, lần này lại muốn dùng Thượng Quan Ngọc Lâm thì phải chuẩn bị sớm, nếu không có sai lầm giữa chừng, hắn thua thì chúng ta cũng không có gì tốt."
"Không sai, tiểu tử Cổ Nhất Phàm này tâm tư kín đáo, hữu dũng hữu mưu, kế hoạch chặt chẽ, chuyện này chúng ta đã được chứng kiến. Ngay cả Bách Lý Kinh Vĩ cũng trúng chiêu, thì sai lầm sao được? Tuy nhiên, lần trước hắn bí mật ở gần đó, còn Bách Lý Kinh Vĩ ở ngoài sáng, vốn có ưu thế hơn. Lần này lại chính diện đối địch với Bách Lý Kinh Vĩ, vì nhi tử của hắn mà đến, hắn sẽ cẩn thận bố trí thỏa đáng, cũng có thể thông cảm được. Chúng ta vì Trùng Thiên Kiếm, có mất mặt chút thì đã sao?" Lúc này, một vị khác chí cường cung phụng nói theo.
Mọi người nghe xong, đều gật đầu, không còn oán hận vì nụ cười vô sỉ vừa rồi.
Một nơi khác, khi tất cả cao thủ Thượng Quan gia đều rời đi, trong sơn động chỉ có hai người Trác Phàm và Thượng Quan Ngọc Lâm, Trác Phàm chậm rãi đặt chén trà lên bàn, sau đó đứng lên, nhìn về phía Thượng Quan Ngọc Lâm, cười tà nói: "Có phải cảm thấy kỳ quái không? Không biết vì sao bọn họ nghe theo lệnh của ta?"
Thượng Quan Ngọc Lâm tức giận trợn mắt, không thèm nhìn tới hắn. Cái tên tiểu tử chết tiệt này lại bắt đầu trang bức trước mặt lão tử, trang bức chết ngươi luôn đi, thật hận mà.
"Haizz, ngươi là tội phạm, ta cũng là tội phạm, đều là phản đồ của Thượng Quan gia không có gì khác biệt, ngươi cũng không cần hận ta. Nói trắng ra, chúng ta đều là người giống nhau."
Trác Phàm khẽ than, thở dài một hơi, trong mắt bỗng dưng xuất hiện một tia buồn bã: "Vốn ngày đó khi gặp Tiểu Tam Tử, cứu được Thượng Quan Khinh Yên, ta chỉ muốn đưa nàng đến cứ điểm Thượng Quan gia liền đi, không nghĩ tới lại bị thám tử bọn họ phát hiện, bắt lại. Hiện tại... Ta cũng không phải là người tự do."
Thượng Quan Ngọc Lâm cười lạnh, hung hăng nguýt hắn một cái, cười nhạo: "Không phải người tự do? Ta thấy ngươi ở chỗ này còn dễ chịu hơn hoàng đế, trưởng lão cung phụng đều xoay quanh ngươi, còn kém để ngươi cưới Yên Nhi, đẩy lên vị trí gia chủ, leo lên đỉnh cao đời người, ngươi còn có gì không thỏa mãn?"
"Gia chủ? Ha ha ha... Một người không phải họ nhà Thượng Quan, lại là người có gia đình, căn bản không sạch sẽ, bọn họ sao có thể để ta làm chủ nhà họ Thượng Quan?"
Trác Phàm bật cười lắc lắc đầu: "Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, bọn họ kính cẩn nghe theo lời của ta là vì trong tay ta có đồ bọn họ muốn mà thôi."
Thượng Quan Ngọc Lâm kinh ngạc hô lên: "Trùng Thiên Kiếm?"
"Không sai, chính là Trùng Thiên Kiếm!"
Trong mắt tinh mang lóe lên, Trác Phàm nghiêm túc nói: "Hiện tại trong tay ta có Trùng Thiên Kiếm, bọn họ không dám làm gì ta, nhưng cũng muốn từ chỗ của ta tìm kiếm nơi thần kiếm hạ lạc, vì thế ngay cả mỹ nhân kế cũng đều dùng tới."
"Cái gì?"
"Yên tâm, ta không trúng chiêu!"
Thượng Quan Ngọc Lâm giật mình, thân thể căng thẳng, lần này tộc nhân Thượng Quan gia tới Trung Châu hình như là nữ nhân, mỹ nhân kia chẳng phải là... Hắn không dám nghĩ thêm nữa, Trác Phàm vội vàng khoát tay, khuyên can hắn.
Có điều rất nhanh, Trác Phàm lại cười xấu xa nói: "Tuy nói tại hạ định lực không tệ, sẽ không trúng chiêu, có điều không biết được bao lâu, ngươi cũng biết, Yên Nhi nàng..."
