Tụ Kim Thành, tên như ý nghĩa, nơi kim ngân tụ tập!
Như người ta thường nói có tiền có thể kết duyên với thần, có thể mua được ma, hầu hết hoàng thất và quan lớn đế quốc kiểm soát toàn bộ Trung Châu Kiếm Tinh đế quốc, nhưng cũng có ngoại lệ đó chính là Tụ Kim Thành, đại thương hội đệ nhất năm châu, nơi của tổng bộ Hải Xuyên thương hội, cho dù là Kiếm Tinh hoàng thất, cũng rất khó nhúng tay vào.
Thế nhưng thật sự khó nhúng tay vào sao?
Điều này cũng không phải, đế quốc cứng rắn, uy chấn bốn châu, một thương hội nho nhỏ có là gì? Ngay cả khi ngươi thông suốt thiên hạ, ngươi giàu có sánh ngang đế quốc thì thế nào, dưới thế lực cường hãn, kim ngân cũng tiện tay mà đến, tiện tay mà đi thôi, dân không đấu được người giàu, người giàu không tranh giành được với quan lớn, từ xưa đến nay đều thế.
Mà ở trong đó sẽ bị một thương hội khống chế cũng là thứ mà đế quốc cần. Dù sao, cho dù Kiếm Tinh đế quốc có đối địch với bốn châu, cũng cần phải lưu thông hàng hoá, khoáng sản bốn châu, linh dược và khoáng sản Trung Châu, dị bảo, tất cả những thứ mọi người cần trao đổi, cần có thương nhân trung gian vận hành, thương hội Hải Xuyên, chính là thương nhân như vậy.
Đế quốc cho nó quyền lực liên thông năm châu, nó ở giữa xây dựng con đường lưu thông giữa năm châu, địa vị của nó ở Trung Châu, thậm chí với bốn châu đều có địa vị ảnh hưởng rất lớn.
Trong hàng ngàn năm qua, bởi vì nó luôn bằng lòng với nhiệm vụ của mình, không đặt chân vào bất kỳ tranh chấp quyền lợi nào nên có được sự tin tưởng chung của năm châu và cũng đã mở cánh cửa để thương hội làm ăn ngày càng lớn mạnh hơn, trở thành liên lạc viên thực thụ của năm châu.
Đặc biệt trong mấy trăm năm Bách Lý Kinh Vĩ xưng tướng, tài giỏi mưu lược, giao lưu với các châu thêm cấp thiết, sức mạnh được giải phóng, mang lại cho Hải Xuyên thương hội quyền lợi vận hành lớn hơn, thiết lập truyền tống trận năm châu thuộc về mình, thuận tiện vận chuyển vật tư.
Đây có thể nói là chiến công vĩ đại nhất, không phải thế lực nào cũng có thể làm được.
Nên biết rằng, một khi truyền tống trận năm châu được hình thành, rơi vào tay cá nhân tương đương với việc mất kiểm soát, quân của đối phương có thể dễ dàng tiến hàng ngàn dặm vào trong đế quốc, muốn rút lui cũng sẽ biến mất trong nháy mắt, như lắp cửa sau cho bọn họ.
Cho nên ngoại trừ Trung Châu, bốn châu còn lại không một châu nào có truyền tống trận rơi vào tay cá nhân, thường được gọi là thương đạo! Giữa các châu chỉ có người cầm quyền tối cao khai thông quan đạo truyền tống trận, để có thể tiếp viện biên giới các châu khi cần.
Có thể thấy được, Bách Lý Kinh Vĩ nắm quyền, hắn can đảm đem quyền lực đặt ở dân gian, tăng tốc thông suốt thương nghiệp, quyết định này thật táo bạo.
Quyết định táo bạo của hắn cũng không phải nóng đầu mà đưa ra quyết định, mà sau lưng hắn có hỗ trợ hùng hậu. Xưa nay, Kiếm Tinh đế quốc không sợ thám tử bốn châu còn lại, đương nhiên cũng không sợ bốn châu còn lại chạy đến quấy rối, hoặc là trực tiếp tấn công Hoàng Long.
