Cả hai cùng có lợi?
Thượng Quan Ngọc Lâm nhìn chằm chằm Trác Phàm, cười xùy một tiếng: "Chuyện này nghe rất mê người, ngươi tốt, ta tốt, mọi người đều tốt. Nhưng tại sao ta phải giúp ngươi?"
"Vừa rồi ngươi cũng nói, tất cả mọi người đều tốt. Chẳng lẽ ngươi muốn bị Thượng Quan gia hành hạ, sống không bằng chết, hay muốn một con đường chết khác sao?"
"Vậy thì thế nào?"
Thượng Quan Ngọc Lâm ngẩn đầu, kiêu ngạo nói: "Cho dù ta có xuống mười tám tầng địa ngục, ta cũng muốn kéo ngươi xuống mười sáu tầng, dù ta có bị dày vò thì ngươi cũng bị thống khổ mất con, nghĩ như vậy ta vẫn rất vui vẻ, ha ha ha ha..."
Nhìn chằm chằm hắn, Trác Phàm bất đắc dĩ thở dài: "Ngươi thật sự hận ta như vậy sao? Hai chúng ta cũng đâu có thù oán lớn đến vậy. Cùng lắm ta chỉ đánh người vài phát, để ngươi dập đầu mấy cái, thuận tiện khắc trên ngực ngươi bốn chữ ma môn bại hoại, để cho ngươi kêu vài tiếng sư phụ, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ mấy lần, còn... Còn cái gì nữa ta không nhớ được, chắc bấy nhiêu thôi, còn gì nữa không?"
"Ngươi còn muốn cái gì? Mẹ nó, bấy nhiêu đã đủ lắm rồi."
Lúc này, những lời Trác Phàm nói khiến hắn thêm đau lòng, tức giận đến bốc khói, gào thét lên: "Cổ Nhất Phàm, ngươi là cái quái gì? Chỉ là một tên vô lại, mà bổn công tử là thế gia vọng tộc, nhân tài của Thượng Quan gia lại bị ngươi trêu đùa nhục nhã không biết bao nhiêu lần, thù hận này còn không đủ sâu sao? Kẻ sĩ có thể chết, không thể nhục. Trên đời này, có ngươi không có ta, bổn công tử chịu đựng nhục nhã, nhất định khiến ngươi kiếp này phải trả gấp trăm lần nghìn lần, bắt đầu từ nhi tử ngươi, ha ha ha..."
Nghe Thượng Quan Ngọc Lâm cười như điên, Trác Phàm lại yên tĩnh mà nhìn hắn, không nói một lời.
Ngoài cửa, một đám lão gia hỏa nghe lén, nghe đến chỗ này cũng không nhịn được bất đắc dĩ lắc đầu. Một tên chí cường cung phụng thở một tiếng thật sài, sâu xa nói: "Nghĩ không ra tên Thượng Quan Ngọc Lâm có lòng dạ nhỏ mọn, tâm địa ác độc như vậy, may mắn lần này chó ngáp phải ruồi, bắt được hắn, nếu không sau này hắn công lực càng cao, đảm đương vị trí quan trọng, sẽ là mối họa lớn, giống như Thượng Quan Phi Vân!"
"Đúng vậy, đúng vậy."
Mấy người nghe vậy cũng gật đầu nói phải, Thượng Quan Phi Hùng bất đắc dĩ thở dài, trên mặt đều là vẻ tiếc hận. Ngọc Lâm là hạt giống tốt của gia tộc, không ngờ tâm thuật bất chính, đáng tiếc đáng tiếc.
Nhưng lúc này, một tên chí cường cung phụng lại tán đồng, thản nhiên nói: "Có điều, trong lòng Thượng Quan Ngọc Lâm có nhiều hận ý nhưng chuyện gì cũng có nguyên nhân. Dù sao hắn cũng bị vũ nhục lớn như vậy, nếu các ngươi ra ngoài, bị tên Cổ Nhất Phàm kia trêu đùa, vẻ mặt còn có thể ôn hoà, tâm tình vui vẻ sao?"
"Chuyện này..."
Không khỏi sững sờ, mọi người trầm ngâm một chút, liếc nhìn nhau, cũng chỉ bật cười lắc lắc đầu: "Ha ha ha... Có lẽ cũng không nhịn được, chỉ có thể nói tên Cổ tiểu tử... Thực biết chơi!"
Phốc!
Một tiếng cười khẽ, Thượng Quan Khinh Yên nhịn không được che miệng, Thượng Quan Phi Hùng thấy vậy hung hăng liếc nhìn nàng, quát nhỏ: "Đánh người không đánh mặt, tôn nghiêm đối một tên võ giả cực kỳ quan trọng, tên Cổ Nhất Phàm trêu đùa làm nhục Thượng Quan Ngọc Lâm không biết bao nhiêu lần, tâm tư càng thêm bất chính, ngươi còn cười?"
