Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1582 - Chương 1588: Băng Long Bạo

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1588: Băng Long bạo

Vèo!

Một bóng đen lướt qua, Trác Phàm liền xuất hiện trước người Ngô Nhiên Đông, nhìn xung quanh một chút thấy không có ai, khẽ cười hỏi: "Làm sao... Dọn sạch hiện trường mới tới đánh nhau à?"

"Ta là nhị công tử Hải Xuyên thương hội, ta bảo bọn họ cút bọn họ dám không cút sao?"

Lạnh lùng nhìn Trác Phàm, Ngô Nhiên Đông oán hận thốt lên: "Hôm nay chỉ có hai người chúng ta, bổn công tử có thể xuất ra toàn lực, sẽ không bị như lúc trước, để ngươi có cơ hội lợi dụng."

Mày nhíu chặt, Trác Phàm liếc nhìn hắn khẽ cười nói: "Thì ra là thế, ngươi sợ thương tổn người vô tội à, xem ra tấm lòng nhân ái của ngươi còn bao la lắm, bản thân mình cũng không để ý tới, còn muốn nghĩ đến người khác sao? Phải biết rằng ngươi là bại tướng dưới tay ta, lần đơn đấu này ngươi thật sự có lòng tin đánh thắng ta sao?"

"Im miệng, mặc kệ có thắng hay không, hôm nay xem như ngươi kết oán với Hải Xuyên thương hội chúng ta, nạp mạng đi!" Nổi giận gầm lên một tiếng, Ngô Nhiên Đông đạp chân phóng về phía Trác Phàm, đồng thời trong tay kết ấn, khí tức băng lãnh khí từ trong cơ thể hắn cuồn cuộn phát ra.

Vũ kỹ Huyền giai cao cấp, Băng Long bạo!

Biết Trác Phàm không phải nhân vật tầm thường, không thể khinh xuất, Ngô Nhiên Đông vừa tiến lên đã sử dụng bản lĩnh sở trường, toàn lực ứng phó.

Trong phút chốc gầm thét lên, thân thể Ngô Nhiên Đông lập tức hóa thành từng đạo ngân quang băng lãnh, ầm vang khuếch tán, hóa thành chín đạo long ảnh trắng xám, hung hăng đánh về phía Trác Phàm.

Ánh mắt Trác Phàm khẽ híp lại, hắn tin rằng cùng một loại vũ kỹ, những người khác biệt cảnh giới xuất ra sẽ có uy lực khác nhau.

Mặc dù Băng Long bạo là Huyền giai vũ kỹ, nhưng Ngô Nhiên Đông lại là cao thủ Dung Hồn cảnh, thần hồn vẫn là nguyên tố thần hồn, Băng Phách ngàn năm. Cứ như vậy, thần hồn và vũ kỹ dung hợp, toàn bộ thân thể sẽ hóa thành Băng Long chín đầu, uy lực nâng cao một bước.

Có điều tai hại cũng rõ ràng.

Nếu gặp phải cao thủ có thể khắc chế nguyên tố thần hồn, khi bản thân xông lên không thể đánh bại đối thủ, bản thân sẽ rơi vào nguy hiểm, khó có thể thoát ra.

Rất đáng tiếc, Trác Phàm chính là một tồn tại như vậy.

Trác Phàm cười khẽ, chân nhẹ đạp bước, trước khi Cửu Long xông lên đã bay thẳng lơ lửng trên không.

Oanh!

Một tiếng nổ vang thật lớn, nơi lúc trước hắn đứng bị chín đầu Băng Long trùng kích nổ tung lên, từng trận hàn khí nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía, nhất thời đóng băng hết thẩy mọi vật quanh khách sạn, cùng với tiếng gió thổi qua, toàn bộ vỡ vụn.

Mà sau một kích kia, chín đầu Băng Long không biến mất mà ngửa đầu nhìn Trác Phàm trên không trung, tiếp tục hung hăng đuổi theo hắn, không chết không thôi!

Không Minh Thần Đồng đệ nhất trọng, Di Hình Hoán Vị!

Nhìn Cửu Long bên dưới, Trác Phàm nhếch miệng cười tà đạo, sau đó bên trong đồng tử bên phải, vầng sáng màu vàng óng chiếu sáng rạng rỡ.

Ầm.

Lại một tiếng vang thật lớn, chín đầu Băng Long hung hăng va chạm trên cửu thiên, hàn khí mạnh mẽ nhất thời phát tán, làm cho toàn bộ không khí đều đông lạnh, lại ầm vang một tiếng vỡ vụn, hóa thành từng đạo vụn băng, rơi xuống.

Thế nhưng bên trong vụn băng, lại không có bóng dáng Trác Phàm...

Vèo.

Trác Phàm đột nhiên lắc mình xuất hiện ở một hướng khác, vẫn nở nụ cười nhìn về phía Cửu Long, như chê cười hắn ta vô dụng, điều này càng khiến Ngô Nhiên Đông thêm tức giận, rống lớn một tiếng, chín đầu Băng Long lần nữa nhanh chóng đánh về phía Trác Phàm.

