Mí mắt run lên nhè nhẹ, Bách Lý Kinh Vĩ lại chăm chú nhìn về chỗ Trác Phàm, lại bật cười ra tiếng, không biết là phẫn hận hay thất lạc: “Cổ đại sư, quả nhiên đa mưu túc trí, mưu lược hơn người. Khoảng thời gian này chon rất khá, thật là quá tốt. Cho dù bản tướng suy ngĩ rất lâu, đoán chừng cũng nghĩ không ra phương án càng thêm ổn thỏa hơn, bội phục bội phục!”
“Ha ha ha… Khách khí khách khí, thừa tướng đại nhân quá khen!” Thản nhiên cười, Trác Phàm khoát khoát tay từ chối cho ý kiến, nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ chế nhạo.
Nhìn thấy vẻ trào phúng sâu trong mắt hắn, Bách Lý Kinh Vĩ không khỏi nổi lên từng tia tức giận, sau đó hắn vung tay lên, nhìn về phía Đan Thanh Sinh, lạnh lùng nói: “Trảm Long Kiếm Vương, cứ làm theo nguyện vọng của Cổ đại sư, đưa cha con bọn họ… Lên đường đi!”
“Được!”
Khẽ gật đầu, hai ngón tay của Đan Thanh Sinh khép lại, một luồng khí thế cuồn cuộn phát ra từ hai ngón tay, nương theo một tiếng rồng ngâm, toàn bộ thiên địa cũng chấn động, dường như cả thiên địa đều đang run sợ trước một kiếm này.
Hai con ngươi lạnh như bằng nhìn về Trác Phàm đang suy yếu, Đan Thanh Sinh chậm rãi nâng kiếm, trong mắt không chút gợn song. Trác Phàm cũng nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh lùng của Đan Thanh Sinh, trong mắt lóe lên ánh sao sáng láng, khóe miệng lại xẹt qau một đường cong khó hiểu…
Bạch!
Lúc này, một đạo kiếm chỉ mạnh mẽ không kém Thượng Quan Phi Vân hung hăng bổ về phía hai người Trác Phàm. Chỉ một thoáng, có từng đạo long ngâm tàn phá, nương theo một kích mãnh liệt kia, phảng phát như đang xuất hiện cả chục ngàn đầu cự long, đồng thời lao ra cùng một kiếm kia.
Ngay sau đó, vang ra một âm thanh đinh tai nhức óc, lấy hai người Trác Phàm làm trung tâm, trong vòng trăm dặm ở bốn phía đều trở thành một vùng phế tích. Chỉ trong nháy mắt, khói bụi tràn ngập phóng lên tận trời, đem nửa bầu trời đều nhuộm thành màu vàng xám.
Chờ luồng gió mát thổi qua, bụi mù dần tiêu tán, ngay chỗ đó đã không còn dấu vết của sinh mạng. Tất cả mọi thứ đều hóa thành bột phấn, cát vàng chộn xương, máu nhập nội địa, căn bản cũng không nhìn ra được cái gì.
Ngay cả sông ngòi núi non đều biến mất, huống chi chỉ là hai cỗ thi thể?
Nhìn mảnh đất vàng kia không còn chút sinh cơ, Bách Lý Kinh Vĩ thở ra một ngụm trọc khí thật dài, có chút xuống dốc nói: “Kết thúc, tất cả kết thúc rồi! Nghĩ không ra một vị đệ nhất luyện đan sư, trì thế kỳ tài như thế lại rơi vào kết cục thi cốt gòa vào cát vàng, thật là đáng tiếc đáng tiếc a!”
“Bách Lý thùa tướng đã quả quyết như vậy, bây giờ lại thở dài, ngài không cảm thấy đã quá muộn rồi sao?” Nhẹ liếc hắn một cái, Thượng Quan Phi Vân cười khẽ một tiếng, trong lòng kinh bỉ, chuột khóc mèo giả từ bi!
