Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1583 - Chương 1589: Tuyệt Đối Đừng Hối Hận

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1589: Tuyệt đối đừng hối hận

"Có phải ngươi thật sự muốn phá hỏng việc làm ăn này không?"

Ngô Nhiên Đông ngơ ngác đứng tại chỗ, trầm ngâm không nói, Trác Phàm nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên lại cười quỷ dị, sâu xa nói: "Có thể nói ra nguyên nhân không? Nếu lý do chính đáng ta có thể từ bỏ việc làm ăn này như ý muốn của ngươi."

Cái gì?

Khẽ giật mình, Ngô Nhiên Đông không thể tin nhìn về phía Trác Phàm, trên mặt biến ảo không ngừng: "Không phải ngươi muốn dùng thương đạo sao? Việc làm ăn này không thành làm sao ngươi mượn dùng thương đạo của nhà ta?"

"Chuyện này ngươi không cần để ý, dù sao ta chính là người tùy tiện như thế, ha ha ha..."

Trong mắt tinh mang lóe lên, Trác Phàm dùng âm thanh mê hoặc. "Nhị công tử, địa vị của ngươi trong thương hội thế nào ta hiểu rõ, bà ngoại không thương, cậu không đau, chính sự không xen tay vào được, việc vặt vãnh cũng không cần đến ngươi làm, có thể nói là một phế nhân!"

"Ngươi..."

"Ngươi đừng chối, ta nói là sự thật!"

Trác Phàm thản nhiên cười tiếp tục nói: "Ngươi không xen tay vào, không quản được thương hội, thực lực của ngươi lại quá yếu, không thay đổi được tâm tư của ta. Giờ khắc này, việc làm ăn thành công hay không, quyền quyết định nằm trong tay ta, cha ngươi và đại ca ngươi, người khác đều không thay đổi được. Mà nếu ngươi có thể thay đổi được đại ca và cha ngươi thì ngươi đã làm rồi, còn tìm đến ta làm gì? Cho nên, bây giờ ta có thể hoàn thành tâm nguyện của ngươi, chỉ có ta, mà ta chỉ muốn nghe một lý do chính đáng mà thôi, chẳng lẽ điều này, nhị công tử cũng không thể nói được, hay vì nhất thời tức giận, mới đến gây chuyện thị phi, như vậy có khác gì đứa trẻ đâu chứ? Khó trách cha ngươi chướng mắt ngươi!"

Bờ môi run rẩy, Ngô Nhiên Đông nhìn chằm chằm Trác Phàm một lúc lâu, thở dài. "Được, ngươi muốn nghe nguyên nhân đúng không, vậy để ta nói. Ta hận cái thương hội này, ta không muốn để nó tiếp tục rộng lớn, ta muốn hủy nó, có thể chứ?"

"Vì sao, ngươi là nhị công tử thương hội, là nhân vật thượng tầng, là người được lợi mà."

Khẽ cười một tiếng, Trác Phàm đến ngồi trên một khối đá to lớn, nhìn nhị công tử đang tức giận kia, sâu xa nói: "Nếu những lời này thốt ra từ miệng những hộ vệ kia, ta còn có thể hiểu được, người làm oán giận ông chủ, chuyện này không thể tránh được. Thế nhưng, ngươi là người thừa kế, đại ca Ngô Nhiên Trạch của ngươi không xem ngươi là đối thủ cạnh tranh, cũng không xem ngươi là đinh trong mắt, nhưng ngươi lại muốn hủy việc làm ăn của gia tộc, việc này không tốt cho ai cả, có thể nói ngươi là tên phá gia chi tử, muốn phá hoại sự nghiệp tổ tông. Hay ngươi bất mãn với địa vị của đại ca ngươi, ghen ghét với hắn? Nguyên nhân này cũng đúng, hồ ly ăn không được quả nho, liền nói quả nho chua, thứ ngươi không có người khác cũng không được mơ tưởng, chuyện như vậy trước kia ta cũng đã gặp qua..."

"Ngươi mới là cái loại người này, Ngô Nhiên Đông ta đầu đội trời chân đạp đất, cho dù có ra khỏi nhà cũng không quan trọng, sao có thể ham danh vị thương hội?"

"Vậy vì sao..."

"Quá vô tình!"

Ngô Nhiên Đông hận đến nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi cũng đến thương hội rồi, không thấy những người kia khúm núm nịnh bợ làm trò hề sao?"

Trố mắt nhìn, Trác Phàm suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu: "Ta cảm thấy cũng không tệ lắm, phục vụ đúng chỗ..."

"Đó là cảm giác của ngươi!"

Khẽ cắn môi, trong lòng Ngô Nhiên Đông tựa như kìm nén lửa giận, rống lên: "Hải Xuyên thương hội chúng ta luôn tôn trọng khách hàng nên làm ăn mở rộng khắp nơi, trước kia đó là niềm kiêu ngạo của ta. Vì theo ta cảm thấy, làm ăn phải hòa hoãn, mọi người lễ kính đối đãi, mới có thể thành công. Nhưng về sau, ta mới phát hiện, dạng hòa khí sinh tài này biến thành nhu nhược, đối với một số cao tầng, đánh không đánh lại, mắng không mắng lại đã đành, đến tính mạng bị thiệt hại nhưng vẫn muốn duy trì mối quan hệ làm ăn."

