Chân tướng đều đã rõ ràng, nhưng Thượng Quan Phi Vân còn hơi nghi hoặc hỏi: "Thừa tướng đại nhân đã sớm có sở liệu, vì sao không dẫn quân vào cuộc?"
"Aizz, Phi Vân Kiếm Vương quá coi thường Cổ Nhất Phàm rồi!" Bách Lý Kinh Vĩ khoát khoát tay, khẽ cười nói: "Từ sau khi giao thủ với hắn, chúng ta phải biết rõ, hắn là người cẩn thận nhường nào, nếu chúng ta bố trí mai phục ở chỗ này, chỉ sợ rất khó giấu diếm được hắn, thứ bản tướng muốn không chỉ là kiếm, còn có cái đầu trên cổ hắn, lần này thật vất vả đưa được tên hồ ly đó tới cửa, bản tướng sao có thể bỏ mất cơ hội, hừ hừ hừ..."
Thượng Quan Phi Vân gật đầu: "Thừa tướng đại nhân nói rất đúng, tiểu tử kia thật là cá lớn không dễ câu, hoàn toàn khác biệt đám ngu dốt Thượng Quan Phi Hùng. Có điều, bây giờ tiểu tử kia đã cứu được nhi tử đi, chẳng lẽ thừa tướng đại nhân tính xử lý bọn chúng kiểu gì?"
Đan Thanh Sinh bật cười nói: "Phi Vân huynh, nhìn thần sắc tự tin của Bách Lý thừa tướng, ngươi hỏi câu này có hơi dư thừa đó nha, ha ha ha..."
"Bách Lý thừa tướng đã bày mưu tính kế, tất cả đã nằm trong lòng bàn tay rồi!"
Bách Lý Kinh Vĩ cười lớn, rất đắc ý gật đầu: "Trảm Long Kiếm Vương thật là tri âm của bản tướng a, không sai, bản tướng xác thực đã có bố trí!"
Thượng Quan Phi Vân giật mình, vội vàng hỏi: "Há, như vậy bây giờ tiểu tử kia đang ở đâu?"
Bách Lý Kinh Vĩ cho hắn một ánh mắt yên tâm, sau đó cười lạnh: "Hừ hừ, tiểu tử kia bày liên hoàn kế tập kích bất ngờ, yếu quyết chỉ có một chữ nhanh. Thượng Quan Ngọc Lâm tự bạo, đến Thượng Quan Phi Hùng đánh bất ngờ vương phủ, điệu hổ ly sơn, vòng vòng đan xen, thực sự rất nhanh, phàm là có phân đoạn chậm mất một bước, kế này có khả năng cao sẽ thất bại."
"Thế nhưng, bởi vì một chữ nhanh, nói rõ bản thân hắn hành động sẽ không câu nệ tiểu tiết, cứ như vậy, hành động của hắn tất nhiên có rất nhiều sơ hở, hắn sẽ không còn cẩn thận như trước kia. Hoặc là nói, liên hoàn kế đã bắt buộc hắn không thể cẩn thận chặt chẽ. Trước khi tới được khu vực an toàn, hắn sẽ không rảnh bận tâm tiểu tiết. Như thế, ta sẽ lấy nhanh đánh nhanh, tương kế tựu kế!"
Nói tới đây, trong tay Bách Lý Kinh Vĩ đột nhiên xuất hiện một bình sứ nhỏ, hắn mở ra nắp bình, gõ một cái, bên trong liền xuất hiện một con tiểu trùng toàn thân xanh đậm, lớn chừng ngón cái, đang không ngừng nhúc nhích.
"Linh thú cấp một, tương tư trùng?" Thượng Quan Phi Vân sáng mắt lên nói, sau đó kỳ dị nhìn Bách Lý Kinh Vĩ, chờ hắn trả lời.
Bách Lý Kinh Vĩ mỉm cười gật đầu, khoan thai tự đắc nói: "Không sai, chính là tương tư trùng! Tương tư trùng sinh từ trong tương tư đậu, bản thân không đủ đứng hàng linh thú, chỉ là phổ thông trùng thú mà thôi, nhưng vật này có một đặc tính rất là kinh người, hơn tất cả các linh thú còn lại, mới miễn cưỡng được xét và hàng ngũ Linh thú!"
Đan Thanh Sinh có chút cảm thán tiếp lời: "Phối đôi song trùng, dù cách 10 ngàn dặm, cả đời chỉ nguyện gặp nhau, lấy ra tương tư trùng, có thể làm tin vật giữa hai người yêu nhau!"
Bách Lý Kinh Vĩ gật đầu, cười nói: "Không sai, Trảm Long Kiếm Vương nói cực phải, tương tư trùng phối đôi hai trùng, dịch thể thấm vào nhau, ngươi có ta, ta có ngươi, chung thân không rời, đến chết không đổi. Cho dù hai trùng ngăn cách 10 ngàn dặm, hai trùng vẫn sẽ hô ứng lẫn nhau để tìm tới nhau. Là tín vật mà tài tử giai nhân cho thấy bản thân trung trinh không đổi!"
"Có điều, so với công dụng phàm tục đó, chúng còn có một tác dụng mạnh hơn rất nhiều, tách đôi côn trùng ra, trùng đực đeo vào thân thể, trùng cái đập nát nghiền nước, thối luyện với vài loại linh dược đặc biệt, sẽ chế ra được Nhất Linh Dược, phiêu hương 10 ngàn dặm. Tuy thuốc này có chữ hương, nhưng lại vô sắc vô vị, thường nhân cho dù là Quy Nguyên cảnh cũng khó có thể phát hiện được. chỉ có trùng đực, khi suy nghĩ sốt ruột, mới không ngừng bò về phía trùng cái, cho dù cách 10 ngàn dặm cũng không vẫn cảm ứng được, đây chính là lợi khí Vạn Lý Truy Tung!"