Bình tĩnh gật đầu, Thượng Quan Khinh Yên không nói gì, chỉ che miệng, cười đến eo không thẳng lên được.
Tuy nàng biết làm vậy là không đúng, nhưng nghĩ đến Thượng Quan Ngọc Lâm dập đầu như giã tỏi trước Trác Phàm, nghĩ đến tình cảnh đó buồn cười không dừng được.
Biểu ca ngọc thụ lâm phong, tuấn lãng bất phàm kia của nàng cũng có lúc hèn mọn đến vậy sao?
Cổ tiên sinh thật quá xấu xa.
Trong lòng thì oán trách, nhưng khóe miệng Thượng Quan Khinh Yên vẫn không thể thu liễm nụ cười.
Nhìn thấy hết thảy, Thượng Quan Phi Hùng chỉ biết thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu.
"Ngươi thật sự không chịu giúp ta?"
Bên trong nhà đá, Trác Phàm đợi Thượng Quan Ngọc Lâm ngừng cười, lần nữa bình tĩnh lên tiếng, dò hỏi. Nhưng trả lời hắn, vẫn là tiếng cười trên nỗi đau người khác của Thượng Quan Ngọc Lâm. "Muốn cho ta giúp ngươi? Đời sau đi, ha ha ha... Thượng Quan Ngọc Lâm ta cho dù có rơi xuống địa ngục liệt diễm, cũng sẽ cười nhìn ngươi mỗi ngày uất ức, thống khổ mất con, khặc khặc khặc..."
"Haizz, mất con thống khổ chắc chắn là có!"
Trác Phàm liếc nhìn hắn, thở dài một hơi, nhưng rất nhanh lại khẽ cười một tiếng. "Có điều nỗi đau kia cũng khoảng bốn năm năm, cùng lắm hai mươi năm cũng nhạt đi. Đối với tu giả như chúng ta, thời gian đau xót như vậy cũng không tính là dài, có con cháu chơi cùng, sẽ rất nhanh xóa đi nỗi đau này."
Thượng Quan Ngọc Lâm khẽ giật mình: "Con cháu chơi cùng?"
"Đúng vậy, không phải ngươi cho là ta không được đó chứ, kiếp này chỉ có một đứa con trai!"
Khóe miệng Trác Phàm nhếch lên, nói: "Nói chuyện này một chút, hiện tại ta có cơ hội có con cháu đầy nhà, ngươi đừng quên, cữu cữu ngươi và đám lão gia hỏa Thượng Quan gia, khóc lóc hô hào muốn đem hòn ngọc quý trên tay bọn họ đẩy vào ngực ta đấy, chỉ cần ta giao Trùng Thiên Kiếm ra mà thôi. Hiện tại ngươi đã không giúp ta, vậy thì được rồi, ta nhận mệnh, chết một đứa con trai, nhưng ta có thể sinh ra nhiều đứa khác. Hiện tại ta liền đi tìm Yên Nhi, gạo nấu thành cơm để bọn họ không nuốt lời, rồi mới giao Trùng Thiên Kiếm ra. Cữu cữu kia của ngươi cũng không muốn để khuê nữ mình, nhanh chóng trở thành quả phụ đâu."
"Về phần ngươi, đồ đệ ngoan của ta, ngươi cảm thấy mình xuống Địa Ngục cũng được, khổ thân cũng được, trong mắt ngươi chỉ cần muốn thấy ta tức chết, đau khổ đến chết hay không thôi, nhưng ta vẫn phong lưu phóng khoáng, con cháu đầy nhà, vậy là không hoàn thành tâm nguyện của ngươi rồi, ha ha a..."
Trác Phàm cười khẽ, quay người đi về phía cửa đá, thoải mái tuỳ tiện mà nói.
Thượng Quan Ngọc Lâm hoàn toàn chết lặng khi nghe Trác Phàm nói. Đúng vậy, sao hắn có thể quên chuyện này, hắn không nhất định phải cứu nhi tử, hắn còn lựa chọn tốt hơn, mặc kệ bên nào đều có tiền đồ tươi sáng. Cho dù chết một đứa con trai vẫn còn có mỹ nhân làm bạn, tương lai tận hưởng con cháu đầy đàn, vinh hoa phú quý.
Còn hắn, chẳng qua chỉ là đệm lưng mà thôi, mặc kệ con đường nào đều là con đường chết. Bản thân trong địa ngục nhìn người ta cười, không phải càng thê thảm hơn sao?
Bản thân hắn sao lại xui xẻo như vậy chứ? Con đường nào cũng đều là tuyệt lộ, người ta con đường nào cũng có tiền đồ tươi sáng, chỉ xem người ta chọn con đường nào thôi.
Mà nếu hắn không cứu nhi tử Trác Phàm, Trác Phàm làm con rể Thượng Quan gia, cuộc sống trôi qua càng tốt hơn, người ta giỏi hơn hắn đã không chịu được, thì điều này hắn chịu sao nổi?