Đáng tiếc, Trác Phàm có sức mạnh Không Minh Thần Đồng, thân hình lơ lửng không cố định, nhưng nghe tiếng ầm ầm vang bên tai không dứt, mảnh vụn chín đầu Băng Long vẩy ra đầy trời, nhưng vẫn không thể tổn thương góc áo Trác Phàm.

Ngô Nhiên Đông càng giận hơn nhưng sắc mặt càng thêm nghiêm túc, bởi vì thực lực của Trác Phàm quả thật vượt ngoài sự tưởng tượng của hắn.

Trác Phàm tránh thoát khỏi sự tấn công của hắn một cách quá nhẹ nhàng, điều này cho thấy thực lực giữa hai người chênh lệch quá lớn, đối phương mạnh hơn hắn rất nhiều, người ta khinh thường phải đánh nhau cùng hắn mà thôi.

Lúc này, bên yếu thế cũng nên hiểu rõ, biết khó mà lui.

Thế nhưng Ngô Nhiên Đông vẫn hung hăng nhìn chằm chằm Trác Phàm nơi đó, trong mắt nóng rực, không nhụt chí. Bởi vì hắn cũng không phải muốn đánh bại Trác Phàm, mà chỉ muốn thương tổn hắn một chút cũng được rồi.

Như vậy đã đủ để phá vỡ giao dịch hai bên.

Nghĩ như vậy, Ngô Nhiên Đông lần nữa nổi giận gầm lên, thoáng chốc chín đạo Băng Long ngửa mặt lên trời rống lớn, khí thế mạnh mẽ, khí tức rét lạnh khiến cả mảnh trời hư không đều đông cứng, tản ra một màu tái nhợt.

Vốn bầu trời sáng sủa đã phủ lên một tầng mây đen, từng đóa hoa tuyết trắng xóa yên tĩnh bay xuống, khí thế mạnh mẽ như hình thành một cơn bão tuyết, nhất thời bao bọc quanh Trác Phàm, hắn không thể nhìn rõ chuyển động xung quanh.

Nhìn hết thẩy, Trác Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, bật cười ra tiếng: "Xem ra lần này hắn ta mới chính thức xuất toàn lực. Nếu không đánh ngã tiểu tử này, hắn sẽ không chịu từ bỏ ý đồ. Haizzz, vốn muốn chỉ cho hắn con đường sáng, kết quả vừa tới đã muốn động thủ, thực sự không có ý tứ mà, hắc hắc hắc..."

Vừa nói Trác Phàm vừa vén tay áo, trên mặt vẫn nở nụ cười, hắn thật lòng muốn thử một chút.

"Là nhị đệ!"

Mà ở nơi khác, Ngô Nhiên Trạch đang đàm phán công việc trong một toà thành đèn đuốc sáng trưng, nhìn thấy bên ngoài khí tượng thay đổi, tuyết bay ngợp trời, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, rống to một tiếng: "Đáng chết, tên tiểu tử thúi này, lại gây phiền phức cho ta!"

Phụ thân hắn cũng không nhịn được, mắng: "Đám gia nô kia làm sao vậy, không thể trông chừng được nó, để nó ra ngoài quấy rối? Nếu hủy hoại việc làm ăn lớn này của chúng ta, xem lão phu thu thập các ngươi thế nào, hừ!"

Hoàn toàn không nghe được phụ thân hắn quở trách, Ngô Nhiên Đông đã nghĩ đến, dù có thế nào hắn vẫn làm theo ý mình, không thèm để ý chút nào, khí thế cường đại tiếp tục phóng thích.

Hống!

Lại một tiếng Long ngâm vang lên, chín đầu Băng Long khí thế cao ngất trời, ngay sau đó, đuôi Cửu Long hất lên, cùng nhau phóng thẳng về phía Trác Phàm, chớp mắt đã tới gần, nhanh hơn trước mấy lần.

Mà lần này, chín đầu Băng Long không còn đập lung tung giống như vừa rồi, mà từ bốn phía tụ đến, vây Trác Phàm bên trong, sau đó hung hăng đánh tới!

Nhưng lần này, Trác Phàm lại bất động, có điều trên cánh tay phải, ánh sáng hồng cuồn cuộn chấn động tâm hồn, rung động không ngừng, phát ra khí thế cuồng bạo.

Không Minh Thần Đồng tầng thứ tư, Không Chấn!

Đầu Cửu Long đã hung hăng đánh tới, nhưng Trác Phàm vẫn bất động như cũ, hoàn toàn không để trong lòng, khóe miệng nhếch lên đường cong tà dị, mắt phải chớp động lên bốn vầng sáng vàng óng.

Vù!

