Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1584 - Chương 1590: Còn Tin Thật

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1590: Còn tin thật

Vèo vèo vèo. . .

Kinh ngạc nhìn nụ cười tà ác của Trác Phàm, trong lòng Ngô Nhiên Đông càng thêm bất an, nhưng vào lúc này vài tiếng xé gió vang lên, mười mấy bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, người cầm đầu là cha và huynh trưởng Ngô Nhiên Trạch của hắn.

Nhìn cảnh tượng lộn xộn trước mắt, cha hắn không nói hai lời, nổi giận đùng đùng đến trước mặt hắn, cho một bàn tay khiến gương mặt hắn sưng lên, thét lên: "Nghịch tử, đến cùng ngươi muốn gây bao nhiêu rắc rối cho thương hội mới cam tâm đây!"

"Người đâu, mang nhị công tử về, quản chặt vào, không cho ra khỏi cửa phòng nửa bước, nếu không ta sẽ hỏi tội các ngươi." Ngô Nhiên Trạch vô cùng giận dữ, lạnh lùng lên tiếng.

Những hộ vệ kia liền gật đầu tuân lệnh, vội vã đến trước người Ngô Nhiên Đông, bắt hắn lại, kéo đi: "Nhị công tử, đừng chọc lão gia và đại công tử tức giận, chúng ta nên đi thôi."

Không có để ý đến lời bọn họ, thậm chí không quan tâm đến cái tát của cha hắn giành cho hắn, Ngô Nhiên Đông chỉ chăm chú nhìn Trác Phàm, sự khó hiểu trong mắt càng ngày càng lớn.

Trên mặt Trác Phàm vẫn nở nụ cười đầy ẩn ý, không nhìn hắn nữa. . .

"Tiên sinh, vạn phần xin lỗi, lão hủ không biết dạy con, quấy nhiễu tiên sinh, thật sự xin lỗi!" Sau khi tát một tát, lão giả không nhìn nhi tử của mình, vội vàng đi đến trước người Trác Phàm, khom người nhận tội.

Tuy hắn là cường giả Dung Hồn đỉnh phong, là người chủ trì toàn bộ thương hội, nhưng trước mặt Trác Phàm vẫn tỏ vẻ khiêm tốn, liên tục thở dài. Có thể thấy được, hắn rất xem trọng lần giao dịch này của hai bên.

"Hi vọng hành động lỗ mãng của khuyển tử không ảnh hưởng gì đến việc hợp tác của chúng ta!"

Trác Phàm cười, lắc đầu: "Có gì đâu, chẳng qua vừa rồi ta bàn luận với Nhị công tử một chút thôi, có làm gì lỗ mãng đâu, tiền bối khách khí rồi, ta nghĩ chắc tiền bối là hội trưởng Hải Xuyên thương hội!"

"Không sai, đây chính là gia phụ, hội trưởng Hải Xuyên thương hội Ngô Giang Đào!"

Khóe miệng hơi vểnh lên, Ngô Nhiên Trạch đi đến trước mặt hai người, chính thức giới thiệu với Trác Phàm, đồng thời nói lời xin lỗi sâu sắc. "Vừa rồi xá đệ thật lỗ mãng quá, may mà tiên sinh đại nhân đại lượng, cho dù lúc trước có hiềm khích gì, tại hạ thay mặt cho thương hội gửi lời xin lỗi và cảm ơn sâu sắc đến tiên sinh!"

Nghe được lời này, Ngô Giang Đào vội vàng gật đầu, nghiêm túc nói: "Đúng thế, tiên sinh là người khí độ bất phàm, khoan dung độ lượng, nhất định không phải người phàm, Hải Xuyên thương hội chúng ta có thể hợp tác cùng tiên sinh thật sự là vinh hạnh của thương hội chúng ta!"

Hai cha con nhà này, cha một câu, con một câu, hoặc lấy lòng, hoặc xin lỗi, chỉ muốn giữ chặt khách hàng lớn Trác Phàm, làm tiêu tan tức giận trong lòng hắn, sợ hắn chuồn khỏi tay.

Hoàn toàn hiểu ý của bọn họ, Trác Phàm cũng chỉ cười, theo ý, gật gật đầu, trên mặt hoàn toàn không có vẻ tức giận.

Nhìn thấy vậy, hai cha con nhà này mới yên tâm, thở phào nhẹ nhõm.

"Tiên sinh!"

Lại khách sáo vài câu, Ngô Giang Đào hơi chần chờ một chút, cuối cùng khó có thể che giấu, trực tiếp nói ra: "Vốn ta không nên dò xét nội tình của tiên sinh, đây là quy củ muôn đời không đổi trong thương hội, chuyện tiên sinh ủy thác chúng ta làm lẽ ra ta nên thỏa đáng cho tiên sinh, thế nhưng. . ."

"Nhưng cái gì, hội trưởng cứ nói đừng ngại. . ."

