Ầm ầm. . . Ầm ầm. . .
Xe ngựa phi nước đại chạy suốt trên nền tuyết hoang vắng, Trác Phàm nằm trên thảm ở sảnh ngoài của xe, theo độ rung của xe, thân thể hắn không ngừng lên xuống, lắc lư.
Có lẽ bởi vì chiếc xe này thật sự quá xóc, cũng có thể do nguyên lực khôi phục, hắn đã có dấu hiệu thức tỉnh, ngay trong tiếng ầm ầm vang lên, mày Trác Phàm cũng nhịn không được run lên, bắt đầu có ý thức, bờ môi khô nứt nỉ non lên tiếng: "Tiểu Tam Tử. . . Tiểu Tam Tử. . . Tiểu Tam Tử!"
Trác Phàm như một con cá chép nhảy đột nhiên ngồi dậy, lớn tiếng gọi tên nhi tử, vẻ mặt hắn lo lắng, trán toát mồ hôi lạnh, trong mắt toát ra vẻ sợ hãi không thể ngăn cản, đồng thời vừa tự trách.
Hắn biết hắn ngất đi, hiện tại mới tỉnh.
Hắn có hôn mê cũng không sao cả nhưng Tiểu Tam Tử làm sao rồi? Không có luyện đan cầm máu cho nó, không có người lập tức tiễn nó quay về Tây Châu, sợ mạng của nó kết thúc sớm mất.
Nghĩ tới đây, mày Trác Phàm không nhịn được run rẩy, hai tay nắm chặt, trong lòng hối hận vô cùng. Sao hắn có thể ngất đi, sao hắn không để ý đến Tiểu Tam Tử đang trọng thương chứ? Tại sao cứ yên ổn như vậy mà ngất đi?
Tuy nhiên, hắn không nhìn ra, giờ khắc này vị trí hoàn cảnh của hai phụ tử hắn đã hoàn toàn khác biệt.
"Em gái ngươi, một đại nam nhân mà gào cái gì, khiến lão nương giật cả mình." Thế nhưng ngay lúc này, một tiếng thét chói tai vang lên, khiến hắn cũng giật mình theo.
Lúc này, hắn mới lấy lại tinh thần, nhìn tình huống xung quanh, hắn mới thấy hắn đang trên một chiếc xe đang chạy không ngừng nghỉ, mà đối diện hắn là tiểu cô nương nhìn qua khá thông minh lanh lợi, sắc mặt lại có chút tức giận, ước chừng mười sáu mười bảy tuổi.
Mà bên tay hắn, một đứa trẻ bảy tám tuổi, mặt đẹp như ngọc, mềm mại đáng yêu, là Cổ Tam Thông không thể nghi ngờ. Tuy nhiên Cổ Tam Thông vẫn hôn mê như cũ, khí tức yếu ớt vẫn có thể nghe thấy.
Nhìn thấy vậy, Trác Phàm thở phào nhẹ nhõm, yên lòng, sau khi tỉ mỉ suy nghĩ cuối cùng cũng hiểu hết mọi chuyện, nhìn về phía thiếu nữ đối diện hỏi: "Này. . . Cô nương, cô là người cứu mạng cha con ta sao?"
"Đúng vậy, làm sao, không hài lòng à? Vậy trả lại." Liếc mắt nhìn hắn, nữ tử kia hừ nhẹ, không nói gì.
Trác Phàm nhất thời nghẹn họng, buồn bực vô cùng. Trước kia đều là hắn ác miệng với người ta, không ngờ lần này lại bị báo ứng, đụng phải một nữ tử nhanh mồm nhanh miệng, khiến hắn tức giận không ít.
Nếu không biết nàng ta là ân nhân cứu mạng của hắn, Trác Phàm chắc vung một chưởng giết chết nàng.
Ôi chao, tính khí bạo tạc này của hắn, hai năm luyện Bản Chân Quyết, tâm cảnh tăng rất nhanh, tính khí thu liễm, vận khí của nàng ta thật tốt!
Khóe miệng hơi rút rút, Trác Phàm đè tức giận trong lòng xuống, cố gắng nở nụ cười, chắp tay nói với tiểu nha đầu: "Ha ha ha. . . Đầu tiên cảm ơn ân cứu mạng của cô nương, lần. . . Tâm tình cô nương không tốt sao? Chẳng lẽ ta lại thiếu tiền ngươi à? Ha ha ha. . ."
"Ngươi cứ nói đi?"
