"Nhị công tử!"
Một thanh niên mặc áo gấm, từng bước nhẹ nhàng bước đến gần đám người, hai thị vệ nhìn thấy hắn ta, vội khom người bái lạy.
Trác Phàm nhìn hắn, bật cười một tiếng, dường như nhớ tới điều gì, sâu xa nói: "Ta nghe nói Hải Xuyên thương hội có hai vị công tử, Đại công tử khôn khéo tài giỏi, rất được gia chủ tín nhiệm, nhị công tử thì hành sự lỗ mãng, thường xuyên gây rắc rối, xém chút khiến lão tử nhà mình tức chết. Đó không phải là ngươi chứ, ha ha ha. . ."
"Ngươi thả hết cức chó chưa?"
Trên mặt vốn đã tức giận, nghe Trác Phàm nói, sắc mặt càng thêm âm trầm, tên thanh niên kia hung hăng nắm chặt hai tay, khí thế Dung Hồn cảnh tam trọng cường đại nhất thời phóng xuất, bức thẳng về phía Trác Phàm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chó điên này từ đâu tới, đã quấy rối trước thương hội rồi mà còn dám bất kính với bổn công tử, muốn chết à!"
Ầm!
Thế mà, khí thế của hắn vừa mới áp tới, còn chưa đến trước người Trác Phàm, hai bóng người mạnh mẽ bỗng xuất hiện phía trước, nhất thời ngăn được cỗ khí thế kia, phát ra từng trận tiếng vang.
Nhìn kỹ lại, đó chính là hai hộ vệ vừa rồi.
Tên công tử kia trừng mắt giận dữ quát lên. "Các ngươi làm gì thế, bổn công tử ra mặt thay các ngươi, giáo huấn tên tiểu tử cố tình gây sự này, các ngươi còn dám cản bổn công tử, muốn chết sao?"
"Nhị công tử bớt giận, lão gia đã phân phó, Hải Xuyên thương hội chúng ta phải dĩ hòa vi quý, không thể ra tay với khách hàng. Riêng vị khách hàng này thân phận cao quý, sợ là con cháu hoàng thất, chúng ngàn vạn lần không thể. . ." Hai tên hộ vệ kia ngượng nghịu, khom người khẩn cầu.
Thế nhưng không đợi bọn họ nói xong, người kia đã hung hăng vung tay lên, nổi giận nói: "Con cháu hoàng thất cái gì chứ, bất quá cũng chỉ đầu thai vào chỗ tốt mà thôi, chút bản lĩnh cũng không có còn dám la lối om sòm, dựa vào cái gì?"
"Chỉ bằng huyết thống, không phục sao?"
Vẻ mặt thiếu đánh nhô đầu ra, Trác Phàm cười xùy: "Nhị công tử quả nhiên danh bất hư truyền, một tên liều lĩnh. Chẳng lẽ ngươi không biết, thế giới này thực lực chỉ đứng thứ hai, quan trọng nhất vẫn là huyết thống sao? Có được bao nhiêu cường giả có thực lực có thể nắm giữ đăng phong tạo cực? Hầu hết bọn vênh váo tự đắc, hành tẩu thế gian, chỉ dựa vào huyết thống mà gà chó cũng lên trời đó sao? Nói đâu xa, nhị công tử ngươi đó thôi. Chính ngươi đầu thai cũng không tệ mà! Nếu ngươi không có thân phận Nhị công tử Hải Xuyên thương hội, hai hộ vệ này có thể cung kính ngươi sao? Không đánh ngươi bay vào trong bụng mẹ đã không tệ rồi, ha ha ha. . ."
Nói xong, Trác Phàm lại rất vô sỉ mà thu đầu về, khiến nhị công tử kia tức giận thở hổn hển, hai mắt đỏ bừng.
Hai tên hộ vệ liếc nhìn nhau, chỉ biết cười khổ một tiếng, sau đó bất đắc dĩ nhìn người sau lưng làm như không có việc gì kích nổ nhị công tử, bọn họ gấp gáp sắp khóc đến nơi.
Tên này thật lắm mồm, gây sự không ngại lớn chuyện.
Sau khi hít mấy hơn, nhị công tử nhìn chằm chằm hai người trước mặt, giơ nắm đấm: "Hai cẩu nô tài các ngươi cản ta đúng không, vậy bản công tử cũng không khách khí nữa!"