Bởi vì Hoàng Long Trung Châu cũng là Bất Bại Kiếm Tôn, nếu có thể đánh bại hắn, Trung Châu cũng bị bại. Đáng tiếc đây là chuyện không thể, hắn đã quá mức cường đại, không ai có thể nhận một chiêu của hắn thì dù có là cao thủ đến mức nào cũng chỉ đến chịu chết mà thôi. Hơn nữa còn có Cửu Kiếm Vương đóng quân ở Cửu Vực, toàn bộ Trung Châu đều là địa ngục sâm la, cho dù đệ nhất thị tộc Đông Châu và Thượng Quan gia cùng tới, cũng chỉ lo lắng sợ hãi, xém chút toàn quân bị diệt thì những người còn lại không đáng nói đến.
Chính vì bối cảnh cường đại như vậy, Bách Lý Kinh Vĩ xử lý chính sự như cá gặp nước, có thể làm những gì hắn muốn, thi triển hết thẩy tài năng mà không phải sợ điều gì.
Dù vậy, thương đạo bằng đường truyền tống cũng có rất nhiều hạn chế, ngoài Hải Xuyên thương hội ấn giám, còn cần có thành chủ Tụ Kim Thành trên danh nghĩa, thành viên hoàng thất, Bách Lý Cảnh Ngọc cho phép mới có thể thông qua, cũng xem như bảo hiểm kép. Miễn cho đối phương có hành động lạ, bản thân nơi này còn không biết, để người ta chiếm tiên cơ, thiệt thòi lớn lúc đó hối hận cũng muộn.
Cho dù bảo hiểm kép cũng đã chuẩn bị thỏa đáng, nhưng cuối cùng vẫn cần người chấp hành. Có lẽ bởi vì bản thân đế quốc thực lực quá mạnh mẽ không ngại những buôn bán linh tinh, rất yên tâm với Hải Xuyên thương hội, cũng có thể là xem thường cao thủ bốn châu, tóm lại, bảo hiểm thứ hai, Bách Lý Cảnh Ngọc, đúng là tầm thường đến không thể tầm thường hơn, cả ngày chỉ phong hoa tuyết nguyệt, không có chuyện gì để làm, căn cơ tu luyện càng lãng phí đến mức cặn bã.
Một người đã hơn ba trăm tuổi, mà tu vi chỉ mới có Thần Chiếu cảnh, nếu không phải hắn là thành viên hoàng thất thì ở một nơi nhân tài đông đúc như Trung Châu, hắn có thể làm được thành chủ sao?
Hừ, chỉ nhờ tổ tông che chở.
Mà cứ như vậy, người cầm quyền thực tế toàn bộ Tụ Kim Thành đã rơi vào tay Hải Xuyên thương hội.
Trác Phàm đã sớm điều tra hết thẩy mọi chuyện nơi này, bóng dáng cô đơn đi vào cửa thành mạ vàng nạm ngọc, nguy nga rộng lớn, sau lưng hắn cõng Cổ Tam Thông vẫn ngủ không tỉnh, ánh mắt khẽ híp lại, đi thẳng vào.
Hiện tại thương thế của Cổ Tam Thông nhìn qua đã hoàn toàn khôi phục, dù sao cũng chỉ ngoại thương, chỉ cần cầm máu thì không có gì đáng ngại. Nhưng thật kỳ quái, Cổ Tam Thông vẫn suy yếu như cũ, nguyên khí không thấy khôi phục, vẫn luôn hôn mê bất tỉnh.
Trong khoảng thời gian này, Trác Phàm đã luyện chế rất nhiều đan dược bồi bổ thân thể cho hắn uống nhưng vẫn không thấy tiến triển, Dường như cho dù hắn có ăn gì, dược lực cũng mất đi trong cơ thể, trong nháy mắt biến mất, không hấp thu chút nào.
Chuyện kỳ quái như vậy, Trác Phàm nghĩ mãi mà không rõ, cũng không tìm hiểu ra, cuối cùng đành phải tiếp tục dự định lúc đầu, quay về Tây Châu tìm hai lão quái vật thương lượng thôi.