Nhìn thấy Trác Phàm muốn rời đi, Thượng Quan Ngọc Lâm vội vã kêu lên: "Chờ một chút, chờ một chút, ta... ta đồng ý, ta đồng ý không được sao? Chỉ cầu ngươi cách Yên Nhi... xa một chút!"
Thân thể bước chậm lại, Trác Phàm quay đầu liếc nhìn hắn, khóe miệng nở nụ cười hài lòng.
Cuối cùng cũng giải quyết được tên ngu ngốc này, hừ hừ...
"Lợi hại!"
Bên ngoài cửa đá, một tên chí cường cung phụng thở dài, lên tiếng tán thưởng. "Công tâm thuật của tiểu tử này thật lợi hại, hoàn toàn đùa bỡn Ngọc Lâm tiểu tử trong lòng bàn tay, khống chế được tâm tình đối thủ, cũng có nghĩa là khống chế được lòng hắn. Hiện tại các ngươi đã biết, vừa rồi chúng ta phối hợp với hắn diễn một màn kia có ý nghĩa gì rồi chứ? Chính vì vở kịch này, để Thượng Quan Ngọc Lâm thực sự tin tưởng, chúng ta xem trọng Trùng Thiên Kiếm, làm bất cứ lời nào Cổ Nhất Phàm nói. Riêng việc dùng Yên Nhi như một quân bài thương lượng đổi kiếm, càng làm cho hắn đồng ý làm việc này từ tận đáy lòng."
Cùng nhau gật đầu, bọn người tán thưởng liên tục, một vị chí cường cung phụng khác nhìn về phía Thượng Quan Phi Hùng, dặn dò: "Phi Hùng, học tập một chút, thân là gia chủ, lãnh tụ Đông Châu, tâm kế này nên có."
"Hả, ta học hắn?"
Khẽ giật mình, sắc mặt Thượng Quan Phi Hùng đỏ lên, khó khăn nói: "Cổ Nhất Phàm... Hắn chỉ là một tiểu bối mà thôi..."
"Tiểu bối thì làm sao, lão phu lại cảm thấy, so với hắn ngươi chỉ là một tiểu bối hai ba mươi tuổi, có khi quá ngây thơ; hắn lại là lão quái vật sống mấy vạn năm, gian trá giảo hoạt."
Một tên chí cường cung phụng nhẹ nhàng lên tiếng: "Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy, hiện tại ngay cả đám lão gia chúng ta cũng phải học theo sao?"
Vừa nói, lão cung phụng chỉ về phía trước, Thượng Quan Phi Hùng nhìn qua, nhất thời sững sờ. Chỉ thấy giờ này khắc này, một đám lão gia hỏa tay cầm một khối ngọc giản xanh biếc trong tay, nhắm mắt ghi chép gì đó.
Thượng Quan Phi Hùng không biết nói gì: "Đây là..."
"Làm bút ký!"
Phốc!
Thượng Quan Phi Hùng nghe đến một vị trưởng lão nói, vô cùng kinh ngạc. Những lão quái vật mấy ngàn tuổi này còn không ngại học hỏi tên tiểu gia hỏa mới ra đời sao?
Thế mà còn định làm bút ký, các ngươi xem hắn là Thánh Nhân sao?
Chỉ có Thượng Quan Khinh Yên là có chút tức giận, đẩy mọi người, rời đi: "Hừ, ghi nhớ cái gì, hắn chỉ toàn nói vớ vẫn, không nên học."
Mọi người không hiểu Yên Nhi làm sao?
Chỉ có Thượng Quan Phi Hùng nhìn ra được, cười khổ lắc lắc đầu, than nhẹ lên tiếng: "Haizzz, Yên Nhi, con tức giận tên tiểu tử kia nói vớ vẫn, hủy hoại danh tiết của con, hay giận hắn đem việc chung thân đại sự nói lung tung, sẽ không thực hiện lời hứa, ha ha ha..."
Mà bên trong, hoàn toàn không biết động tĩnh bên ngoài, Trác Phàm thấy Thượng Quan Ngọc Lâm đồng ý, lúc này mới vung tay, kéo đứt dây thừng, đẩy ngã hắn trên mặt đất.
"Này, ngươi làm gì thế? Ta đã đồng ý..."
"Im miệng!"
Thượng Quan Ngọc Lâm kinh hoảng kêu to, ánh mắt Trác Phàm lạnh lẽo, hét lớn một tiếng:"Mặc dù ngươi đã đồng ý, nhưng ngươi không đáng tin cậy, ta phải lưu lại dấu vết trên thân thể ngươi mới được, nếu ngươi dám giở trò gì, hừ..."
Nói xong, Trác Phàm vung dao vỗ một cái phía sau cổ hắn, khiến hắn ngất đi.
Sau đó một tay đỡ lưng hắn, Lôi Viêm màu đen bên trong đồng tử bên phải điên cuồng tuôn ra, theo bàn tay kia đi thẳng vào trong cơ thể Thượng Quan Ngọc Lâm.