Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1561 - Chương 1567: Vô Đề

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1567: Vô Đề

Ong ong ong…

Một chỗ khác, kiếm thứ tư của Thượng Quan Phi Vân ấp ủ rất lâu, từng trận ba động khủng bố chấn tới thiên địa phải run rẩy. Trác Phàm cứ nhìn chằm chằm hắn, khóe miệng hướng lên, sắc mặt lại cực kỳ bình tĩnh, thật lâu, thấy chúng quanh không còn động tĩnh, nhất thời khẽ cười một tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại, giống như đã không còn gì để cậy vào, trên mặt một mảnh chịu chết.

Nhưng mà bộ mặt chịu chết này lại dị thượng an tường, giống như được giải thoát…

Đúng vậy a, đối với người mình thích lại không thể gặp nhau, kẻ địch lại quá mạnh, chỉ sợ vĩnh viễn cũng không thể đánh bại tình cảnh tuyệt vọng như thế. Những năm này Trác Phàm đã gánh vác rất nhiều, cũng chịu đựng quá nhiều, cho nên hắn một mực hi vọng thể thể giải thoát mọi thứ, lại là chuyện xa xa khó vời, không biết ngày nào mới được nghỉ ngơi!

Những năm này, hắn đều vượt qua bên trong áp lực lớn lao cùng đau thương, nếu không phải một mực luyện Bản Chân Quyết để bình tĩnh tâm tình, chỉ sợ đã bị tâm ma quấn thân, rơi vào điên cuồng!

Càng yêu sâu bao nhiêu, bị thương thì đau bấy nhiêu, rốt cuộc hắn cũng đã hiểu, vì sao ma không nên nhập tình, bởi vì vừa nhập tình liền khó thoát ly khổ hải!

Giờ khác này, người khác giải thoát cho hắn, cũng là một kết cục không tệ đi, hắn đã sớm nên chết…

Hơi nhếch môi hiện lên một đường cong lạnh nhạt, Trác Phàm đã coi nhẹ sinh tử, từ chối cho ý kiến!

Ong on gong!

Một kiếm kia của Thượng Quan Phi Vân vẫn đang không ngừng chấn động, hai con ngươi chăm chú nhìn về Trác Phàm cũng càng ngày càng lạnh, sau cùng, thả ra nồng đậm sát ý, bổ ra một kiếm che trời, bổ về phía Trác Phàm. Mà Trác Phàm cũng cảm thụ được uy thế thiên địa đang hạ xuống, khóe miệng hắn xẹt qua nụ cười nhạt…

Phốc!

Thế nhưng, thời khắc kiếm kia sắp đánh xuống, lại phát ra một tiếng vang trầm, một kiếm của Thượng Quan Phi Vân ngừng ở không trung, mà trên cổ tay hắn lại bị một bàn tay khô cạn nắm chặt không thả.

Trong mắt run lên một cái, Thượng Quan Phi Vân thuận theo cổ tay nhìn qua, lại thấy một đạo thân ảnh quen thuộc đập vào mi mắt, không khỏi quát lạnh nói: “Đan huynh, ngươi có ý gì?”

Bách Lý Kinh Vĩ thấy vậy, cũng lộ vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía hắn!

“Không có gì, chỉ là hiện tại không rõ tung tích của Trùng Thiên Kiếm, còn chưa thích hợp động thủ mà thôi!” Ria mép run lên, Đan Thanh Sinh đạm mạc lên tiếng, trên mặt không chút gợn sống!

Nhếch miệng cười lạnh, Thượng Quan Phi Vân từ chối cho sy kiến: “Hừ, tiểu tử này mạnh miệng, làm sao cũng không chịu nói, lại cáo cách gì? Hống hồ, hiện tào còn nhớ thương tơi Trùng Thiên Kiếm sao? Chỉ sợ giờ này, mức độ nguy hiểm của tiểu twr này đã vượt xa giá trị của Trùng Thiên Kiếm, nên tiểu tử này phải chết, ngươi nói đúng không, Bách lý thừa tướng?”