"Làm ăn vốn nên cò kè mặc cả, ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng, thế nhưng ngươi không tôn trọng ta, tại sao ta lại kính trọng ngươi? Chúng ta đã làm được đủ lớn, không cần phải giống một số thương nhân mới, khúm núm..."

"Ngây thơ!"

Thế mà, còn không đợi hắn nói xong, Trác Phàm đã khẽ cười một tiếng, khinh thường bĩu môi. "Khó trách lão cha ngươi bỏ ngươi qua một bên, dạng người như ngươi làm sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Ngươi cho là mình đã có thể đứng vững trên đời, không cần ủy khuất cầu toàn, nhưng lại không biết rằng, vẫn bị cường giả chân chính khống chế, chỉ cần đi sai một bước, lập tức cả nhà bị diệt tộc!"

Ngô Nhiên Đông cả kinh thốt lên: "Ngươi cũng nói như vậy?"

"Đương nhiên, từ xưa đã nói người giàu không tranh giành với quan viên, không phải không có đạo lý!"

Bất giác bật cười khoát tay, Trác Phàm nhìn về phía hắn, trong mắt tinh mang lóe lên, dường như hiểu thấu tâm tư của hắn hỏi: "Nhị công tử, chuyện gây chết người đó, có phải đối phương là người các ngươi không thể trêu vào không?"

Mí mắt run lên, Ngô Nhiên Đông hung hăng gật đầu, nghiến răng nói: "Ba năm trước, huynh đệ cùng ta lớn lên, bởi vì muội tử hắn bị thành chủ Bách Lý Cảnh Ngọc trắng trợn cướp đoạt nên mới xâm nhập phủ thành chủ cứu người, kết quả hai người đều chết thảm. Khi đó ta muốn dẫn người đến phủ thành chủ giúp hắn, lại bị đại ca ta mật báo, lão cha đã nhốt ta một năm mới thả ta ra, vì sợ đắc tội với tên phế vật kia. Khi đó ta mới biết được, thương hội chúng ta yếu cỡ nào."

"Trước kia người trong thương hội thường cười nhạo Bách Lý Cảnh Ngọc vô năng, thực quyền ở Tụ Kim Thành đều nằm trong tay chúng ta, nhưng lần đó... Ta mới biết được, người bị chế giễu là chính chúng ta. Vì vô năng mới khiến hộ vệ đại thương hội năm châu chết thảm mà không dám lên tiếng, vậy nếu một thành chủ có năng lực chúng ta còn có thể đặt chân sao? Bề ngoài thương hội có vẻ mạnh mẽ nhưng thực sự yếu đuối như thế."

"Ha ha, phải không?"

Bất giác mỉm cười cười một tiếng, Trác Phàm thản nhiên nói: "Nói trắng ra Hải Xuyên thương hội chỉ là một công cụ mậu dịch mà năm châu muốn liên thông, công cụ dùng tốt thì dùng, dùng không tốt thì đổi một công cụ khác, tuyệt đối đừng xem bản thân quan trọng quá. Tuy nhiên, phụ thân của ngươi cũng quá cẩn thận, chuyện ba năm trước nếu người khác cầm quyền thì khó nói, nhưng nếu đó là Bách Lý Kinh Vĩ xưng tướng. Người này là người làm đại sự, biết cái gì nặng nhẹ. Lúc đó dù các ngươi có phá phủ thành chủ thì thế nào? Công cụ này các ngươi vẫn dùng cực kỳ thuận lợi, Bách Lý Kinh Vĩ không có khả năng vứt bỏ!"

"Hoặc lúc đó nếu các ngươi mang tiểu tử kia giao đến trước mặt Bách Lý Kinh Vĩ, lại ca tụng công đức thừa tướng một phen, cho thấy lòng trung thành của chính mình, tạo cảm giác tồn tại xuất sắc một một chút. Chắc hẳn vị thừa tướng này sẽ tình nguyện làm Bao Long Đồ, thu liễm dân tâm. Bách Lý gia tộc quá nhiều người, thiếu một tên phế vật râu ria, ha ha ha..."

Trong lòng bất giác run lên, Ngô Nhiên Đông nhìn Trác Phàm, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Đúng vậy, lúc đó hoàn toàn có thể xin Bách Lý Kinh Vĩ giúp đỡ? Thế nhưng vừa nghĩ tới bọn họ đều họ Bách Lý, là người một nhà, nên mới từ bỏ quyết định này, không ai biết, bọn họ là thân thích đại bác bắn cũng không tới.

"Thiên địa vạn vật đều có sự cân bằng, nếu truy đuổi quá mức sẽ mất đi thăng bằng!"

