Đám người Thượng Quan Phi Vân thấy thế cũng dừng bước, đứng cách Trác Phàm ngàn mét, xùy cười nói: "Ai nha nha, Cổ đại sư, sao không chạy tiếp?"
Trác Phàm nhếch miệng cười, như đã bị buộc vào đường cùng mà phải vùng vẫy giãy chết, trong mắt đầy tử chí, nghiến răng hét lớn: "Hừ hừ... Đã không thể tránh, không bằng quay lại liều một phen!"
Thượng Quan Phi Vân khinh thường nói: "Liều? Cổ đại sư, người hồ đồ rồi, ngươi muốn liều với chúng ta, dựa vào cái gì? Ngươi có thực lực đó sao? Ha ha..."
"Cho dù không có, lão tử cũng sẽ không thúc thủ chịu trói!" Trác Phàm ôm càng chặt lấy Cổ Tam Thông vào trong ngực, cười to lên: "Huống hồ, nếu trận chiến ngày hôm nay truyền đi, nói ta làm thịt được Kiếm Vương, vậy thật không uổng sống công đời này. Nhưng nếu bị giết chết, thì có gì lạ? Cổ Nhất Phàm ta tuổi trẻ tài cao, tuổi còn trẻ đã trở thành luyện đan sư 11 phẩm, cũng được coi như là con cưng của trời, chết dưới tay Kiếm Vương cũng không tồi? Ha ha ha..."
Thượng Quan Phi Vân quay đầu nhìn hai người Bách Lý Kinh Vĩ, xùy cười nói: "Ai nha nha, tên họ Cổ này vẫn rất có chí a, chết cũng không muốn giống bình thường, còn muốn danh lưu Thiên Cổ cơ!"
Bách Lý Kinh Vĩ khẽ cười nói: "Thiếu niên đắc chí, tự nhiên lòng mang khát vọng, không như người thường, không có gì lạ. Cùng là chết, bị giết chết như cỏ rác, vô thanh vô tức, so với chết có tôn nghiêm, được tất cả mọi người ghi khắc, chắc chắc ai cũng chọn cái sau rồi!"
Rồi nhìn về phía đối diện, cất cao giọng: "Cổ đại sư, ngươi cũng biết rõ ta nặng hiền, ngươi là nhân tài khó được, chỉ cần ngươi giao ra Trùng Thiên Kiếm, ta sẽ cho ngươi cơ hội cải tà quy chính, vì đế quốc mà tận lực."
Bách Lý Kinh Vĩ nói mười phần thành khẩn, ánh mắt chân thành tha thiết, nhưng Trác Phàm lại cười rộ lên, lắc đầu thở dài: "Bách Lý thừa tướng xác thực nặng hiền, nhưng ta ở Trung Châu cả một năm, lại chưa bao giờ biết được dưới trướng thừa tướng đại nhân có mưu sĩ nào trí tuệ hơn người. Trung Châu lớn như vậy, chẳng lẽ không có trí giả sao? Hay là, thừa tướng đại nhân trí tuệ hơn người, như trăng sáng giữa trời, che mất hết tài hoa của bọn họ? Hừ hừ, không thế nào, đại nhân luôn luôn nặng hiền, há có thể dìm dập nhân tài? Chỉ có thể là... Đại nhân cũng có lúc đố kị người tài, xem nhẹ văn nhân..."
Phốc! Trác Phàm còn chưa nói xong, Thượng Quan Phi Vân đã bật cười lên, sau đó vô tình hay cố ý liếc về phía Bách Lý Kinh Vĩ.
Cổ Nhất Phàm thật đúng là nhân tài, quả thực là Gia Cát tái thế, thần tiên hạ phàm mà, như vậy mà cũng bị hắn đoán được.
Đúng vậy, Bách Lý Kinh Vĩ xác thực ái tài, nhưng quan trọng là cái loại tài nào cơ. Tài Năng Chi Sĩ khác, hắn đều có thể mời chào về dưới trướng, mà lại tuyệt sẽ không mai một. Chỉ có một loại, chính là giống như hắn, trị quốc chi tài, hắn vạn phần chướng mắt, chính là vì sợ bị người khác thay thế địa vị mình. Nó đại khái như là Ngọa Long Phượng Sồ chi tranh, một núi không thể chứa hai hổ, tuyệt sẽ không để một giống loài giống như mình nhích lại gần đỉnh núi của mình!
