Thật lâu, Cổ Tam Thông đã khóc khô nước mắt, Trác Phàm mới bật cười lớn: "Tiểu tam tử..."
"A?"
"Con đã cảm thấy con sai, vậy đêm hôm ấy, nếu cho con cơ hội làm lại, liệu con có tùy tiện lao ra cứu nha đầu kia không?"
Cổ Tam Thông chấn động, rơi vào trong trầm tư. Thật lâu, hắn vẫn gật đầu, nhỏ giọng thì thầm như hoàn toàn không có lực lượng: "Có, phụ thân!"
"Thật sao, vì sao?" Trác Phàm thản nhiên hỏi, không lộ ra chút thái độ nào.
Cổ Tam Thông cẩn thận từng li từng tí nhìn hắn, suy nghĩ nửa ngày, bất đắc dĩ thở dài: "Bởi vì... Ta không muốn cô cô xảy ra chuyện!"
"Vậy con còn nói con sai?"
"Ta nói là, ta đã làm người lo lắng, vì ta mà mạo hiểm, đây là do ta sai, nhưng ta cũng không thể nhìn cô cô ra chuyện, bình thường nàng đối xử với ta rất tốt. Cho nên... nếu có thể làm lại, ta vẫn sẽ cứu cô cô, nhưng cũng không hy vọng phụ thân vì ta mà mạo hiểm..." Cổ Tam Thông tâm thần bất định nói.
Trác Phàm lắc đầu: "Tiểu tam tử, đã như vậy thì chớ nói xin lỗi!"
"Phụ thân..." Cổ Tam Thông giật mình, Trác Phàm nói chuyện lạnh lùng như vậy, hắn còn tưởng rằng Trác Phàm đang tức giận.
Trác Phàm thở dài một hơi, cười khẽ nói: "Thiếu niên khinh cuồng, người nào cũng đã từng trải qua, không sao hết. Huống hồ đúng sai trên đời này chỉ là tương đối, không có tuyệt đối. Chỉ cần con cảm thấy đúng, thì tận lực đi làm thôi. Cho dù là sai, chỉ cần cảm thấy đáng giá, con cứ việc sai, chỉ cần con có thể tiếp nhận kết quả về sau mang đến là được!"
"Nam tử hán đại trượng phu lập thế, không thẹn với lòng, lời nói ra thì phải làm là được. Một người nam nhân phải biết gánh chịu, mặc kệ đúng sai, đều phải gánh chịu! con đã cứu nha đầu kia, nên gánh chịu tất cả những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, bao quát phụ thân có thể sẽ vì vậy mà mất mạng..."
Nghe trong lời của Trác Phàm xuất hiện ý chết, Cổ Tam Thông sợ hãi vội vã lắc đầu, lại giàn dụa nước mắt nói: "Không, lão cha, ta không muốn người..."
Trác Phàm bật cười, vẫn bình tĩnh nói: "Trước nghĩ kĩ sau mới làm... Tiểu tam tử, bây giờ chúng ta đã không như trước kia, mỗi một hành động, việc làm của con đều liên luỵ rất lớn. con không nguyện ý thấy nha đầu kia ra chuyện, chẳng lẽ ta có thể mặc cho con ra chuyện sao? Ta là cha con a!"
Cổ Tam Thông méo miệng gật đầu, trong lòng cảm động đến ào ào!
Đây chính là phụ thân của hắn, nguyện ý vì tên nhi tử bất hiếu mà làm tất cả...
Lúc này, Cổ Tam Thông mới chính thức cảm nhận được Trác Phàm tình thương của cha giống như ngọn núi lớn. Trước kia thực lực Trác Phàm còn yếu, mọi thứ đều do hắn ra mặt giúp Trác Phàm bãi bình phiền phức, chỗ hắn trân quý chỉ là cảm giác vuốt ve an ủi nhận được từ Trác Phàm mà thôi. Cho đến lúc này, thời khắc hắn gặp rủi ro, hắn mới thật cảm nhận được cánh tay rộng lớn của phụ thân, cảnh tay vĩ đại che gió che mưa cho hắn. Giờ khắc này, người phụ thân này đã trở thành tất cả của hắn, không còn là nghĩa phụ, mà chính là phụ thân độc nhất vô nhị trên đời, người phụ thân có thể dựa vào...
