Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1565 - Chương 1571: Giấu Giếm 2

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1571: Giấu giếm 2

Mà nếu hắn thật chết trong trận chiến kia, hắn liền sẽ để lại kiếm trong giới chỉ cho Thượng Quan gia, dù sao lúc đó hắn cũng đã không thể dùng được. Cho nên dù chuyện phát triển tới tình cảnh nào, Trác Phàm đều đã có chuẩn bị.

Một bên lừa gạt qua tầm mắt của bọn người Bách Lý Kinh Vĩ, một bên nắm lấy Thượng Quan gia tộc, để thị tộc đệ nhất Đông Châu này có thể sử dụng cho bản thân!

Nghĩ đến đây, vốn Trác Phàm đang nằm trên giường đá rét lạnh, khóe miệng không khỏi giương lên một đường cong tà dị, trong lòng âm thầm đắc ý. Ha ha ha… Kết quả là, vô luận Phi Vân vương phủ hay là Thượng Quan nhất tộc, đều nằm trong lòng bàn tay lão tử a.

Lần này, lão tử tuyệt tử phùng sinh, sống sót…

Ngửa mặt lên trời yên lặng cười cười, Trác Phàm ưỡn lên thân hình, vừa dùng lực, liền muốn đứng dậy, lại bỗng dung cảm thấy một cỗ đau đớn bức rứt truyền thẳng vào trái tim, toàn thân cao thấp đau đơn tới tê liệt, đau đến mức hắn nhe răng trợn mắt, hít khí lạnh: "Tê... Tên đáng chết Đan Thanh Sinh này, ra tay cũng thật hung ác a!"

"Hắn nếu không hung ác, làm sao có thể giấu diếm ngũ giác lục thức của bọn người Thượng Quan Phi Vân được?"

Thế mà, hắn tiếng dứt lời, một đạo âm thanh non nớt của hài đồng vang lên: "Lão cha, đây đều là ngươi kêu người ta làm, bây giờ còn trách người ta, thực sự là... Đoán chừng nếu hiện tại lão đàu kia biết ngươi mắng hắn đáng chết, chỉ sợ lúc đó hắn hận đến không thể một kiếm giết ngươi!"

Lông mày hơi nhíu, Trác Phàm quay đầu nhìn qua, rồi lại nở ra nụ cười vui vẻ, lẩm bẩm nói: "Tiểu Tam Tử, ngươi cũng biết?"

"Đương nhiên!"

Trên chiếc giường đá bên cạnh Trác phàm, nằm đó là Cổ Tam Thông vừa mới tỉnh lại, tuy nói sắc mặt tiều tụy, nhưng vẫn cười hì hì như cũ nói: "Chuyện của ngươi, sao ta lại không biết? Từ khi ngươi để Thượng Quan Ngọc Lâm đến ra ám hiệu, ta liền biết, bình thường chúng ta cũng không có ám hiệu gì. Mà nghe nội dung của ám hiệu kia, cái gì hiệp định quân tử, cái gì mà ngươi phải cứu ta, ta liền biết, đây rõ ràng là nói cho lão đầu kia nghe a, hắc hắc hắc... Đáng tiếc a, đoán chừng ngoại trừ lão đầu kia, hai người Bách Lý Kinh Vĩ cùng Thượng Quan Phi Vân cũng nghe không hiểu gì, ha ha ha..."

Thản nhiên cười, Trác Phàm cười gật gật đầu: "Đúng vậy, ám hiệu kia là cho lão gia hỏa Đan Thanh Sinh kia nghe, chỉ là ta cũng không xác định, hắn có muốn giúp chúng ta hay không. Vốn kế hoạch lần này, mấu chốt nhất cũng là một bước không xác định rõ kia, sau chúng ta cùng lão gia hỏa này giật dây, giấu giếm, giả chết chạy trốn. Một kiếm của lão gia hỏa kia tuy mãnh liệt, nhưng lại tản ra uy lực, tránh đi chỗ của chúng ta, ngược lại đem bốn phía không gian chấn động đến đại loạn, ảnh hưởng lực cảm giác của Thượng Quan Phi. Nhân cơ hội này, ta dùng Không Minh Thần Đồng tầng thứ sáu, không vực, chế tạo ra một dị không gian trốn vào trong đó, liền có thể lừa gạt tất cả mọi người. Hơn nữa còn sẽ để Bách Lý Kinh Vĩ cho là chúng ta đã chết, sẽ không tiếp tục dây dưa!"