"Vừa rồi chúng ta xin thành chủ đại nhân chấp thuận, có trình báo qua hàng hóa lần này, chúng ta phải đưa đồ vật của tiên sinh để hắn nhìn, kết quả hắn cũng cảm thấy rất hứng thú, cho nên. . ."

Nói đến đây, Ngô Giang Đào có chút do dự, trầm ngâm nửa ngày, vẻ mặt khó xử, ngừng một chút mới tiếp tục nói: "Cho nên thành chủ hắn muốn gặp tiên sinh một chút, rồi mới quyết định!"

Trác Phàm nhìn Ngô Giang Đào thật sâu: "Hắn muốn đích thân gặp ta?"

"Đương nhiên, tiên sinh đã toàn quyền nhờ thương hội chúng ta, chắc hẳn không muốn liên hệ với nhân vật phiền phức kia, nếu tiên sinh cảm thấy có lời khó nói thì hoàn toàn giao cho chúng ta tiếp tục công việc này nhưng có lẽ sẽ mất chút thời gian, tiên sinh kiên nhẫn chờ một thời gian!"

Ngô Giang Đào cùng Ngô Nhiên Trạch khom người cúi đầu thật sâu trước Trác Phàm, vô cùng xấu hổ.

Lạnh lùng nhìn bọn họ, trong mắt Trác Phàm lóe lên tinh mang nhưng không chút phật lòng, khoát tay nói: "Không ngại, ta cũng không có gì khó nói, chỉ khổ vì không có con đường bái kiến thành chủ đại nhân mà thôi. Bây giờ thành chủ đại nhân tự mình mời đến, đương nhiên là vinh hạnh của ta, ta sẽ theo hai vị đi gặp một chút thì có làm sao đâu, ha ha ha. . ."

"Vậy quá tốt, chúng ta vẫn tiếp tục, có điều thành chủ này có chút khác biệt với chúng ta, đến lúc đó sẽ vặn hỏi kỹ càng một vài chuyện, xin tiên sinh thứ lỗi. Nếu có chỗ nào khó nói, tiên sinh cũng không cần khẩn trương, chúng ta sẽ thay tiên sinh ứng đối!"

"Thương hội thật phục vụ chu đáo, vậy làm phiền rồi!" Bất giác khẽ cười một tiếng, Trác Phàm lạnh nhạt nói.

Hai cha con Ngô Giang Đào gật đầu, cười làm lành nói: "Nào có, việc cần làm mà!"

Sau đó, Trác Phàm được hai cha con dẫn đường, rời đi, chỉ đi nửa canh giờ đã đến một tòa thành trì rộng lớn, khí thế vương giả. Mà nơi đó, sớm đã có từng đội hộ vệ phủ thành chủ nghênh đón, trang nghiêm yên tĩnh đứng trong gió rét.

Nhìn thấy ba người bọn họ đến, dường như sớm đã sớm nhận được chỉ thị, bọn họ cũng không phải đi thông báo, mà trực tiếp đi trước dẫn đường, mang theo mọi người đi tới một gian phòng sang trọng, liền khom người, rời đi. . .

Cộc cộc cộc!

Nhẹ nhàng gõ gõ cửa, bên trong lập tức truyền đến một tiếng hét phách lối:"Ai vậy?"

"Thành chủ đại nhân, lão hủ là Ngô Giang Đào, vị tiên sinh kia chúng ta đã mang đến cho đại nhân, ha ha ha. . ." Một tiếng cười khẽ già nua phát ra, người cầm quyền chính thức ở Tụ Kim Thành trước mặt thành chủ lại tỏ ra hèn mọn, tựa như người bên trong kia mới thật sự là quyền cao chức trọng.

Tiếng cười hưng phấn vang lên thật lớn: "Ha ha ha. . . Quá tốt, Thần Tài rốt cục cũng đến, mau mau mời vào!"

Vừa dứt lời, cánh cửa đột nhiên mở ra, Trác Phàm được hai cha con dẫn thẳng đi vào, nhưng mí mắt chợt giật nẩy lên, vẻ mặt có chút sửng sờ.

Bởi vì bố trí của nơi này thật sự khiến hắn. . . Chà, không biết nên nói là cảm giác mới mẻ, hay được mở rộng tầm mắt đây?

Bên trong cả gian phòng, độ vàng son lộng lẫy không cần phải nói, mấu chốt là có nhiều sơn hào hải vị treo đầy rẫy từ trần nhà xuống, mùi thơm khắp nơi, vừa vào là thấy đói bụng, tám con mương được xây trên sàn nhàn, chéo qua chéo lại, hội tụ thành một bể lớn, mùi rượu nồng nặc xông vào mũi.

Mà bên trong bể rượu kia, có một người nam nhân tai to mặt lớn, cởi trần, chỉ che một tấm chăn bên dưới, tuỳ tiện nằm trong bể rượu, cái bụng trắng bóng lộ ra từ bên trong có chút chướng mắt.