"Còn nữa... Hai cha con chúng ta có lời gì không thể nói rõ với nhau chứ? con muốn bảo hộ nha đầu kia, con cứ nói với ta, ta tự sẽ bảo vệ nàng an toàn. Cái gọi là yêu ai yêu cả đường đi, có người nào mà con không muốn người ta xảy ra chuyện, ta nhất định sẽ không để người đó mất một sợi lông!"
"Nhưng mà... ta đúng là đã hơi vô tâm, những ngày qua vì trong lòng chỉ có mong muốn phong ấn chỗ Thủy Các kia, đúng là không chú ý tới biến hóa của con, là ta đã thất trách, về điểm này, ta phải xin lỗi con!"
Nói tới đây, Trác Phàm quả thật có chút áy náy. Cổ Tam Thông thấy vậy càng xấu hổ, vội vã khoát tay nói: "Không không không... Đây đều là do ta sai, ta vẫn cho là trong mắt lão cha con chỉ có tám chỗ thiên địa phong huyệt kia, ngoài ra không có thứ gì khác, phàm là thứ gì xung đột kế hoạch, đều sẽ mau chóng bài trừ, cho nên ta mới không dám nói..."
Trác Phàm chấn động, nhìn khuôn mặt nhỏ áy náy kia mà cảm thấy thất lạc.
Chẳng lẽ nhi tử nghĩ mình là người lạnh lùng, bất cận nhân tình như vậy sao? Có lẽ trước kia thì đúng vậy, nhưng mà bây giờ...
Trác Phàm hít một hơi, ánh mắt trở nên nhất định, chân thành nói: "Tiểu tam tử, con nhớ kỹ là ta một câu, yêu ai yêu cả đường đi! Chúng ta là người một nhà, con thích gì, cho dù ta không vui, vẫn sẽ sẽ tận lực thích cùng. Cho nên về sau... Tin tưởng ta!"
Tuy sắc mặt tiều tụy, nhưng Cổ Tam Thông vẫn đầy hưng phấn gật đầu, nở một nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời.
Thấy thế, Trác Phàm mới có thể cười vui vẻ...
Đúng vào lúc này, đang lúc hai cha con đang thâm tình, thì một tiếng cười điên cuồng chấn thiên triệt địa lại đột nhiên vang lên từ phía sau bọn họ, cho cho hai người giật mình: "Ha ha ha... Cổ Nhất Phàm, rốt cuộc tìm được ngươi/"
Trác Phàm kinh hãi, vội vàng quay đầu nhìn, ngay sau đó liền trầm lòng xuống.
Đáng chết...
Ba bóng hình cấp tốc xẹt qua chân trời, chính là Thượng Quan Phi Vân, Bách Lý Kinh Vĩ cùng Đan Thanh Sinh. Bách Lý Kinh Vĩ tốc độ có hạn, tất nhiên phải được Đan Thanh Sinh bế đi! Khí thế cường đại từ hai vị Kiếm Vương khiến Trác Phàm khí tức trì trệ, lòng đầy kinh hãi, đồng thời cấp tốc suy nghĩ đối sách.
Cổ Tam Thông kinh hãi, khó hiểu nói: "Những người này sao nhanh như vậy đã đuổi theo được, giống như biết vị trí của chúng ta vậy!"
Trác Phàm thản nhiên nói: "Không cần phải nghĩ, khẳng định là bọn chúng đã làm tiêu ký trên thân thể con!"
"Cái gì, là ta dẫn bọn chúng tới?" Cổ Tam Thông há hốc thốt lên, lại càng thất hổ thẹn: "Lão cha, xin lỗi, ta..."