Vốn Trác Phàm nói đùa, nhưng lại nói trúng điểm đau của nha đầu kia, khiến lòng nàng trầm xuống, lạnh lùng liếc nhìn hắn, bực mình mà nói.
Trác Phàm ngạc nhiên, đưa mắt nhìn nàng ta, trong lòng càng thêm không hiểu.
Chuyện gì xảy ra, lão tử mới vừa gặp ngươi thôi mà, trước kia không quen, chẳng lẽ thiếu tiền ngươi thật à? Chuyện lúc nào? Nhưng nhìn nàng ta cũng không giống nói đùa.
Trác Phàm không hiểu, đầu óc rối bời. Nha đầu kia lạnh lùng liếc Trác Phàm, mắt trợn trừng, trong lòng rất buồn bực.
10 triệu. . . 10 triệu. . .
Đúng vào lúc này, nhìn hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, lấy râu ông nọ cắm cằm bà kia, không hiểu rõ tâm ý đối phương, bên trong màn che Mộ Dung Tuyết không nhìn được, khẽ quát: "Trụy Nhi, làm người cần rộng lượng, không được bụng dạ hẹp hòi! Chuyện đã qua năm ngày rồi ngươi còn ghi nhớ trong lòng, có đúng hay không?"
"Đậu phộng, bên trong còn có người!"
Trác Phàm khẽ giật mình, lúc này hắn mới phát hiện, thì ra bên trong màn che còn có một người. Hắn vừa mới thức tỉnh, thân thể còn hư nhược, chưa kịp dò xét xung quanh.
Lúc này nghe giọng điệu của người bên trong mới biết được, thì ra người bên trong là chủ tử, người bên ngoài chỉ là nha hoàn mà thôi.
Hừ, chỉ là nha hoàn, ra vẻ cái gì?
Nghĩ thế, sắc mặt Trác Phàm cũng biến đổi, không còn nhã nhặn như trước, lạnh lùng liếc nhìn Trụy Nhi nói: "Thì ra người cứu hai cha con chúng ta là tiểu thư của quý phủ, không phải ngươi, vậy ngươi ở trước mặt ta đắc chí cái gì? Làm như ngươi là ân nhân của chúng ta vậy, đúng là cáo mượn oai hùm!"
Nói xong, Trác Phàm lần nữa cung kính thi lễ thi lễ với người trong màn che, khiêm nhường nói: "Đa tạ ân cứu mạng của tiểu thư, hai cha con ta vô cùng cảm kích!"
"Ngươi…"
Trụy Nhi nghe Trác Phàm nói tức giận đến mũi phập phồng, sau đó nhìn về phía Mộ Dung Tuyết, oán giận nói: "Tiểu thư, người nhìn người cứu được ai này."
"Trụy Nhi, là ngươi vô lễ trước đấy nên chớ trách hắn cũng như vậy đối với ngươi, hãy rút bài học cho mình, đừng có đùa bỡn nữa."
Quát khẽ nha hoàn của nàng, Mộ Dung Tuyết nhìn về phía Trác Phàm, lạnh lùng nói: "Ta nghe lời nói và việc làm của ngươi sợ ngươi cũng không phải quân tử gì. Có điều chúng sinh bình đẳng, hôm nay ta cứu ngươi một mệnh, không cần ngươi báo đáp gì, chỉ hi vọng phẩm hạnh ngươi tốt, không làm xằng làm bậy, vậy xem như chuyến đi này của ta cũng không tệ. Đừng để ta cứu một tên đại gian đại ác, phải tiếc nuối cả đời, có thể chứ?"
Ồ.
Trác Phàm nhìn màn che một lúc, lại nhịn không được lắc đầu bật cười.
Không nghĩ tới hắn chỉ cãi nhau vài lời với nha hoàn nàng ta, nàng ta đã xem hắn thành người ác, có điều đúng thật hắn vốn không phải người tốt lành gì, ha ha!
Trụy Nhi cũng nhân cơ hội đắc ý nguýt hắn một cái, ỷ thế hiếp người dạy dỗ: "Có nghe thấy không, tiểu thư nhà ta bảo ngươi sau này làm nhiều việc thiện hơn, nếu không cái mạng này sẽ bị chúng ta thu lại, hừ!"
"Ha ha ha. . . Làm việc thiện hay không là chuyện của ta, mặc dù các vị là ân nhân cứu mạng của ta, cũng không cần quan tâm đến chuyện này. Còn việc thu hồi tánh mạng của tại hạ. . . Nếu cứu sinh mệnh người khác lại nghĩ đến diệt trừ, cũng không phải người tốt lành gì!"
