Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1562 - Chương 1568: Cát Vàng Chôn Xương

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1568: Cát vàng chôn xương

Liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của Trác Phàm một cái thật sâu, trong mắt Bách Lý Kinh Vĩ lóe lên tinh mang, khoan thai lên tiếng: “Tín dự của Trảm Long Kiếm Vương đương nhiên khỏi phải nói, bản tướng cũng cam đoan, chỉ cần ngươi nói ra chỗ của Trùng Thiên Kiếm, nguyện vọng nho nhỏ này của ngươi, chúng ta sẽ thỏa mãn cho ngươi, sẽ không nuốt lời!”

“Bách Lý thừa tướng, chuyện này…” Lông mày nhịn không được lắc một cái, Thượng Quan Phi Vân vội vã lên tiếng, nhưng Bách Lý Kinh Vĩ lại vung tay lên, thản nhiên nói: “Phi Vân Kiếm Vương, mong ngài lấy đại sự làm trọng, thể diện của ngài cùng Trùng Thiên Kiếm, cái nào quan trọng hơn? Huống hồ nếu làm mất Trùng Thiên Kiếm, thể diện của Kiếm Vương đại nhân cũng sẽ bị hao tổn, lại nói hôm nay thể diện của Kiếm Vương ngài đã có tỳ vết, cho dù lại tổn hại thêm một chút, lại ngại cái gì, mời Kiếm Vương vì đại nghiệp của đế quốc mà chịu ủy khuất một chút, tạm thời nhẫn nhịn đi!”

Nghe được lời này, Thượng Quan Phi Vân nhìn lại bộ dạng chật vật của bản thân, chẳng những hai tay để trần, quần cũng bị ướt một mảng lớn, hắn vừa thẹn vừa giận lại vừa tức, trầm ngâm một chút, mới phẫn hận xoay người, xuất ra một bộ quần áo mới tinh từ trong giới chỉ thay vào.

Thấy tình cảnh này, Bách Lý Kinh Vĩ hài lòng gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Trác Phàm, khẽ cười nói: "Hiện tại Phi Vân Kiếm Vương cũng đã đáp ứng, ngươi cũng không còn lo lắng gì đi!"

"Ha ha ha... Đúng vậy, đã như vậy, vậy lão tử liền nói cho các ngươi chỗ của Trùng Thiên Kiếm a, chỉ là... Không biết các ngươi có thể tìm được hay không thôi..."

Nheh giọng cười một tiếng, khóe miệng Trác Phàm hiện lên một đường cong tà dị, nhìn ánh mắt vội vàng chuyên chú của bọn người Bách Lý Kinh Vĩ, không khỏi chế giễu nói: " Trùng Thiên Kiếm bây giờ đang ở... Trong tay Thượng Quan gia!"

Thân thể chấn động, Bách Lý Kinh Vĩ giật nảy cả mình, bất khả tư nghị nói: "Cái gì, ở trong tay bọn họ? Cổ đại sư, không phải ngài đang đùa giỡn chúng ta chứ, lấy trình độ khôn khéo của ngài, sẽ đem thanh Thần Kiếm đó trực tiếp giao cho bọn họ sao?"

"Ha ha ha... Không phải vậy lại có thể thế nào?"

Ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng, khóe miệng Trác Phàm không ngừng chảy ra máu, từ chối cho ý kiến lắc đầu nói: "Các ngươi cũng biết, lão tử là người có tiền lệ ở Thượng Quan gia, nếu không giao ra thanh kiếm đó, dựa vào đâu bọn họ sẽ xuất lực thay ta?"

Nghe đến đây, lông mày Thượng Quan Phi Vân nhíu lại, sắc mặt trở nên ngưng trọng, nhìn về phía Bách Lý Kinh Vĩ nói: "Bách Lý thừa tướng, nếu thật kiếm này rơi vào trong tay đám hỗn đản của Thượng Quan gia, thì sẽ trở thành phiền phức lớn a. Lấy thực lực cùng số lượng cao thủ của bọn hắn, cầm được kiếm tất nhiên sẽ cao chạy xa bay, chúng ta muốn bắt căn bản khó càng thêm khó. Cho dù Cửu Kiếm Vương tự mình xuất động, cũng rất khó đem bọn hắn sa lưới. Huống chi, Trung Châu lớn như vậy, sau khi bọn họ ẩn tàng, thì càng giống như mò kim đáy biển. Cho dù biết nơi, nếu không có Cửu Kiếm Vương dẫn đội, tiến đến bắt người cũng như đi chịu chết mà thôi. Ai, thật là càng ngày càng phiền phức a..."