"Nói như vậy... thừa tướng đại nhân bôi phiêu hương này lên trên thân tên oắt con kia từ lúc nào vậy?" Thượng Quan Phi Vân kích động nói.
"Lúc bản tướng bắt mạch cho nó, thuận tiện bôi trên cổ tay nó. Chắc chắn Cổ Nhất Phàm sẽ không ngờ được việc này. Hoặc là cho dù hắn ngờ tới, lại có thể thế nào? Hắn đang làm việc nhanh, sẽ không có thời gian xử lý sạch sẽ cho đứa nhỏ kia. Trừ phi... Hắn bỏ mặc nhi tử, nhưng mà sao có thể, ha ha ha..."
Bách Lý Kinh Vĩ thoải mái cười to, Thượng Quan Phi Vân cũng cười ha hả, chỉ có Đan Thanh Sinh thầm lắc đầu, đặc biệt là khi nhìn tương tư trùng trên tay Bách Lý Kinh Vĩ, càng ai thán không thôi.
Thế gian tạo ra sinh linh trung trinh chí tình, đến chết không đổi như thế, lại bị nhân loại dùng vào mục đích ngươi lừa ta gạt, tính kế lẫn nhau... Aizz, quả nhiên Thiên Đạo vô tình, đạo cao một thước, mà ma cao một trượng a!
"Được rồi, Phi Vân Kiếm Vương, bây giờ đã tìm được phương hướng của tiểu tử kia, chúng ta đuổi theo ngay, cầm lại thần kiếm, lấy đầu hắn!"
Chỉ hai ba phút đồng hồ, tương tư trùng đã nghe thấy được mùi của người yêu ngày xưa, nó liều mạng ngọ nguậy, tuy thân thể nhỏ gầy, mỗi cái nhúc nhích chỉ là mấy milimét mà thôi, nhưng dần dần đã phác họa ra một phương hướng.
Bách Lý Kinh Vĩ dần nở một nụ cười lạnh lẽo, từng đạo sát cơ càng không ngừng bắn ra từ trong hai con ngươi, ngay sau đó vung tay lên, hét lớn, Phi Vân Kiếm Vương lập tức truy sát. Đan Thanh Sinh hít sâu một hơi, cũng không thể không thật theo...
Một nơi khác, ma kiếm mang Cổ Tam Thông bay ra khỏi vương phủ, Trác Phàm vội vàng ôm lấy Cổ Tam Thông vào trong ngực, rồi vội vã bay đi nơi xa.
Quả nhiên, chính như Bách Lý Kinh Vĩ sở liệu, lúc này Trác Phàm chỉ cầu chữ nhanh, không có thời gian chú ý đến tiểu tiết, bây giờ hắn chỉ muốn mau chóng rời xa chỗ thị phi này, sau đó đến nơi an toàn tận tâm liệu thương cho tiểu tam tử.
Dù sao, trước giờ Cổ Tam Thông chưa từng bị thương dù chỉ là một chút, lần này thương thế thật sự quá nặng, đã nguy hiểm đến tánh mạng, làm cho Trác Phàm càng thêm ngưng trọng lên.
Chỉ nửa canh giờ sau, Trác Phàm đã bay cách Phi Vân Thành cả ngàn dặm.
Bởi vì Thượng Quan Ngọc Lâm tự bạo và Thượng Quan Phi Hùng đột kích, Phi Vân vương phủ bạo động, toàn bộ cao thủ Phi Vân Thành đều tới hai nơi đó, Trác Phàm chạy theo chiều ngược lại, đúng như dự đoán, không bị mảy may ngăn cản.
Kế điệu hổ ly sơn không chỉ vì dẫn dụ hai lão hổ Kiếm Vương đi, mà còn để dẫn đi đám hộ vệ Phi Vân vương phủ, sau đó hắn mới có thể thuận lợi trốn đi, tất cả đều hoàn hảo tiến hành theo kế hoạch, nhất là. . . thái độ của Bách Lý Kinh Vĩ!
Gió lạnh thổi lên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, hai mắt Cổ Tam Thông lờ mờ, cuối cùng mở hẳn ra, một lồng ngực ấm áp dán vào khuôn mặt nhỏ, cảnh vật cấp tốc vụt qua phía sau.
Ngửa đầu nhìn, thấy khuôn mặt quen thuộc, Cổ Tam Thông chợt cảm thấy cảm động động chua xót, chưa bao giờ hắn có được cảm giác như này, cảm giác có thể ỷ lại vào nghĩa phụ, liền nức nở nói: "Lão cha, người tới cứu ta..."
Trác Phàm cúi đầu, nhìn đứa con đã ngày không gặp, tuy tình hình nghiêm trọng, nhưng vẫn miễn cưỡng nở một nụ cười bình tĩnh, trấn an nói: "Đương nhiên, ngươi là nhi tử của ta, ta không cứu ngươi thì ai cứu?"
Cổ Tam Thông trầm ngâm một hồi, rồi cúi đầu nói: "Lão cha... Thật xin lỗi..."
"Sao lại phải nói xin lỗi, ngươi có lỗi với ta sao?"
"Là lần này ta quá tùy hứng, kế hoạch của lão cha vốn không chê vào đâu được, đều do ta... lỗ mãng xông ra, làm lão cha lo lắng, còn phải mạo hiểm cứu ta..." Cổ Tam Thông vừa nói vừa khóc thút thít, đến sau cùng đã khóc không, gương mặt non nớt đã bị dính đầy nước mắt, lòng đầy tự trách cùng hối hận.
Trác Phàm yên lặng nhìn hắn, không có nói một câu...