Nếu Cổ Nhất Phàm chỉ là một luyện đan sư tài năng cao siêu, Bách Lý Kinh Vĩ có thể phát tác cái tâm quý tài, mời chào về dưới trướng, nhưng đen đủi, hắn cũng là người tài trí trị tâm, mưu trí không dưới Bách Lý Kinh Vĩ hắn, làm sao hắn có thể chịu được? Nếu kéo hắn vào đế quốc, vị trí thừa tướng của mình tràn ngập nguy hiểm a!
Cho nên, hôm nay Cổ Nhất Phàm chết, tuyệt không phải là bởi vì hắn trộm Trùng Thiên Kiếm, mà chỉ là bởi vì hắn chọn nhầm nghề :v!
"Cổ đại sư thật đúng là sáng mắt, hi hi hi... :3" Bách Lý Kinh Vĩ run run thốt lên, rồi cười lạnh: "Cổ đại sư đã thông cmn tuệ như thế, còn cố chấp không muốn quy thuận, thì đừng trách tại sao nước biển lại mặn. Chỉ là... chính ngươi không muốn sống tiếp thì thôi, nhưng ngươi có nghĩ tới lệnh lang hay không? Chỉ cần Cổ đại sư giao ra Trùng Thiên Kiếm, bản tướng cam đoan, lệnh lang sẽ bình yên vô sự!"
Trác Phàm quay đầu nhìn Cổ Tam Thông, thấy ánh mắt hắn đầy vẻ kiên định, liền thản nhiên cười nói: "Bách Lý thừa tướng không cần đùa ta, con ta thiên phú không dưới ta, chắc hẳn các ngươi cũng đã được chứng kiến, quy củ trảm thảo trừ căn, ta vẫn còn hiểu được. Các ngươi sao có thể giết ta ngay trước mặt con ta mà yên tâm buông tha nó? Ha ha ha...bây giờ cha con chúng ta đồng sinh cộng tử, Bách Lý thừa tướng không cần thiết phải tốn nước bọt nữa đâu!"
Dứt lời, Trác Phàm cởi đai lưng xuống, sau đó buộc lấy Cổ Tam Thông vào sát người mình, trong mắt xuất hiện tử chí, trong mắt Cổ Tam Thông cũng đầy vẻ kiên định.
Thấy thế, Thượng Quan Phi Vân cũng không khỏi động dung, hai cha con này, thật sự là hai vị hán tử, hổ phụ không sinh khuyển tử, tương lai tất thành đại khí.
Đáng tiếc... Hôm nay đều phải chết!
"Cổ đại sư đã không biết thời thế như vậy, ta đành phải thành toàn cho ngươi!"
Không có quân nhân anh hùng tình hoài cái méo gì nữa, Bách Lý Kinh Vĩ khoát tay nói, rồi nhìn sang Thượng Quan Phi Vân: "Phi Vân Kiếm Vương, tiễn cha con bọn họ một đoạn đường đi!"
Thượng Quan Phi Vân gật đầu, nâng lên hai ngón tay, sắc mặt lạnh lùng, khí thế cường hãn cuồn cuộn phát tán ra, toàn bộ thiên địa đều ầm ầm nổ vang, giống như cộng minh, rất có cảm giác trời đất sắp sụp đổ.
Cảm thụ uy lực cường đại, Trác Phàm khẽ run lên, hai mắt nhìn chằm chằm ngón tay hắn, trên trán chảy ra từng giọt mồ hôi lạnh.
Trận chiến này, hắn sợ không qua nổi năm chiêu, nhưng hắn không cầu thủ thắng, chỉ cầu có thể còn sống sót, bởi vì, tất cả mọi thứ, đều đang tiến hành theo tính toán của hắn, nhưng mỗi một bước lại đều vô cùng gian nguy, chỉ cần bước sai một bước, hắn sẽ vạn kiếp bất phục.
Như trận chiến này, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp trọng thương không chết, mới cuối cùng sống được! Dù sao, một kẻ sắp chết mới khiến người ta buông lỏng phòng bị...
Ong ong ong! Tung động năng lượng càng không ngừng phát ra từ ngón giữa kia :v, rung động chấn động đến thiên địa, ánh mắt Thượng Quan Phi Vân trở nên băng lãnh. Đồng thời, đồng tử phải của Trác Phàm phát sáng rạng rỡ, trán càng mồ hôi như thác.
Một kiếm này, là do Thượng Quan Phi Vân xuất ra, uy lực cùng tốc độ đều rất kinh người, cho dù là hắn dùng Không Minh Thần Đồng, thay hình đổi vị, chỉ sợ vẫn khó mà tránh khỏi.
