Nếu hiện tại đối phương là Quy Nguyên cảnh, liền hoàn toàn có thể dễ dàng đón lấy một chiêu này, vậy Thượng Quan Phi Vân hắn còn mặt mũi sao?
Nhưng mà, Cổ Nhất Phàm chỉ là Thần Chiếu cảnh, cho dù có thể làm cho kiếm uy suy yếu đến như thế, cũng sẽ không làm nên được chuyện gì!
Nếu không mà nói, quá tam ba bận, hắn đường đường là Phi Vân Kiếm Vương, thế mà một kiếm không giết được người, hai kiếm cũng không được, nếu kiếm thứ ba còn không thể giết, vậy hắn liền dứt khoác chết đi còn hơn!
Tuy chỉ là đối phó với một tên sâu kiến Thần Chiếu cảnh, nhưng hắn vẫn cần tôn nghiêm của Kiếm Vương!
Nhưng rất hiển nhiên, Trác Phàm cũng không muốn lấy tính mạng mình ra tác thành cho tôn nghiêm của Kiếm Vương…
Khóe miệng vẽ lên một đường cong, cảm thụ kiếm khí kia đã suy yếu hơn phân nữa, Trác Phàm nở ra một nụ cười tự tin. Ngay sau đó, tầng thứ tư của Không Minh Thần Đồng bộc phát ra.
Không gian chấn đông, Lôi Viêm Lĩnh Vực!
Oanh!
Chỉ một thoáng, trong ngàn mét xung quanh Trác Phàm, toàn bộ không gian đều chấn động không ngừng, cuồn cuộn Lôi Viêm cũng theo cỗ chấn động này mà hủy diệt hết thảy ở bốn phía.
Mà đạo kiếm khí kia, dưới không gian chấn động này, vốn cũng sẽ không xơ xác như vậy, nhưng dưới sự thiêu đốt không ngừng của Lôi Viêm, lại cấp tốc tiêu tán, khí thế cuồn cuộn kia cũng lấy tốc độ có thể cảm giác được mà nhanh chóng hạ xuống.
Cái này… Vừa rồi khi Trác Phàm đối mặt với kiếm khí, cũng không lấy cứng đối cứng, chỉ là ăn mòn từng bước, điều này làm cho thương thế có chút nặng của hắn trở nên nhẹ nhõm hơn không ít.
Nhưng hiển nhiên loại phương pháp làm hao mòn này, cũng rất khó cản trở được tốc độ của kiếm khí, cho nên chỉ trong nháy mắt đã đi đến trước mặt Trác Phàm.
Nhưng may mắn là, qua nhiều lần hao mòn như vậy, uy lực của nó giống như chỉ là một kích của tu giả Dung Hồn ngũ trọng, chỉ như thế, bằng thực lực của Trác Phàm đã có thể ngăn cản được.
Khóe miệng hắn xẹt qua một đường cong thắng lợi, Trác Phàm nhẹ nhắc tay phải lên, trong mắt hiện lên vẻ tự đắc!
Kiếm Vương lại như thế nào, một chiêu cuả ngươi, Trác Phàm ta cũng có thể ngăn được…
Phốc!
Thế mà vào lúc này, chuyện bất ngờ xảy ra, có lẽ ngay cả Trác Phàm cũng không nghĩ tới, tuy kiếm khí kia đã bị hắn làm hao mòn đi rất nhiều, nhưng nó vẫn không dừng lại mà xuyên thẳng qua cánh tay của Trác Phàm, sau đó thẳng tắp tiến tới, xuyên thẳng qua toàn bộ đầu vai hắn.
Máu tươi cuồn cuộn như suối dâng trào ra ngoài, trong mắt Trác Phàm hiện ra từng tia kinh dị, tràn đầy vẻ không thể tin, trong lòng oán thầm.
Tại sao lại như vậy… Lấy sức mạnh của Tì Lân Tí, không nên không thể chặn được một kiếm của cao thủ Dung Hồn cảnh a!
Đến cùng là đang xảy ra chuyện gì… Chẳng lẽ ta… Tính sai…
Phốc!
Lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, Trác Phàm ôm theo Cổ Tam Thông cùng rơi xuống đất, ầm vang một tiếng, đập ra một cái động to, máu tươi chảy ra không ngừng, nhất thời đem chỗ đất cát này nhuộm hồng.
“Lão cha, lão cha…” Cổ Tam Thông giật mình, khuôn mặt nhỏ vốn đang suy yếu lại xuất hiện thêm hai hàng lệ nóng, vội vã gọi tên.
Mí mắt hơi run lên, Trác Phàm thở dài thật sâu, lẩm bẩm nói: “Tiểu Tam tử, lão cha giống như cũng chưa tính toán kỹ một số việc. Tuy trận chiến này sẽ thua, nhưng không nghĩ tới sẽ bị thương nặng như thế. Lần này không ổn, ngay cả vật bảo mệnh Long Tức Đan cũng không lấy ra được…”
“Như vậy lão cha, chúng ta sẽ chết sao?” Không khỏi giật mình, Cổ Tam Thông cũng bất lực, buồn bã hỏi.
Nhẹ nhàng sờ đầ hắn, Trác Phàm từ chối cho ý kiến: “Ngươi sợ chết sao?”
“Không sợ!”
“Vậy thì tốt, phó thác mặc trời đi!” Hít một hơi thật sâu, trong mắt Trác Phàm lóe lên tinh mang: “Sống chết hiện tại của hai cha con chúng ta, đều nắm giữ trong tay người kia, chỉ mong hắn còn nhớ ước định lúc trước…”
Khẽ giật mình, dường như Cổ Tam Thông hiểu rõ cái gì đó, khẽ gật đầu!
Mà lúc này, Trác Phàm mang theo một thân bị trọng thương, cho rằng lần tính sai lớn nhất của mình là hắn không có nghĩ tới, kiếm khí kia đã suy yếu đến tình trạng như thế, mà lại còn có thể thương tổn được hắn!
Nhưng việc này ở trong mắt ba người khác, lại là việc khó có thể tin, chỉ riêng Thượng Quan Phi Vân, càng khó tin đến run rẩy mí mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Người mà ba kiếm của Thượng Quan Phi Vân ta không giết được, trên đời này trừ Cửu Kiếm Vương cùng Bất Bại Kiếm Tôn, cũng không còn ai! Cổ Nhất Phàm ngươi là người thứ nhất, đã vậy thì để bản vương dùng kiếm thứ tư, kết thúc tính mạng của ngươi!”
Nói rồi, Thượng Quan Phi Vân nâng kiếm lần nữa trực chỉ bóng người đã ngã xuống đất không thể động đậy kia, tản ra sát ý cường liệt, trong mắt lóe lên cuồn cuộn lãnh mang.
Có hận, có không cam lòng, nhưng càng nhiều hiwn là khuất nhục!
Không sai, chính là khuất nhục!
Tuy nói hiện tại người bị thương ngã trên mặt đất là Trác Phàm, nhưng người cảm thấy vô cùng mất mặt, vô cùng nhục nhã lại là Thượng Quan Phi Vân hắn. Hắn đường đường là Kiếm Vương, thế mà khi đối phó với một luyện đan sư Thần Chiếu cảnh, lại phải bỏ ra sức chin trâu hai hổ, nghiền ba lần cũng không chết một con kiến như thế.
Mọi người sẽ không chú ý tới con kiên mạnh mẽ, chỉ chế giễu tráng hán chỉ có vẻ bề ngoài, còn bên trong thì yếu đuối!
Cho nên, một kiếm sau cùng này của Thượng Quan Phi Vân, là mang theo sát ý lớn nhất, đối với Trác Phàm lúc này trên người có thương thế, là tình cảnh nguy hiểm nhất!
Tuy nói hắn đã đoán trước tất cả, nhưng lại chệch hướng một chút, mà lần chệch hướng như vậy, lại trở thành tử cảnh chân chính của hắn, tử cảnh cho dù là Trác Phàm cũng khó mà nắm giữ…