Thượng Quan Phi Vân nhìn về phía Bách Lý Kinh Vĩ, Bách Lý Kinh Vĩ trầm ngâm một chút, cũng hơi gật đầu, tán đồng nói: “Trùng Thiên Kiếm mất tích, lão tổ tông nhiều lắm chỉ như mất đi một món đồ chơi yêu thích, nhưng chúng ta không thể đồ vật có thể uy hiếp lão tổ tông tồn tai trên thế gian. Cho nên từ khi nhìn thấy đạo Hắc Viêm kia bay ra từ cơ thể tiểu tử này, bản tướng liền có quyết định, vô luận ra sao cũng không thể để hắn sống!”

“Chuyện này lão phu biết rõ, nhưng nếu hai bên hoàn mỹ, không phải tốt hơn sao?”

Đạm mạc gật đầu, Đan Thanh Sinh khẽ vuốt cằm, sau đó nhìn về Trác Phàm đang trọng thương, lạnh lùng nói: “Cổ Nhất Phàm, vừa rồi ngươi cũng nghe được, hôm nay ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ. Bản vương đáp ứng một yêu cầu trước khi chết của ngươi, xem như thay ngươi hoàn thành nguyện vọng. Ngươi từ Tây Châu đến Trung Châu cũng hơn một năm, chắc cũng hiểu rõ, bản vương cũng không dễ dàng gì mà hứa hẹn với người khác, nhưng một khi đã hứa, chắc chắn ta sẽ làm được. Ngươi có tâm nguyện gì chưa thành, cứ mở miệng!”

Nhìn thật sâu hắn một cái, Trác Phàm bỗng dung cười rộ lên: “Ha ha ah… Vậy thì tốt, thả nhi tử ta ra!”

“Không có khả năng!”

Thế nhưng, chưa đợi Đan Thanh Sinh mở miệng, Bách Lý Kinh Vĩ đã quả quyết cự tuyệt nói: “Cổ Nhất Phàm, vừa rồi ngươi cũng nói ngươi biết tiết mục trảm thảo trừ căn. Uy hiếp như vậy, chúng ta sẽ không để lại!”

Lông mày lắc một cái, Trác Phàm bỗng dung bật cười ra tiếng: “Đã như vậy, ta thật sự cunnxg không còn nguyện vọng gì cả…”

“Tiểu tử thúi đáng chết, đã ngươi không còn gì để nói, vậy bản vương liền kết liễu ngươi!” Hừ lạnh một tiếng, lúc này Thượng Quan Phi Vân nhấc kiếm lên, muốn đánh xuống.

Thế nhưng đúng lúc này, hai mắt Trác Phàm chợt tỏa sáng, vội vã khoát tay, cười đùa ra tiếng: “Chờ một chút, ta còn có một nguyện vọng mới vừa nghĩ ra…”

“Há, là cái gì, ngươi nói đi!” Lông mày nhướng lên, Đan Thanh Sinh thản nhiên nói.

Nhìn chằm chằm hắn một cái, sau đó chuyển về hướng Thượng Quan Phi Vân, trên mặt Trác Phàm hiện lên một nụ cười tà dị: “Ta hi vọng một lát động thủ, là Trảm Long Kiếm Vương ra tay, kết thúc tính mạng của ta!”

“Vì sao?”

“Vì ta không muốn nhìn thấy Thượng Quan Phi Vân thống khoái! Ba kiếm của hắn không giết được ta, kiếm thứ tư cũng sẽ không động đến được một sợi lông của ta. Ta muốn để lưng hắn cõng lên lần sỉ nhục này, tiếp túc làm Kiếm Vương của hắn, ha ha ha…” Trác Phàm cười như điên, mặt mũi tràn đầy kiệt ngạo.

Thượng Quan Phi Vân nghe thấy, tức giận đến mức da mặt co rúm lại, hắn muốn vung kiếm đánh xuống, giận dữ nói: “Tên khốn kiếp, lão tử bổ ngươi!”

“Chờ một chút!”

Vào lúc này, Bách Lý Kinh Vĩ lại vội khoát tay ngăn cản hắn, sau đó trong mắt lóe qua tinh mang, yên lặng nhìn về phía Trác Phàm nói: “Được, điều kiện này, chúng ta đáp ứng ngươi!”

Bình Luận (0)
Comment