Hít một hơi thật sâu, tròng mắt Bách Lý Kinh Vĩ hơi híp, sắc mặt cũng có chút nặng nề, nhưng hắn vẫn hung hăng nhìn chằm chằm Trác Phàm, trong mắt đều là vẻ nghi ngờ nói: "Cổ đại sư, đều sắp chết đến nơi rồi, ngươi cũng đừng chọc chúng ta. Vừa nãy ngươi cũng nói, ngươi có tiền lệ ở chỗ bọn họ, bọn họ sẽ không dễ dàng tin tưởng ngươi. Nhưng cũng ngược lại, chẳng lẽ ngươi sẽ tuỳ tiện tin tưởng bọn họ sao? Nếu bọn họ cầm kiếm xong không làm việc, thậm chí bắt ngươi lại để giải hận, ngươi há không lỗ lớn? Người khôn khéo giống như ngươi, sao lại đem tấm bùa hộ mạng này giao cho bọn hắn? Hừ hừ, Cổ đại sư, chớ coi chúng ta như kẻ ngu ngốc!"

Bách Lý Kinh Vĩ cười lạnh liên tục, trong mắt ánh sao sáng láng, không nói ra lời khôn khéo. Thượng Quan Phi Vân ở một bên nghe thấy, gương mặt bỗng nhiên co lại, phiền muộn vô cùng.

Kẻ ngu ngốc trong lời nói của tên Bách Lý Kinh Vĩ này là ai, không phải là đang nói Thượng Quan Phi Vân sao, hừ hừ, tên thừa tướng đáng chết này, giống như coi mình là người khôn khéo nhất trong thiên hạ vậy!

"Bách Lý thừa tướng ở đây, sao ta dám coi ngài ngài là kẻ ngu đâu? Ha ha ha..."

Bất giác cười một tiếng, Trác Phàm thật sâu liếc hắn một cái, lơ đễnh lắc lắc đầu, lạnh nhạt nói: "Không sai, ta cùng Thượng Quan gia đúng là cũng không tin tưởng lẫn nhau, cho nên lúc trao kiếm cũng phải cân nhắc đủ chỗ, hẳn là song phương kiềm chế lẫn nhau, nhưng sau khi giao dịch cũng không được quẫy nhiễu đối phương!"

Lông mày nhướng lên một cái, Bách Lý Kinh Vĩ giống như hiểu được cái gì, cả kinh nói: "Ngươi nói là..."

"Đúng vậy a, chính là chúng ta có địch nhân chung, tại thời điểm Bách Lý đại nhân ba vị uy hiếp a, ha ha ha..."

Không khỏi n cười cười, Trác Phàm kể rõ nói: "Ta lợi dùng Thượng Quan gia đem các vị điệu hổ ly sơn, trong bóng tối đem Tiểu Tam Tử cứu ra, liền đem kiếm giao cho Thượng Quan gia. Cũng chỉ thời khắc giao dịch này, chúng ta mới đều an toàn, bởi vì thời gian gấp gáp, nên không thể tranh đấu. Nếu dây dưa lẫn nhau, sẽ dẫn tới sự đuổi bắt của cao thủ Phi Vân vương phủ, nếu thần kiếm của Thượng Quan gia bị mất, cha con chúng ta cũng sẽ bị bắt về, đều không có chỗ tốt. Cho nên dù hai bên bọn ta không tin tưởng nhau, nhưng dưới thời khắc đó, lại không thể không tin nhau, cũng không có hơi đâu mà tính thù xưa hận cũ, bởi vậy nên giao dịch rất thuận lợi. Bách Lý thừa tướng, ngài cảm thấy thế nào?"

Thân thể run mạnh lên, sắc mặt Bách Lý Kinh Vĩ cũng đại biến, có vẻ đã tin tưởng lời nói của Trác Phàm. Thượng Quan Phi Vân thấy vậy, cũng chặn lại nói: "Thừa tướng đại nhân, lời của tiểu tử này, có thể tin không?"

“Đúng vậy a, tin đến mức không thể tin hơn!”

Chậm rãi gật đầu, trên mặt Bách Lý Kinh Vĩ hiện lên vẻ giật mình lo lắng, thì thào lên tiếng nói: “Họ Cổ có hiềm khích với Thượng Quan gia, trong lòng chúng ta cũng nhất thanh nhị sở, vốn sẽ không hợp tác lần hai. Lần này bọn họ trở thành một đám, đều do có quan hệ với Trùng Thiên Kiếm. Nhưng mà, vấn đề là thời điểm nào giao dịch. Nếu giao dịch sớm, sợ rằng Thượng Quan gia sớm đã đổi ý, giao dịch trễ, Thượng Quan gia lại không yên lòng. Thậm chí, cho dù có giao dịch xong, ngươi có thể đảm bảo người nhà Thượng Quan gia sẽ không tìm tới tính sổ sao? Cũng chỉ có thời điểm kia, dưới sự uy hiếp của địch nhân, mới cấp tốc hoàn thành giao dịch, nhất phách lưỡng tán, mới ổn thỏa nhất với hai bên!”

Bình Luận (0)
Comment