Trác Phàm mỉm cười lắc đầu, trong mắt tinh mang lóe lên, sâu xa nói: "Bất quá ta.. . À, Cổ Nhất Phàm ta luôn không muốn nợ ân tình người khác, nếu có cơ hội, tại hạ sẽ trả lại phần ân tình này. Cha con chúng ta cũng đã quấy rầy hai vị cô nương nhiều ngày rồi, thực sự xin lỗi, chúng ta cáo từ, hi vọng có duyên gặp lại!"
Nói xong, Trác Phàm liền kéo cánh tay Cổ Tam Thông, chuẩn bị muốn mang hắn đi, trong nháy mắt liền muốn tạm biệt hai người.
Trụy Nhi sững sờ, nhìn Trác Phàm thật lâu, nàng hoàn toàn không hiểu trên đời làm sao lại có người kiệu ngạo đối với ân nhân của mình như vậy, nói cảm ơn mà còn vênh váo tự đắc, làm như hắn nói lời cảm tạ là vinh hạnh của hai người bọn họ không bằng.
Mộ Dung Tuyết nghe mà ngơ ngẩn cả người, sau đó bất đắc dĩ thở dài, nói khẽ: "Đúng thật không phải người lương thiện gì!"
"Hả?"
Nhưng vào đúng lúc này, Trác Phàm khẽ kêu một tiếng, trong mắt nhanh chóng phát ra tia sáng kỳ dị, sau đó bỗng nhiên cầm lấy cánh tay bị thương của Cổ Tam Thông qua xem, cánh tay trơn mềm như cũ, chẳng những không có vết thương, mà ngay cả vết sẹo cũng không có, kêu lên sợ hãi: "Chuyện này. . . Có chuyện gì thế này? Tiểu Tam Tử. . ."
Trụy Nhi hừ lạnh, buồn bực bĩu môi: "Tiểu thư của chúng ta lòng từ bi, trăm cay nghìn đắng đem đứa nhỏ này cứu trở về, mặc dù còn chưa thức tỉnh, nhưng tính mạng không đáng lo. Chỉ tiếc, đứa nhỏ còn hồn nhiên ngây thơ, nhưng đứa lớn lại là kẻ xấu xa, có lẽ tiểu thư của chúng ta cứu lầm người rồi!"
"Cảm ơn!"
Thế nhưng lần này, Trác Phàm không tiếp tục nói lời ác độc, mà chân thành tha thiết gật đầu, nói cảm tạ: "Ta sao cũng không quan trọng, nhưng các ngươi có thể cứu được mạng nhi tử ta, đây là ân đức rất lớn. Vì thế ta có thể đáp ứng các ngươi một yêu cầu, mặc kệ là cái gì, xông pha khói lửa cũng không chối từ!"
Mộ Dung Tuyết ngăn cách màn che nhìn về phía Trác Phàm, khẽ gật đầu: "Mặc dù các hạ phẩm hạnh không tốt nhưng lo lắng cho nhi tử của mình đến vậy chứng tỏ lương tâm chưa mất, cũng không quá xấu tính, chỉ cần sau này có thể sửa đổi làm việc thiện, cũng xem như là báo đáp ta!"
Chà. . . Làm việc thiện?
Da mặt Trác Phàm co rút, trước kia hắn chưa từng chơi qua cái này, hắn chỉ làm chuyện ác, loại chuyện làm việc thiện hắn không có kinh nghiệm, sao làm được?
"Tiểu thư, chuyện này quá tiện nghi cho hắn, nhìn bộ dạng hung hăng càn quái của hắn, nếu không cần làm gì thì thật đáng tiếc?"
May mà Trụy Nhi lập tức bỏ qua việc khó này, duỗi bàn tay trắng nõn trước mặt Trác Phàm nói: "Ngươi đã muốn báo đáp, vậy trước tiên trả tiền thuốc men đây!"
Trác Phàm bật cười, khẽ gật đầu: "Được, bao nhiêu?"
"Bỏ số lẻ, mười triệu thạch Thánh Linh Thạch!" Khóe miệng xẹt qua nụ cười tà đạo, Trụy Nhi kêu lên.
Trác Phàm không hiểu nhìn về phía nàng: "Tiền thuốc men nhiều như vậy sao? Ngươi dùng đan dược gì?"