Vừa dứt lời, nhị công tử nhất thời đạp chân xuống, phóng về phía hai người, khí thế mạnh mẽ uy áp.
Hai người kia trong lòng kinh hãi thốt lên. "Nhị công tử, đừng ép chúng ta!"
"Hôm nay bổn công tử buộc các ngươi, có gan cứ ngăn lại ta, nếu không thì ta sẽ làm thịt cái tên con cháu hoàng thất này!" Trong mắt hắn sát ý tràn đầy.
Hai hộ vệ kia run lên sợ hãi, trong lòng có chút khó xử, nhưng cũng rất nhanh trấn định lại, tay vung quyền, đánh về phía nhị công tử: "Nhị công tử, chớ hồ đồ, thương tổn con cháu hoàng thất sẽ mang đến phiền toái cho thương hội. Vì thương hội suy nghĩ, chúng ta đành phải đắc tội thôi!"
Đinh!
Chợt, thân thể hai tên hộ vệ lắc một cái, toàn thân vững như sắt thép, một quyền mạnh mẽ mang theo âm thanh xuyên thấu bầu trời, đập mạnh về phía nhị công tử, lấy thần hồn làm kiếm hộ vệ. Có như thế, Dung Hồn mới có thể hóa thân thành kiếm, cứng rắn không gì sánh được!
Thấy tình cảnh này, Trác Phàm âm thầm gật đầu bình luận, tựa như người ngoài cuộc, sau khi khơi mào rắc rối, hắn lại là người đứng ngoài xem kịch.
Hai hộ vệ này có kiếm hồn không tệ, hùng hồn có lực, sắc bén không thể đỡ. Đáng tiếc, đối diện là . .
Phốc phốc!
Hai đường kiếm cực mạnh đâm thẳng vào bụng nhị công tử, bọn họ vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, vội vã nhìn về phía nhị công tử nói: "Nhị công tử, ngài. . . Sao ngài không né?..."
Thế nhưng, nghênh đón bọn họ là nụ cười quỷ dị.
Nhị công tử đứng yên một lúc lâu, trong mắt lóe lên hàn mang. "Chỉ là hai đạo kiếm hồn, các ngươi nghĩ có thể thương tổn được ta sao? Hừ. . . Hai đường kiếm các ngươi tôi luyện còn chưa đủ, sao có thể thương tổn được lông tơ của ta, về sau phải tôi luyện nhiều thêm!"
"Chuyện này. . . Đây là. . ." Trong lòng vô cùng kinh hãi, sắc mặt hai người đại biến, muốn phải lập tức rút tay về, nhưng dường như kiếm bị kẹt tại trong thân thể của hắn, dù thế nào cũng không rút ra được.
Nhị công tử mỉm cười lắc đầu, sâu xa nói: "Ta rất ít khi đọ sức với cao thủ Dung Hồn cảnh, cũng khó trách các ngươi không biết, thần hồn bổn công tử là nguyên tố tự nhiên, Hàn Phách ngàn năm, một khi Dung Hồn, thân thể hóa thành Băng Phách, vô hình vô thái, gần như hư vô! Nếu nguyên lực kiếm hồm các ngươi ngưng tụ đầy đủ, thực sự có thể làm tổn thương ta. Nhưng cũng tiếc, thực lực các ngươi còn chưa đủ, không phải là đối thủ của ta! Ha ha. . . Từ lúc thần hồn ngưng tụ, ta đã vượt qua hầu hết mọi người, lúc Hóa Hư cảnh cũng chiếm ưu thế, trên Dung Hồn cảnh vẫn vậy. Lần này các ngươi thất bại chỉ vì thua ở thần hồn mà thôi, về sau tu luyện thật tốt, nhất định sẽ đền bù thiếu hụt bẩm sinh."
Đang nói chuyện từng tiếng xào xạc vang lên, cánh tay hai tên hộ vệ nhanh chóng ngưng kết thành băng sương, sau đó một đường hướng lên, dưới ánh mắt hoảng sợ của hai người, toàn bộ thân thể đều bị đông cứng, không thể di động.
Nhị công tử trong nháy mắt chế phục hai người xong chậm rãi lui về phía sau, quyền đầu băng sương của hai người kia mới từ bụng hắn rút ra, sau đó hàn quang trước bụng phun trào, lần nữa khôi phục như thường, không chút thương tổn.