Hai thiếu nữ khéo léo bồi bên cạnh hắn, mặc hắn trái ôm phải ấp, thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu, nhìn vô cùng dâm mỹ.

Đây là tên thành chủ phế vật Tụ Kim Thành, Bách Lý Cảnh Ngọc sao?

Đúng thật, đủ phế vật, khó trách mấy trăm tuổi cũng chỉ ở Thần Chiếu cảnh. Nên biết rằng, hắn là người Hoàng tộc, tổ tông che chở, các loại đan dược Linh thạch cung cấp không ngừng, sinh ra đã ở ngay vạch đích.

Người khác tu luyện cả đời chỉ đến Thần Chiếu cảnh còn có thể thông cảm được, nhưng tên mập mạp như hắn lại chỉ có chút tu vi này thì đúng là phế vật.

Chỉ sợ những linh đan dược liệu đều bị hắn dùng bảo dưỡng tuổi trẻ, hừ hừ, nhìn cái cái bụng mập muốn chảy mỡ kia, không biết phá bao nhiêu mồ hôi nước mắt của nhân dân.

Nhưng những chuyện này, Trác Phàm đều không thèm để ý, hắn chỉ để ý một chuyện là lúc nào tên mập mới phê chuẩn cho hắn sử dụng thương đạo đây?

"Đây chính là suối rượu thịt rừng trong truyền thuyết, đại nhân thật biết hưởng thụ, ha ha ha. . ." Nhìn bốn phía, Trác Phàm bất giác cười lớn, khẽ gật đầu!

Tên mập trắng nõn kia hai mắt sáng lên, ngón tay cái dựng thẳng, khen ngợi: "Ánh mắt tiên sinh thật tốt, liếc mắt đã biết ta mô phỏng suối rượu thịt rừng của tiên hiền, thực sự không tồi, người đồng đạo, ha ha ha. . ."

Đồng đạo cái rắm nhà ngươi, cả phòng rượu thịt lộ rõ ràng như vậy, người mù cũng nhìn ra được. Mà ai nói ngươi mô phỏng tiên hiền, rõ ràng là hôn quân mới đúng.

Da mặt nhịn không được co lại, Trác Phàm thật không còn gì để nói, tên này không chỉ là phế vật, mà còn rất vô sỉ, không chỉ có vô sỉ, còn rất vô tri.

Không ngờ Bách Lý Kinh Vĩ thế lại thả một người như vậy ở Tụ Kim Thành, thật sự đã ủy quyền cho Hải Xuyên thương hội không ít. . .

"Tiên sinh, ngươi không biết đó thôi, mỗi lần có khách nhân đến, ta hỏi bọn họ nơi này bố cục thế nào, bọn họ đều ấp úng không đáp được, chỉ có ngươi, liếc mắt đã nhận ra, quả nhiên là tri âm, ha ha ha. . ."

Ào ào một tiếng, Bách Lý Cảnh Ngọc đứng lên, dưới thana chỉ có một khối vải trắng vây quanh, từ trong suối rượu đi ra, hai tên thiếu nữ vội vàng hộ tống bên cạnh, lấy áo choàng ở bên trên ghế choàng qua cho hắn, không chút cố kỵ. Cái bụng trắng bóng khiến người nhìn cũng choáng, cho dù là lão già Ngô Giang Đào cũng không tự chủ quay đầu đi, da mặt già nua hiện ra một tia đỏ ửng.

Nhìn tên trắng nõn mập mạp này, trong Trác Phàm không nói được lời nào.

Đại ca, người ta không nói là giữ lại mặt mũi cho ngươi đấy, ngài cũng đừng không biết xấu hổ như vậy, tuy nói người vô sỉ trong thiên hạ rất nhiều, nhưng vừa vô tri lại vô sỉ giống các hạ, lão tử lần đầu tiên gặp, thật mở mang tầm mắt.

Đương nhiên loại chuyện này Trác Phàm sẽ không nói chi tiết, chỉ cười hắc hắc, khẽ gật đầu, biểu thị bản thân hắn thật sự là người đồng đạo. "Xem ra tại hạ cùng thành chủ đại nhân rất có duyên, có câu tri âm khó kiếm, hôm nay tại hạ gặp mặt thành chủ đại nhân cũng xem là một loại duyên phận!"

"Ai dzzuuu, tiên sinh thật biết nói chuyện, ta thích. Qua nhiều năm như vậy, vẫn chưa có người nào nói những lời xuất phát từ tâm can như tiên sinh đây, tiên sinh, ngồi!"

Hai mắt Bách Lý Cảnh Ngọc sáng rực, vô cùng vui vẻ, sau đó chỉ ghế ngọc bên cạnh, trịnh trọng lên tiếng.

Liếc nhìn nhau, cha con Ngô Giang Đào trao đổi ánh mắt, lại bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ, cái tên Bách Lý Cảnh Ngọc quả thật là phế vật, người ta chỉ lấy lòng vài câu, mẹ nó hắn tin thật...

Bình Luận (0)
Comment