"Im miệng, ai cho ngươi gọi như vậy?" Khẽ cắn môi, Thượng Quan Ngọc Lâm mắng to một tiếng, trong mắt vô cùng lo lắng.
Trác Phàm khoát tay, hắn nắm được tâm tư của tên tiểu tử này trong lòng bàn tay, trong mắt tinh mang lóe lên, bắt đầu vào đề chính: "Ta cũng không muốn gọi như vậy, nhưng những người kia của Thượng Quan gia cứ muốn tác hợp chúng ta. Hứa hẹn chỉ cần ta giao Trùng Thiên Kiếm ra, ta sẽ trở thành con rể của Thượng Quan gia, thăng chức rất nhanh. Ngươi cũng biết, định lực ta có hạn. Mà từ đầu đến cuối ta không đồng ý chỉ có một nguyên nhân, đó là... nhi tử ta còn trong tay Thượng Quan Phi Vân. Ta còn muốn dùng kiếm kia đổi mạng cho nhi tử ta!"
"Vậy thì ngươi đi đổi đi, cứ ở lại đây quấn lấy Yên Nhi làm gì?"
"Ngươi ngốc à, ta có thể đi đổi, mẹ nó đã sớm đổi rồi, ba lão rùa Thượng Quan gia kia sẽ để cho ta đi đổi sao?" Khinh thường bĩu môi, Trác Phàm khinh bỉ nhìn về phía hắn.
Bên ngoài cửa đá, một đám lão gia hỏa ở nơi đó vụng trộm nghe được, tức giận đến ria mép cũng vểnh lên, mặt đỏ ửng.
Ba lão rùa? Rõ ràng tiểu tử này biết chúng ta bên ngoài thám thính, còn dám nói thế, thật to gan mà, hừ hừ!
Đồng thời, lúc này hai cha con Thượng Quan Phi Hùng và Thượng Quan Khinh Yên cũng đi tới, ở bên ngoài tỉ mỉ lắng nghe. Sau khi nghe Trác Phàm nói đến chuyện tác hợp, hai má Thượng Quan Khinh Yên đỏ bừng, hai mắt tỏ vẻ tức giận nhưng khóe miệng lại nở nụ cười nhàn nhạt.
Tuy nhiên nàng biết rõ, chuyện này Trác Phàm chỉ nói đùa...
Mày Thượng Quan Ngọc Lâm nhíu chặt, chuyện liên quan đến Thượng Quan Khinh Yên, hắn còn bối rối hơn Trác Phàm: "Vậy ngươi muốn làm sao?"
"Tuy nhiên hiện tại ta bị canh chừng, giống như bị giam lỏng mà thôi, không phải không chuồn ra được, có điều bên cạnh có người giám sát."
Trong mắt tinh mang lóe lên, Trác Phàm bình tĩnh lên tiếng: "Cho nên ta cần người đến Phi Vân vương phủ đưa tin, cùng bọn chọn địa điểm trao đổi con tin. Đến lúc đó ta dành thời gian đi đổi nhi tử ta, thám tử bên người chắc hẳn Phi Vân vương phủ có thể giúp ta giải quyết, đây chính là mượn lực đả lực!"
Thượng Quan Ngọc Lâm nhìn chằm chằm Trác Phàm, âm thầm gật đầu, hay cho câu mượn lực đả lực, sử dụng thế lực Phi Vân vương phủ giúp mình thoát thân.
Nhưng rất nhanh hắn liền hiểu rõ ý Trác Phàm, không khỏi cười nhạo nói: "Ngươi muốn nói ta làm người đưa tin giúp ngươi?"
"Không tệ, ta vừa mới nói, ngươi và ta đều giống nhau, chúng ta ở Thượng Quan gia đều không sống được, ngươi cũng cần đất mới để dung thân, không phải sao? Cho nên nơi này ta chỉ có thể tin vào người, bởi vì chúng ta có cùng mục tiêu, chạy khỏi nơi này, cho nên ngươi sẽ không bán đứng ta!"
Nhếch miệng lên, Trác Phàm cười khẽ một tiếng: "Vừa lúc trong tay ta có Trùng Thiên Kiếm, Thượng Quan gia dỗ dành xem ta như bảo bối, nhưng không để ta tự do, nhưng lại có thể thỏa mãn bất kỳ điều kiện gì của ta. Ta bảo bọn hắn thả ngươi đi, ngươi giúp ta truyền tin, đến lúc đó hai chúng ta hợp tác, chạy khỏi nơi này, chẳng phải cả hai đều có lợi sao?"