Không phải hắn không trả nổi, chỉ cảm thấy kỳ quái mà thôi. Trên thực tế, cho dù không phải dùng danh nghĩa mười triệu chi phí chữa bệnh, hắn cũng trả không chút do dự.
Bởi vì đối với hắn, tính mạng Tiểu Tam Tử mười triệu thực sự quá ít.
Mà Trụy Nhi lại hiểu lầm, còn tưởng rằng hắn bị con số trên trời này dọa sợ, nên cười to. "Hừ, báo đất, trả không nổi đúng không, ta đoán ngay cả Thánh Linh Thạch ngươi cũng chưa từng thấy qua, vậy lấy hết mọi thứ trên người ra, mặc dù không đến số lẻ cũng được!"
"Trụy Nhi!" Mộ Dung Tuyết hét lên một tiếng, nhưng Trụy Nhi vẫn không nói gì.
Trác Phàm cũng không có để ý, hắn nói tiếp: "Trụy Nhi cô nương, ngươi muốn mười triệu ta có thể cho, nhưng ta muốn biết linh đan diệu dược gì, đáng giá như vậy. Đương nhiên, nếu ngươi không đề cập tới tiền thuốc men, ta xem như báo đáp ân cứu mạng của các ngươi!"
"Thế nào, ngươi nghĩ rằng chúng ta lừa ngươi sao?"
Trụy Nhi tức giận, xuất ra Bảo Hồ Lô, đưa cho Trác Phàm nói: "Biết cái gì bên trong không? Thánh dược chữa thương, Bắc Hải Ngưng Giao. Nếu như không biết, ngươi có thể hỏi thăm một chút, cho dù ở Bắc Châu, cũng khó mà tìm được. Chúng ta mất mười triệu Thánh Linh Thạch mới mua được một chút, toàn dùng trên người con trai ngươi, hiện tại đã tốt hơn một chút rồi, ngươi không nên giao ra sao?"
Cầm lấy hồ lô, Trác Phàm mở ra ngửi một chút, nhíu mày nghi hoặc.
Bắc Hải Ngưng Giao? Bên trong Cửu U Bí Lục hắn chưa từng nghe nói qua, chẳng lẽ là linh dược đặc thù ở phàm cấp sao? Có thể chữa tốt thương thế cho Tiểu Tam Tử, tất nhiên là nó thần kỳ rồi.
Kết quả hắn nhìn về phía cái kia Trụy Nhi, cười nói: "Trụy Nhi cô nương, hiện tại bên trong chỉ còn một chút, ngươi đưa thêm cho ta, để ta cho nhi tử ta dùng, ta cho ngươi hai mươi triệu, ngươi lời rồi!"
"Ha ha. . . hai mươi triệu sao? Ngươi có thể móc ra được sao hả? Xem như hai mươi triệu Linh Thạch, có lẽ ngươi cũng móc không ra."
"Chuyện này ngươi không cần lo, có chịu hay không thôi?" Trác Phàm kích động nói.
Đầu nhỏ giương lên, Trụy Nhi căn bản không tin. "Được, loại tiện nghi này mà không chiếm của tên khốn kiếp ngươi, có ngu ngốc mới không làm!"
"Lấy nhẫn ra!"
Ánh mắt Trác Phàm lóe lên tinh mang, cười một tiếng, Trụy Nhi nghe lời nhanh chóng lấy nhẫn đặt ở trước mắt hắn. Cũng ngay một khắc này, ầm một tiếng, nhẫn Trác Phàm va chạm nhẹ với nhẫn nàng ta, hoàn thành dịch chuyển không gian.
Sau đó Trác Phàm liền cầm lấy hồ lô, ôm lấy nhi tử, nhanh chóng thoát ra ngoài, cười to liên tục: "Trụy Nhi cô nương, giao dịch hoàn thành, hẹn gặp lại!"
"Này, chờ một chút, ta còn chưa kiểm tra. . ." Trụy Nhi giật mình, gấp gáp kêu lên, thế nhưng chỉ trong chốc lát sau đã không thốt nổi nên lời.
Mộ Dung Tuyết ngạc nhiên nói: "Thế nào, Trụy Nhi!"
"Tiểu thư, 20 triệu Thánh Linh Thạch thật sự xuất hiện tại trong nhẫn, tiểu tử này. . . Hắn là đại thổ hào chân chính. . ." Trụy Nhi kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, tay nâng nhẫn, nhìn ánh sáng lóng lánh bên trong, hai mắt trợn tròn. . .