Chỉ một thoáng, trong bốn ngàn mét quanh Trác Phàm, toàn bộ không gian nhanh chóng chấn động, ngay cả đại khí cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt, không ngừng xé nát, phát ra tiếng nổ đùng đùng. Mà chín đầu Băng Long thì tám đầu trong đó, khi vừa xuất hiện rung động này thân thể đã không nhịn được lắc lư, ngửa mặt lên trời kêu rên một tiếng, trong nháy mắt vỡ thành vụn băng, bay ra bốn phía.

Chỉ có một đầu, tựa như cố trấn định thân thể, nghiến răng nghiến lợi, muốn tiếp tục đánh tới, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, thân thể chấn động, đuôi long hất lên, nhất thời lui về phía sau.

"Ha ha ha... Không phải tìm đến chân thân sao?"

Bất giác khẽ cười một tiếng, trong mắt Trác Phàm lóe lên tinh mang, lập tức bước chân về phía Băng Long đang rút lui, chỉ trong nháy mắt, đã đến trước người hắn, một cú đấm dữ dội hung hăng nện xuống: "Chín đầu Băng Long, tám đầu do nguyên lực biến thành, chỉ có một đầu là Dung Hồn biến hóa, cho nên mới có thể chống cự chấn động không gian vừa rồi. Nhị công tử, chiêu này ở trước mặt ta, không có tác dụng không đâu."

Ầm!

Một âm thanh nặng nề vang vọng giữa trời, một đạo Long ngâm gào rú, Băng Long kia liền phun ra một ngụm máu đỏ thẫm, rồi đột ngột rơi xuống đất, đập ra một cái hố lớn với đường kính hơn trăm mét.

Khi cơn gió thoảng qua, bụi mù tiêu tán, xuất hiện trước mắt Trác Phàm là một thanh niên thân hình yếu đuối, sắc mặt xám trắng mà thôi, khóe miệng còn mang theo vệt máu đỏ tươi, không ai khác chính là nhị công tử Ngô Nhiên Đông.

Chậm rãi rơi xuống trước người hắn, Trác Phàm khẽ cười nói: "Thế nào, còn đánh không?"

"Hừ, lần này xem như ngươi thắng, nhưng ngươi đừng cao hứng quá sớm, ngươi đả thương bổn công tử, Hải Xuyên thương hội nhất định sẽ không bỏ qua, ngươi chờ chết đi!" Khẽ cắn môi, Ngô Nhiên Đông không cam lòng, hừ một tiếng quay đầu muốn đi.

Hắn đi được mấy bước, Trác Phàm khẽ nói: "Ngươi không nghĩ đến, ta cùng thương hội các ngươi mua bán cái gì sao?"

Thân thể không nhịn được ngừng lại, sắc mặt Ngô Nhiên Đông sắc mặt khẽ biến, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, quay đầu lại nhìn Trác Phàm, giễu cợt: "Hừ, buôn bán, ngươi nghĩ hay lắm! Ngươi thương tổn bổn công tử, ngươi cho rằng cha ta còn muốn buôn bán với ngươi sao? Nằm mơ đi, ông ấy không chặt ngươi làm mấy khúc cho chó ăn là tốt rồi!"

"Ồ, phải không, thế nhưng ta thấy lệnh huynh đối với kinh doanh để bụng hơn ngươi, có lẽ trong mắt hắn chỉ có làm ăn thôi, không có ngươi đâu." Trác Phàm đối chọi gay gắt, cười xùy ra tiếng.

Ngô Nhiên Đông nghiến răng, ngụy biện. "Đại ca ta là đại ca ta, cha ta là cha ta, hiện tại thương hội do cha ta làm chủ!"

"Xem hình mà biết ý, lệnh huynh ngươi có địa vị khá cao trong thương hội, nhìn phong cách hành sự của huynh ngươi ta liền biết lệnh tôn có tính cách thế nào."

Lắc đầu khinh miệt, Trác Phàm không chút khách khí nói tiếp: "Nếu như lệnh tôn thật sự yêu mến ngươi, thái độ của huynh ngươi sẽ đối với ngươi sẽ khác đi, hoặc ghen ghét, hoặc yêu mến, nhưng hắn ta chẳng biểu hiện gì, điều này cho thấy nhị công tử lăn lội trong thương hội rất thảm, hầu như trong suốt..."

"Im miệng!"

Hai tay nắm chặt, Ngô Nhiên Đông chỉ vào mặt Trác Phàm hét lớn: "Ngươi là cái quái gì mà dám chửi bới thương hội chúng ta? Việc làm ăn với thương hội chúng ta thất bại rồi, ngươi cút đi."

Trác Phàm nhìn hắn bật cười ra tiếng: "Ta nói này, ngươi chỉ muốn phá hư việc làm ăn của hai bên thôi, đúng không? Cái đuôi hồ ly của ngươi lộ ra rồi!"

Ồ.

Sắc mặt Ngô Nhiên Đông biến ảo không ngừng, nhìn Trác Phàm không nói ra lời.

Người này là ai, vì sao có thể nhìn thấu tâm tư của hắn đến vậy.

Bình Luận (0)
Comment