"Tiểu tam tử, ta không phải đã nói sao, nam nhân không được tùy tiện xin lỗi, huống hồ..."
Trác Phàm cười khẽ: "Tất cả mọi thứ, lão cha đã sớm dự liệu được!"
"Thật?"
"Yên tâm đi, tin tưởng cha!"
Trác Phàm liều mạng chạy trốn, nhưng trong đôi mắt lại vô cùng rạng rỡ, không có chút bối rối hay nặng nề nào, mà tỉnh táo vô cùng, dù sau lưng hắn là một tổ hợp tuyệt cường, hai đại Kiếm Vương, một Đại Thừa Tướng.
Thượng Quan Phi Vân xùy cười: "Tiểu tử kia thật đúng là chưa từ bỏ ý định a, lúc này còn không thúc thủ chịu trói, còn thật sự coi là mình có thể chạy mất khỏi chúng ta sao? Có điều... dù hắn đầu hàng, chúng ta cũng sẽ không tha mạng cho hắn, ha ha ha..."
"Đúng vậy, Cổ Nhất Phàm phải chết!" Bách Lý Kinh Vĩ cười lạnh, nhìn tiểu trùng tử trong tay mà cười mỉa mai: "Lần này dù có dùng không gian truyền tống trận rời đi, chúng ta vẫn có thể bám chặt lấy hắn, đến khi bắt được hắn, ta phải xử trí hắn cho thật tốt, ha ha ha..."
Thượng Quan Phi Vân nói: "Bách Lý thừa tướng, ngài có nhàn tình nhã trí tra tấn hắn, nhưng lão phu không chờ nổi!"
Ngay sau đó kiếm chỉ Trác Phàm, lên tiếng mắng chửi: "Họ Cổ kia, thức thời thì giao Trùng Thiên Kiếm ra, lão phu tha cho ngươi khỏi chết, nếu không... hừ hừ..."
Bạch! Một đạo kiếm mang kinh thiên xuất hiện sau lưng Trác Phàm, kiếm mang sắc bén khiến cả người Trác Phàm dựng đứng lông tớ, như thể sau lưng có một thanh Lưỡi Hái Tử Thần bổ về phía hắn, hắn đạp chân xuống, thân thể theo bản năng nghiêng về bên cạnh né tránh đi!
Một đạo lãnh phong xẹt qua mặt hắn, khiến hai gò má đau nhức kịch liệt, như bị lột một lớp da. Ngay sau đó, ầm vang tiếng vang, đạo kiếm quang kia nện xuống dãy núi phía dưới, cả một mảnh sơn lâm rộng mấy trăm dặm lập tức bị san thành bình địa. Uy áp mạnh mẽ nổ tung, vẫn khiến cả người Trác Phàm lay động, thân thể bất ổn.
Mảnh sơn lâm phía trước nổi lên đầy cát bụi, cả một vùng trời xanh mây trắng trở nên lờ mờ màu xám, đất đá bụi mù tràn ngập.
Mới chỉ là uy áp phát ra xa thôi đã khiến Trác Phàm lay động, nếu tiến thêm, vừa khó xông qua, lại đồng thời tạo cơ hội cho kẻ địch phía sau xuất thủ, hắn phải vội vàng dừng chân, sắc mặt càng thêm ngưng trọng lên. Cửu Kiếm Vương một kiếm chi uy, quả nhiên không bình thường, chỉ là một chiêu đã ngăn được hắn.
Như thế, hắn không thể tiến lên, chỉ có liều!
Trác Phàm không còn vọt tới trước, mà xoay người lại, trong mắt trái, Lôi Viêm màu đen lóe lên một cái rồi biến mất, đồng tử phải chiếu ra vầng sáng màu vàng óng rạng rỡ, chuẩn bị đập nồi dìm thuyền, nghênh chiến Cửu Kiếm Vương...