Bọn họ là lão quái vật đồng loại Kỳ Lân, sống từ thượng cổ đến bây giờ, kiến thức rộng rãi, chắc hiểu rõ nguyên nhân bên trong.
Cho nên, Trác Phàm muốn mượn nhờ truyền tống trận năm châu, nhanh chóng đưa Tiểu Tam Tử trở về. May mà hiện giờ tính mạng Tiểu Tam Tử không nguy kịch, tạm thời không cần lo lắng.
Trên đường lớn hối hả, người đến người đi, hai cha con lặng lẽ xen khẽ trong đám người, đưa mắt nhìn bốn phía, tựa như đang tìm kiếm gì đó.
Bỗng nhiên, hai mắt Trác Phàm sáng lên, hắn đã tìm được nơi hắn muốn đi, khóe miệng nở nụ cười vui vẻ. Mà theo ánh mắt hắn nhìn tới, là một tòa đình viện cao lớn, trước cửa có hai cao thủ Dung Hồn cảnh yên lặng canh gác, hai mắt nhìn không chớp, giống như người máy thực hiện chức trách của mình, trong mắt hoàn toàn lạnh lẽo.
Mà phía trên bọn họ là bảng hiệu ánh vàng rực rỡ, hiện rõ khí thế thổ hào, trên đó viết bốn chữ lớn, Hải Xuyên thương hội!
"Haizz, muốn mượn thương đạo, trước tiên phải giải quyết tài chủ này mới được, ha ha ha. . ."
Khẽ cười một tiếng, Trác Phàm cõng Cổ Tam Thông đi về phía đó, thế nhưng không đợi hắn bước vào cửa, hai cánh tay mạnh mẽ giao nhau đã ngăn hắn lại.
Khẽ giật mình, Trác Phàm đối mặt tình cảnh này có chút quen thuộc, hình như trước kia tiến vào Tiềm Long Các cũng được đãi ngộ như vậy. Ha ha. . . Quả nhiên, cẩu nô tài trong thiên hạ đều như thế, mắt chó coi thường người khác.
Thế nhưng điều khiến hắn không tưởng tượng nổi lại phát sinh, tuy hai người kia ngăn hắn lại, nhưng không làm ra vẻ xem thường mà hơi khom người, mười phần lễ độ chào hỏi: "Tiên sinh, xin hỏi ngài có chuyện gì?"
"Nói chuyện làm ăn!"
"Làm ăn cái gì?"
"Ta cần phải nói với các ngươi sao? Gọi gia chủ các ngươi đến đây." Lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, Trác Phàm không nói gì. Trong lòng hắn thầm nghĩ, có lẽ hai con chó giữ cửa này chính là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng đây.
Có điều hắn lại không ngờ tới, hai người này không những không giận, ngược lại tỏ vẻ khiêm tốn nói: "Ha ha ha. . . Tiên sinh, ngài đừng hiểu lầm, không phải chúng ta muốn vặn hỏi ngài cái gì. Hải Xuyên thương hội chúng ta vẫn luôn xem ai vào cửa là khách, luôn phục vụ chu đáo. Nhưng ngài cũng biết, con người cũng có nhiều loại, làm ăn chia lớn nhỏ. Quy cách làm ăn của chúng ta tương đối cao, cho nên đều hướng tới khách hàng lớn, nếu ngài làm ăn không đủ lớn, ngài nên tìm đến thương hội khác của chúng ta, cách chúng ta khoảng năm trăm mét về phía trước, vô cùng hoan nghênh ngài hợp tác, cảm ơn!
Mày nhíu chặt, Trác Phàm nhìn hai ngươi bọn họ một chút, trong lòng âm thầm gật đầu.
Đai thương hội năm châu có khác, ngay cả hộ vệ điều giáo cũng được huấn luyện không tức giận, khó trách có thể làm ăn lớn được.