"Thế nhưng... Nếu lão đầu kia không định giúp chúng ta thì sao?" Liếc mắt xem hắn, Cổ Tam Thông nghi hoặc hỏi.

Mỉm cười lắc đầu, Trác Phàm từ chối cho ý kiến: "Ta nguyên bản định tìm ra cơ hội đẻ Đan Thanh Sinh ra tay, trước tiên đấu ba chiêu cùng Thượng Quan Phi Vân, bị hắn đánh cho trọng thương. Sau đó nhìn thái độ của lão gia hỏa kia, nếu hắn chịu giúp đỡ, nhất định sẽ mở miệng tạo cơ hội, nếu không mà nói, vì bảo mệnh, ta cũng chỉ có vận dụng Long Tức Đan. Thế nhưng lúc đó lại có sai lầm, ta bị Thượng Quan Phi Vân làm cho bị thương quá nặng, không còn chút sức để ném ra Long Tức Đan. Lúc đó, cũng chỉ có một con đường sống. May mà lão đầu kia coi như giảng nghĩa khí. Cuối cùng cũng có một con đường sống, cái gì gọi là người tính không bằng trời tính, nhiều bằng hữu nhiều hơn một con đường sống, hắc hắc!"

"Ai, lão cha ngươi phiền toái như vậy làm gì, lúc đầu trực tiếp dùng Long Tức Đan nổ chết hắn không phải được rồi sao?"

"Ngươi ngốc a, Tiểu Tam Tử, Long Tức Đan chúng ta mới có mấy khỏa, tổng cộng hai khỏa thôi được hay không?"

Không khỏi bất đắc dĩ trợn mắt một cái, Trác Phàm nhẹ hừ một tiếng nói: "Một khỏa Long Tức Đan, làm thịt bọn người Thượng Quan Phi Vân đúng là rất dễ dàng, nhưng sau đó thì sao? Một tên thừa tướng, một tên Kiếm Vương bị giết, Kiếm Tinh đế quốc sẽ có phản ứng gì, khác mẹ gì rước lấy sự truy sát của bảy tên Kiếm Vương còn lại, đến lúc đó chúng ta chết chắc. Cho dù còn có một khỏa Long Tức Đan, chúng ta lại có thể nổ chết bao nhiêu người?"

"Tiểu Tam Tử, khi đó ta đã nói với ngươi, nam nhân làm việc, không luận đúng sai, nhưng nhất định phải gánh chịu hậu quả mà mình gây ra. Nếu chúng ta sớm vận dụng Long Tức Đan, hậu quả chính là sẽ bị đuổi giết đến chết, khó có thể rời khỏi khu vực Trung Châu. Chúng ta cũng không phải là Thượng Quan gia, có cao thủ tọa trấn, Những cao thủ Quy Nguyên cảnh của Trung Châu cũng đánh không lại bọn hắn. Chúng ta bị vây như vậy thì sẽ chết thật. Cho nên loại đồ vật bảo mệnh lại gia tang cừu hận này, thật sự nếu không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt không thể vận dụng. Chúng ta còn không phải vô địch thiên hạ như Bất Diệt Kiếm tôn, không thể hành động giống như một mãn phu được!"

Nghe được lời này, Tiểu Tam Tử hơi gật đầu, giống như đã hiểu, nhưng rất nhanh lại nói lầm bầm: "Vậy trước kia ngươi dùng một khỏa Long Tức Đan đi nổ Thiên Địa Chính Nghĩa Tông, hiện tại thì chỉ còn có hai khỏa! Lão cha, như vậy có tính là hành động của mãng phu không?"

"Ây..."

Bất giác trì trệ, lúc này mặt mo của Trác Phàm đỏ ửng, sâu xa nói: "Nam nhân mà, có khi cũng sẽ xúc động, lúc đó ta chỉ muốn nhìn một chút uy lực của nó mà thôi, không có ý gì khác, ha ha ha..."

Bình Luận (0)
Comment