Khóe miệng nở nụ cười thần bí, Trác Phàm không nhìn hắn, suy nghĩ tỉ mỉ, thì thào lên tiếng: "Hải Xuyên thương hội truy cầu lợi ích quá mức, thiếu rất nhiều thứ, khiến bề ngoài nhìn như cường đại, nhưng thật sự yếu đuối. Mà tên nhị công tử này lại quá mức lỗ mãng xúc động, dạng người này thương hội giao vào tay hắn sớm muộn gì cũng đắc tội đến giới quyền quý, dẫn tới đại họa. Nhưng không sao, đều do ta nắm giữ, cũng không có vấn đề. Mà lại, so với một người trục lời như phụ thân hắn, sư huynh hắn thì tên Ngô Nhiên Đông vẫn có tình có nghĩa hơn, dễ khống chế sử dụng, làm thủ hạ cũng khá, được..."

"Cái gì, ngươi nói cái gì?"

Nhìn dáng vẻ suy nghĩ nói linh tinh của Trác Phàm, Ngô Nhiên Đông không khỏi nhất thời sững sờ, lên tiếng hỏi.

Thản nhiên cười, Trác Phàm không chút khách khí, vẻ mặt xấu xa nhìn hắn nói: "Nhị công tử, ta biết nguyên nhân ngươi hận thương hội, có yêu mới có hận, ngươi chỉ hận nó yếu đuối, ném đi tôn nghiêm của thương hội, ngay cả người của mình cũng không bảo hộ được. Nếu không có năng lực thì cũng thôi, nhưng có năng lực còn như thế, thì càng khuất nhục hơn, đúng không?"

Nhìn hắn thật sâu, Ngô Nhiên Đông không nói gì, chỉ thở dài một tiếng, khẽ gật đầu!

"Tốt, như vậy ta hiểu rồi, nhưng ta muốn hỏi lại một vấn đề, nếu thương hội này giao vào tay ngươi, ngươi sẽ quản lý như thế nào? Vẫn như trước kia, vẫn như đại bác, húc bên nọ sang bên kia không?"

"Ta?"

Khẽ sững sờ, Ngô Nhiên Đông nhất thời giật mình, sau đó cười khổ lắc đầu: "Làm sao có thể, thương hội này cha ta đã quyết định hai ba năm sau để lại cho đại ca, làm sao có thể..."

Cười nhẹ lắc đầu, khóe miệng Trác Phàm lộ ra đường cong thần bí. "Mọi chuyện không có tuyệt đối, ta chỉ hỏi ngươi, nếu thương hội giao vào tay ngươi, ngươi dám tiếp nhận hay không?"

Trong lòng chấn động, mày Ngô Nhiên Đông run lên, không lên tiếng.

Hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề này, thật sự thì hắn không dám nghĩ, bởi vì bản thân hắn không thông minh tháo vát như đại ca, hắn chỉ hành động theo cảm tính mà thôi...

"Ngươi vừa hận thương hội này mềm yếu vô năng, nhưng lúc này, không phải ngươi cũng mềm yếu sao?"

Như nhìn thấu ý nghĩ của hắn, Trác Phàm tiếp tục dụ dỗ. "Quyền lực vô thượng vì thực lực mạnh, ngươi muốn thay đổi thương hội trước tiên phải ngồi lên chỗ cao nhất. Mà ta để ngươi ngồi, ngươi lại không dám. Đến lúc đó nếu thương hội lại phát sinh chuyện gì làm ngươi khó chịu, ngươi cũng đừng oán trời trách đất, là chính ngươi lựa chọn. Ngươi đã không muốn làm một cường giả, rong đuổi thiên hạ, thì cũng đừng ngại thương hội làm con rùa đen rụt đầu, bởi vì các ngươi, đều cùng một loại người!"

Thân thể nhịn không được chấn động, sắc mặt Ngô Nhiên Đông đại biến, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng ánh mắt kiên định, cắn răng nói: "Ai nói ta không dám nhận, nếu là cha ta thật sự truyền vị trí thương hội cho ta, ta nhất định có thể làm lớn một phen, thay đổi cả thương hội."

"Nên như vậy, cường giả không nên oán trời trách đất, mà chỉ tìm kiếm nghĩ cách đạp những người yếu kia dưới chân! Cho dù đối phương không phải người yếu, cũng sẽ biến hắn thành người yếu, mà không nên lấy khuyết điểm của người khác làm cớ cho sự thất bại của bản thân, đó chính là cường giả!"

Đột nhiên, Trác Phàm cười quỷ dị nhìn về phía hắn: "Có điều đến lúc đó, ngươi tuyệt đối đừng hối hận, nhị công tử..."

Hối hận?

Ngô Nhiên Đông nhìn khuôn mặt thần bí kia, trong lòng có chút bất an, nhưng bất an chuyện gì hắn không nói ra được.

Hắn chỉ cảm thấy lần này hắn như đang làm giao dịch cùng ma quỷ.

Bình Luận (0)
Comment