“Cổ Nhất Phàm, Tiểu Tam Tử, các ngươi ở chỗ nào…”
Ba canh giờ sau, mảnh đất vừa mới trải qua trận chiến tẩy lễ đã biến thành không còn ngọn cỏ, trở thành một phế tích hoang vu đến mức không thể hoang vu hơn, lại đột nhiên vang lên một âm thanh của một nữ tử thanh lệ thoát tục.
Một vị nữ tử mỹ lệ cao gầy yểu điệu đứng ở chỗ cát vàng đầy trời này, mặc cho gió lớn thổi ào ạt vào, trong âm thanh tràn đầy sự vội vàng lo lắng, thậm chí có cả tiếng khóc.
Xung quanh nầng, còn có mười người trẻ tuổi thân mặc trang phục màu trắng, cũng hét to về bốn phía: “Cổ tiên sinh, Tiểu Tam Tử, Cổ tiên sinh, Tiểu Tam Tử…”
Đáng tiếc, bên trong bị cuồng phong tàn phá, bọn họ dù có hô quát ra sao, cũng vẫn không có hồi âm gì.
Mọi người hô hơn nữa canh giờ cũng đã mệt mỏi, trong lòng tuyệt vọng, cũng không hô tiếp nữa. Duy chỉ có nữ tử kia, vẫn như điên lên mà hô tên hai người ở bốn phía, không chút ngừng nghỉ, cho dù cổ hộng đã có chút khàn khàn, nhưng vẫn kiên trì như cũ: “Cổ Nhất Phàm, Tiểu Tam Tử, các ngươi ở nơi nào…”
“Đại tiểu thư, người đừng phí sức nữa, động tĩnh vừa rồi lớn như vậy, ngày cũng nhìn thấy rồi, đoán chừng Cổ tiên sinh bọn họ đã gặp bất trắc rồi, chúng ta cũng đừng tốn công vô ích!”
Lúc này, một người trẻ tuổi đi đến bên cạnh nàng, than nhẹ một tiếng, khuyên nhủ: “Chuyện này cũng bình thường, thử nghĩ xem, ai có thể đào thoát từ trong tay hai vị Kiếm Vương? Cổ tiên sinh… Ai, chúng ta vẫn theo lời gia chủ, xem xem Cổ tiên sinh có để lại manh mối tìm Trùng Thiên Kiếm cho chúng ta hay không!”
Lông mày run lên một cái, nữ tử kia quay đầu trợn mắt nhìn về phía hắn, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc, chính là Thượng Quan Khinh Yên: “Im miệng, Cổ Nhất Phàm bọn họ không có việc gì. Các ngươi nghe kỹ đây, nhất định phải tìm ra bọn họ, sống phải thấy người, chết…”
Nói đến đây, ngữ khí Thượng Quan Khinh Yên trở nên chậm chạp, nói không ra lời.
“A, tiểu thư, nơi này đã trở thành một vùng phế tích, nếu như bọn họ còn sống, mắt thường đều có thể nhìn thấy. Nhưng nếu chúng at nhìn thấy, thì không có lý do gì hai vị Kiếm Vương lại bị mù, không nhìn thấy bọn họ còn sống. Khả năng duy nhất, đó chính là bọn họ đã chết, không còn thi cốt. Nên việc cấp bách của chúng ta bây giờ, là phải tìm được…”
Người kia bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, tiếp tục khuyên nhủ, thế nhưng còn không đợi hắn nói xong, một tiếng không gian ba động ong một tiếng vang lên, phát ra từ hư không.
Ngay sau đó, hai tiếng phanh phanh lọt vào tai mọi người, hai bóng người một lớn một nhỏ không biết từ đâu xuất hiện trong hư không, rơi xuống nền cát vàng, toàn thân cao thấp đều chảy ra cuồn cuộn máu tươi.
Bọn người giật mình, Thượng Quan Khinh Yên định thần nhìn qua, thân thể run lên một cái, sau đó trên mặt hiện lên thần sắc vừa vui mừng vừa sợ hãi, thậm chí trong hai con ngươi đều hiện lên nước mắt, vui đến phát khóc, vội vã chạy về hai người: “Cổ tiên sinh, Tiểu Tam Tử, các ngươi không có chuyện gì, các ngươi vẫn còn sống, thật sự quá tốt rồi…”
“Tiểu tử lại còn có thể sống sót mà trốn ra từ trong tay hai vị Kiếm Vương a, đến cùng là làm như thế nào? Mẹ hắn thật là một tên quái vật!”