Khả năng duy nhất là trong tích tắc hắn xuất kiếm, mình lập tức chuyển đổi không gian, mới có thể tránh được, nếu chỉ trễ một phần tỷ giây :V, tất nhiên mất mạng, nếu sớm, người ta cảm nhận được rung động không gian, một kiếm kia lập tức sẽ thay đổi phương hướng, ngươi vẫn phải mất mạng.
Cho nên vào thời khắc sống còn, ngay một sát na kia, nếu nắm không chắc, trò chơi sẽ kết thúc.
Đối mặt tình cảnh này, áp lực mà Trác Phàm phải gánh chịu là rất lớn, dù sao, đây là lần thứ nhất hắn một mình đối mặt Cửu Kiếm Vương, cao thủ đứng ở đỉnh phong phàm giai.
Rốt cục, Thượng Quan Phi Vân vung tay quét tới Trác Phàm, kiếm mang chớp mắt đã tới, ngay khi đó, Trác Phàm cũng phát động Không Minh Thần Đồng, không gian chuyển đổi.
Kết quả là, ngay khi kiếm mang cường hãn tới sát người, gần như đồng thời, Trác Phàm loé lên, hoàn toàn biến mất. Mà kiếm mang kia thì xuyên qua hư không, bắn về phía đại địa phía sau hắn, thổi tan cả một vùng đất lớn.
"Cái gì, vậy mà tránh thoát được, làm sao có thể?" Thượng Quan Phi Vân quá sợ hãi quát lên.
Nhưng hắn chưa hiểu vừa xảy ra chuyện gì, thì không gian lại đột nhiên thêm một lần nữa rung động, còn là ngay trước mặt hắn. Nói cách khác, Trác Phàm thay hình đổi vị không phải chạy trốn, mà chính là tiến công, chủ động tiến công Cửu Kiếm Vương!
Điều này làm ba người kinh hãi, tiểu tử này... lấy đâu ra can đảm này vậy?
Ngũ giác lục thức cường đại lập tức cảm nhận được động tĩnh bên người, tuy không biết Trác Phàm nghĩ như thế nào, cũng kinh ngạc hắn tài cao gan lớn, Thượng Quan Phi Vân lần nữa vận chuyển nguyên lực, tụ hai ngón ngưng tụ kiếm khí, lúc này Trác Phàm còn chưa hoàn toàn hiện thân.
Chờ khi hắn xuất hiện cách không xa Thượng Quan Phi Vân, đạo kiếm khí thứ hai trong tay Thượng Quan Phi Vân đã ngưng tụ thành công, nhìn Trác Phàm đột nhiên xuất hiện, hắn cười lạnh: "Hừ hừ, thật lớn mật, may mắn trốn được một lần, thế mà còn dám chủ động lấn trước? Xem ra ngươi thật không muốn sống..."
Méo cho hắn nói xong, Trác Phàm vừa xuất hiện, đồng tử phải liền thoáng hiện hai vầng sáng màu vàng, mắt trái nổ tung Lôi Viêm: "Lôi Viêm phá không!"
Hô! Như Tử Thần ném ra đinh ba, Lôi Viêm mãnh liệt hóa thành một đạo viêm trụ màu đen, bất ngờ đâm thẳng tới phía vai phải hắn.
Nhìn Lôi Viêm khủng bố lại lần nữa xuất hiện, Thượng Quan Phi Vân giật mình, bị dọa đến hồn vía lên mây. Vội vàng tụ lên toàn thân nguyên lực, hình thành nguyên lực hộ tráo, hắn không muốn thứ khủng bố này dính vào bất cứ chỗ nào trên thân thể. Đồng thời, kiếm thứ hai đã tới gần Trác Phàm trong gang tấc, lần này khoảng cách gần như vậy, cho dù Trác Phàm có nắm được thời cơ di động, cũng không kịp thoát, mà nếu đánh trúng, kết cục của Trác Phàm tất nhiên là thần hồn câu diệt.
Uy áp mạnh mẽ bay thẳng mặt, hai gò má Trác Phàm kịch liệt đau nhức, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, mặt sắc mặt ngưng trọng.
Thế nhưng, ngay lúc này, chuyện khiến tất cả mọi người không ngờ, trừ Trác Phàm, bất ngờ phát sinh. Mà chuyện này đã khiến cho Thượng Quan Phi Vân cao cao tại thượng, chẳng thèm ngó tới Trác Phàm hai cha con, bị dọa đến sợ chết khiếp, không còn dám khinh thường người trẻ tuổi trước mặt này nữa!
Đồng thời, một cảm giác uy hiếp bảo trùm lấy toàn bộ trái tim vị Kiếm Vương này...