Đã như vậy, hắn cũng không cần cố ý gây chuyện, thu hút sự chú ý, trong tay ánh sáng lóe lên, nhất thời xuất hiện một bình sứ nhỏ cùng mấy viên khoáng thạch óng ánh, đưa trước mặt bọn hắn nói: "Các ngươi nhìn một chút, ta làm ăn có đủ lớn hay không?"
"Thánh Linh Thạch?"
Tròng mắt mạnh mẽ co rút, hai người kia lần nữa nhìn Trác Phàm thật sâu, lại đưa mắt nhìn nhau, nghi ngờ nói: "Thánh Linh Thạch ở năm châu đều là hàng hóa quản chế, không phải người thường có thể lấy được, ngài đã có thể lấy được, tuyệt đối không có thân phận tầm thường, ngài. . . Đến tột cùng là ai?"
Không để ý đến bọn họ, Trác Phàm chậm rãi nghiêng đầu đi, hừ nhẹ một tiếng.
Lúc này thân thể tên hộ vệ run lên, sắc mặt đại biến, biết mình phạm kiêng kỵ thương hội, vội vàng cúi đầu nói xin lỗi: "Xin lỗi tiên sinh, tại hạ không lựa lời nói, ngài không cần để ý!"
"Làm ăn đều cần uy tín, ta nghe nói Hải Xuyên thương hội đối với kinh doanh đối tác không hỏi qua lai lịch, đây là tử quy, cho nên hắc bạch các vị đều có thể ăn sạch. Nếu hành động hôm nay của ngươi, bị ông chủ biết được. . ."
"Xin lỗi xin lỗi, tại hạ vừa rồi thất thố, lắm miệng, xin tiên sinh tha thứ!" Tên hộ vệ kia vội vã khom người xin lỗi, trên trán toát đầy mồ hôi lạnh.
Bình thường bọn họ huấn luyện người của mình thành người máy, không cho phép nhiều lời, đối đãi với khách phải cực kỳ khiêm tốn, dĩ hòa vi quý. Trừ phi chủ nhân hạ lệnh, nếu không không cho phép đi ra ngoài đánh người.
Nhưng bây giờ, bởi vì kinh ngạc hắn đã nói nhiều vài lời, phạm vào kiêng kỵ tiềm hiểu việc riêng của khách.
Dù sao, ai có thể nghĩ tới, một người lưng cõng đứa bé giống như bị bệnh nặng, trông như người giữ trẻ lại có thân phận cao quý, sử dụng Thánh Linh Thạch để tu luyện.
Nên biết rằng, cho dù ở Trung Châu, Thánh Linh Thạch cũng chỉ được lưu thông giữa những cao tầng, không tới phiên những nhân vật hạ tầng bọn họ sử dụng.
Cho nên, thân phận Trác Phàm ngay lập tức trở nên khó hiểu, khiến bọn họ lo lắng sợ hãi, phỏng đoán không ngừng. Tên này không phải là người Kiếm Tinh hoàng thất chứ? Bị hỏi như thế chắc hắn không vui vẻ gì, cứ để hắn trực tiếp nói chuyện với người phía trên của thương hội, bọn họ không đảm đương nổi.
Em gái ngươi, sao lại xui xẻo như vậy? Gặp phải một tên thần bí khó lường, cái miệng hư hỏng này lại không kiềm nén được.
Trong lòng hai người lo lắng không yên, vẻ mặt vô cùng ủy khuất, Trác Phàm thì đứng ở một bên, không nói lời nào.
Vào cửa phải đánh chó, mặc dù hai con chó này khá ngoan, hắn không muốn truy cứu nhưng cũng muốn lộ ra ra khí thế bản thân, dọa bọn họ một chút, sau đó mới có thể thuận tiện trang bức đàm phán, đây luôn là quy tắc đàm phán chuẩn của Trác Phàm, vô cùng cao siêu, cho dù không có cũng làm cho mọi chuyện xảy ra.
Thế nhưng ngay lúc này, một tiếng gầm thét đột nhiên vang lên: "Chuyện gì xảy ra, ai dám giương oai trước cửa Hải Xuyên thương hội chúng ta?"