Người kia sờ đầu một cái, vẻ mặt kinh dị, ngốc trện một hồi, với phản ứng lại vội vàng chạy lại xem xét hai người Trác Phàm. Thế nhưng lúc hắn vừa cúi thân thể xuống, một cánh tay mạnh mẽ lạ tràn đầy máu tươi nắm lấy cổ áo của hắn, hung hăng kéo xuống, làm hắn sợ tới mức nhảy dựng lên, đến khi nhìn về chủ nhân của cánh tay kia, hắn mới phản ứng lại được, thì ra người bắt hắn là Trác Phàm, mà trong mắt người kia lại tràn đầy vẻ phẫn nộ.
Trên mặt tràn đầy vẻ nghi hoặc, trong lòng người kia không hiểu rõ, sau khi Trác Phàm thở từng ngụm khí hồng hộc, cuối cùng mới có chút sức lực, hét lớn một tiếng: “Lão tử kêu các ngươi tới tiếp ứng, chứ không phải nhặt xác, mẹ nó vừa tới liền muốn tìm manh mối lão tử để lại sau khi chết, ít nhất cũng phải xác định kỹ sống chết của hai người bọn ta a!”
Nói xong, Trác Phàm cũng đã không còn chút sức lực nào, hai mắt đảo trắng, triệt để ngất đi, chỉ là trong tay hắn vẫn gắt gao ôm chặt Cổ Tam Thông còn đang hôn mê bất tỉnh, chết cũng không buông.
“Ách, cái này…”
Vẻ mặt người kia ngơ ngơ ngẩn ngẩn, thật sâu liếc nhìn Trác Phàm một cái, toàn thân hắn đều bị chấn tới mức máu thịt be bét, nhưng trong ngục vẫn ôm chặt Cổ Tam thông không thả, khiến cho trong mắt hắn hiện lên tia kính trọng nồng đậm: “Tên Cổ Tam thông này đúng thật là một anh hùng, bị trọng thương thành bộ dạng như vậy, thế mà vẫn còn có sức mắng chửi người khác. Mà lại, hắn còn bảo hộ nhi tử của mình rất tốt a, cơ hồ không có chút thương thế…”
Tay bưng chặt môi son, Thượng Quan Khinh Yên gật gật đầu, hai con ngươi đã tràn đầy nước mắt, nghẹn ngào đến mức nói không ra lời. Lại nhìn về thân thể gần như bị cháy đen của Trác Phàm, trong mắt nàng tràn đày thương tiếc cùng đau lòng.
"Người tới, lập tức đưa hai người Cổ tiên sinh đến cứ điểm ở lân cận, lập tức chữa thương!”
Thấy Thượng Quan Khinh Yên đã không thể ra lệnh, lúc này người kia mới hét lớn một tiếng, đem tất cả tộc nhân triệu tập lại một chỗ, sau đó mang theo hai người đang hôn mê bất tỉnh, rời đi chỗ này!
Mà nơi này, lại lần nữa trở thành một vùng đất hoang vu, dòng máu tinh hồng của hai người để lại, lại tươi đẹp như thế. Chứng minh tử tuyệt chi địa này, vẫn còn có một cơ hội may mắn sống sót…
Ba ngày sau, trong một hang động tối tăm, Trác Phàm đã hôn mê bất tỉnh ba ngày, cuối cùng cũng mở rah ai con ngươi suy yếu, cũng không có vẻ kinh dị gì. Bởi vì hắn biết, hai cha con mình nhất định sẽ được cứu.
Dù sao, đây cũng là việc mà hắn đã thương lượng cùng Thượng Quan Phi Hùng. Nếu trong trận chiến này, phụ tử hai người bọn hắn không chết, cũng sẽ hấp hối, lúc ấy nếu cứ ở lại nơi dã ngoại hoang vu như vậy, cũng sẽ cách cái chết không xa.
Cho nên, người nhà họ Thượng Quan sẽ đến khắc phục hậu quả, cứu trợ cah con hai người bọn họ.
Đây cũng là lý do, Trác Phàm biết rõ có thể cứu ra Tiểu Tam Tử, lại vẫn không trả lại thanh kiếm cho bọn họ, hắn vẫn còn muốn để sau này dùng.
Chỉ cần một ngày hắn chưa giao kiếm ra, thì người của Thượng Quan gia cũng sẽ không để hắn chết đi, ha ha ha!