Cười nhẹ lắc đầu, Bách Lý Kinh Vĩ từ chối cho ý kiến nói: “Qúy tài là quý tài, nhưng cũng là đối thủ, hắn chết, mới làm bản tướng yên tâm hơn không ít. Trảm Long Kiếm Vương, Phi Vân Kiếm Vương, chúng ta đi thôi. Sau khi trở về, sai người thông báo tất cả các nơi ở Trung Châu, truy đuổi hành tung của đám người Thượng Quan gia, không nên để bọn họ mang theo Trùng Thiên Kiếm rời khỏi khu vực Trung Châu!”
“Chuyện này rất khó!”
Bất đắc dĩ lắc đầu, Thượng Quan Phi Vân thở dài lên tiếng: “Vừa rồi lão phu cũng đã nói, nếu đám người bọn họ chọn ẩn thân, thì cho dù Cửu Kiếm Vương cũng rất khó tìn ra tung tích, huống hồ chỉ là những phàm nhân tu sĩ kia? Chỉ sợ, xác suất lấy lại Trùng Thiên Kiếm, không tới một thành!”
Thân thể trở nên trì trệ, Bách Lý Kinh Vĩ trầm ngâm một chút, lại thở dài nói: “Làm hết sức mình, nghe theo mệnh trời đi. Tóm lại lần này… Bản tướng, à không, là chúng ta… Thua!”
Lời vừa nói xong, Bách Lý Kinh Vĩ đã hắc chân, bay về hướng Phi Vân Thành.
Thân thể Thượng Quan Phi Vân cũng lắc một cái, sắc mặt trầm xuống, song quyền nắm chặt lại.
Đúng vậy, lần này không phải chỉ một mình Bách Lý Kinh Vĩ hắn thua, chẳng những không thể diệt trừ bọn người Thượng Quan Phi Hùng, mà còn đánh mất Trùng Thiên Kiếm, đây cũng là thất bại của Thượng Quan Phi Vân hắn.
Đánh một trận với Cổ Nhất Phàm, tuy sau cùng Cổ Nhất Phàm chiến bại, nhưng dù sao tên kia chỉ là Thần Chiếu cảnh, lại là Kiếm vương có tu vi Quy Nguyên Cảnh đỉnh phong, ba kiếm đều không giết đươc người, đến kiếm thứu tư, khi đối mặt với một phàm nhân không sức chống cự, lại bị dăm ba câu của đối phương làm cho không giết được.
Chuyện này có thể nói là lần thất bại lớn nhất trong cuộc đời Thượng Quan Phi Vân, Cổ Nhất Phàm thua mà không thua, Thượng Quan Phi Vân hắn thắng mà không thắng!
Vùa nghĩ tới khuôn mặt tuy xám trắng trước lúc chết của Cổ Nhất Phàm lại nở ra một nụ cười mỉa mai, trái tim của Thượng Quan Phi liền bị tức đến như bị nổ tung, đó rõ ràng là đang chế giễu Thượng Quan Phi Vân hắn.
Giống như đang nói, coi như chết, cũng sẽ không chết trên tay Thượng Quan Phi Vân ngươi!
Vừa nghĩ tới đây, sắc mặt Thượng Quan Phi Vân trở nên dữ tợn dị thường, trán nổi gân xanh, đây vẫn là lần đầu tiên hắn bị một tu giả cấp thấp như thế nhục nhã.
Nhưng cũng đã không còn cách để vãn hồi, bởi vì tu giả kia đã chết, mà người kia trước khi chết còn cười nhạo hắn vô năng!
Nghĩ đến đây, Thượng Quan Phi Vân oán hận giậm chân, cũng bay theo Bách lý Kinh Vĩ, chỉ có Đan Thanh Sinh nhìn thật sâu chỗ trước khi chết của hai cha con Trác Phàm, nhịn không được lộ ra một nụ cười thần bí…